Siêu Cấp Cường Giả

chương 67: rập khuôn theo sao ?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đang lúc hoàng hôn, ánh trời chiều dần dần hạ xuống sau đỉnh núi, độ ẩm bắt đầu hạ thấp, gió đêm thổi qua làm cho những ngày đầu hè bỗng trở nên mát mẻ.

Hoặc có lẽ là do nguyên nhân nhiệt độ trong không khí giảm xuống nên du khách trong công viên Trung Sơn bỗng trở nên nhiều hơn, có lão nhân, lão thái thái mang theo nhiều người trong gia đình ra hóng mát, cũng có nhiều đôi tĩnh lữ ra đây hẹn hò.

Bên bờ hồ nhân tạo trong công viên, Bùi Đông Lai đang sóng vai đi cùng với Tần Đông Tuyết, có thể thấy lúc này đây trên khuôn mặt hai người tràn đầy vẻ hạnh phúc.

- Nếu không có bất ngờ nào xảy ra thì trong hai ngày nữa các trường Đại học nổi tiếng trong nước sẽ phải người đến để tìm anh, đến lúc đó anh sẽ tính đi đâu học đây?

Tần Đông Tuyết vừa đi vừa đưa tay vén mái tóc ở trên trán lên rồi nhìn thoáng qua Bùi Đông Lai, trong ánh mắt của nàng đẫ tràn ngập vẻ chờ mong.

Có lẽ là đã biết Tần Đông Tuyết nhất đi sẽ học ở Đại học Yến Kinh cho nên từ trưa đến nay Bùi Đông Lai luôn né tránh vấn đề này, lúc này lại nghe được câu hỏi của Tần Đông Tuyết thì hắn khe khẽ thở dài nói:

- Ba của anh muốn anh đến Đông Hải.

Đông Hải?

Bên tai vang lên hai chữ này thì Tần Đông Tuyết lại cảm thấy mất mát nhưng sau đó nàng nhớ ra cái gì đó, nàng biết rõ đi Đông Hải chính là quyết định của Bùi Vũ Phu.

- Em muốn đến Yên Kinh sao?

Bùi Đông Lai thấy Tần Đông Tuyết không trả lời vì thế nhẹ giọng hỏi.

Nghe được câu hỏi của Bùi Đông Lai thì đầu của Tần Đông Tuyết nóng lên, trong lòng nàng dâng lên một cỗ xúc động… muốn đi Đông Hải.

Nói chung, nàng là một người rất dễ xúc động mà một khi đã xúc động thì nàng sẽ bất chấp hậu quả.

Tần Đông Tuyết xuất thân từ Tần gia cho nên không phải là một người dễ xúc động.

Cho nên nàng liền bỏ ý niệm Đông Hải ở trong đầu ra, nhẹ nhàng gật đầu.

Tuy rằng đã biết rõ là đáp án này nhưng Bùi Đông Lai lại nghe chính miệng của Tần Đông Tuyết nói ra thì trong lòng không khỏi mất mát.

Ánh mắt thấy được biểu tình biến hóa của Bùi Đông Lai thì Tần Đông Tuyết cũng không có giải thích cái gì.

Nàng rất muốn, rất muốn nói cho Bùi Đông Lai biết rằng nàng rât muốn đi tới Đông Hải nhưng mà nàng lại không thể đi được.

Bởi vì nàng biết rằng, sớm muộn gì mọi người cũng biết được quan hệ của mình cùng với Bùi Đông Lai, đến lúc đó chỉ mang lại phiền toái cho Bùi Đông Lai mà thôi.

Đây không phải là kết quả mà nàng muốn nhìn thấy.

Nàng nguyện ý chờ.

- Bốn năm.

Bùi Đông Lai nhìn ánh trời chiều, ánh mắt cố chấp mà kiên định, giọng nói vô cùng tự tin.

Nghe vậy, theo bản năng Tần Đông Tuyết liền dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía Bùi Đông Lai.

Giờ phút này.

Trong ánh mắt của Bùi Đông Lai nàng phát hiện ra được một thứ duy nhất.

Mai táng dưới hoàng thổ không chỉ có hài cốt mà trong đó còn có dã tâm.

…………

Một lần nữa Bùi Đông Lai cùng Tần Đông Tuyết đi tới phố có quán ăn bình dân, rõ ràng là lần này số người ở đây còn đông hơn so với lần trước, trong đó cũng có không ít người giống như bọn họ, đều là những học sinh tham gia thi vào Đại học.

Dưới tình hình như thế này thì dọc theo đường đi, tuy rằng Tần Đông Tuyết vẫn như thường ngày vẫn hấp dẫn của ánh mắt mọi người nhưng mà số người chỉ trỏ vào Bùi Đông Lai lại nhiều hơn, thậm chí còn có mấy người còn muốn chụp ảnh chung với Bùi Đông Lai.

Đối với lần này, Bùi Đông Lai cũng không có lộ ra vẻ cao ngạo hay cự tuyệt gì, ngược lại chỉ cần ai muốn chụp thì hắn cũng đều đáp ứng.

Lần lượt từng bức ảnh được chụp.

Trong mỗi bức ảnh đó vị thiếu niên đã làm cho cả nước phải náo động, mỗi lần hắn đều lộ ra khuôn mặt tươi cười vui vẻ.

Nhìn khuôn mặt tươi cười quen thuộc đã khiến cho mình bị đám chìm vào trong đó, Tần Đông Tuyết nở ra nụ cười vui vẻ.

Nếu như trước kia nàng thích vẻ oán khí giống như là yêu nghiệt được phát ra trên người của Bùi Đông Lai thì sau khi Bùi Đông Lai thi vào Đại học làm náo động cả nước thì lại có một dạng đồ vật khác hấp dẫn nàng.

Đó chính là tĩnh khí.

Không kiêu ngạo không nóng nảy, không hèn mọn không lên tiếng.

Một lần nữa đi vào quán bán lạt ma nóng, Bùi Đông Lai cùng Tần Đông Tuyết vẫn ngồi ở trên bàn lúc trước, đồ ăn cũng giống như lần trước nhưng mà tâm tình và cảm giác hoàn toàn bất đồng. Nguồn truyện: Truyện FULL

Mỉm cười ngồi đối diện, tao nhã mà ăn..

Trong lúc vui sướng, khoái hoạt thì thời gian luôn trôi qua thật nhanh.

Trong lúc bất tri bất giác đã đến 9h, Bùi Đông Lai nắm lấy tay của Tần Đông Tuyết bất tri bất giác đi đến chỗ ở của Tần Đông Tuyết.

- Thời gian không còn sớm, em cần phải trở về.

Tần Đông Tuyết dừng bước lại, lưu luyến nói.

Bùi Đông Lai gật gật đầu, buông tay ra, mỉm cười nói:

- Được.

- Tính toán khi nào thì đi đến Nạp Lan gia?

Tần Đông Tuyết không lập tức rời đi mà do dự một chút rồi hỏi.

BĐL suy nghĩ một chút rồi trả lời:

- Qua hai ngày nữa rồi đi.

- Có thời gian thì gọi điện thoại cho em.

Tần Đông Tuyết cười cười, một câu mang hai ý nghĩa, ám chỉ cho Bùi Đông Lai biết nếu như khi đi đến Nạp Lan gia gặp chuyện gì khó giải quyết thì có thể gọi điện thoại cho nàng.

Bùi Đông Lai cười rồi lắc lắc đầu nói:

- Một lúc trở về anh phải trả điện thoại cho Qua tử, mấy ngày nữa anh sẽ đi mua điện thoại, cho nên trong mấy ngày nay anh không có cách nào để liên hệ với em rồi.

Tần Đông Tuyết gật đầu cười nhưng trong lòng hiểu được ý tứ của Bùi Đông Lai, trong lòng nàng liền thở dài, không nói gì thêm nữa.

- Gặp lại.

Tần Đông Tuyết lại nhìn chăm chú khuôn mặt của Bùi Đông Lai một lần nữa, giống như là muốn đem khuôn mặt trước mặt này khắc sâu vào trong lòng, qua vài giây sau nàng mới mỉm cười rời đi.

- Gặp lại.

Bùi Đông Lai mỉm cười mở miệng.

Tần Đông Tuyết không hề dừng lại, xoay người đi vào tiểu khu.

Bùi Đông Lai đứng nguyên tại chỗ nhìn theo thân ảnh của Tần Đông Tuyết dần dần biến mất trong màn đêm sau đó hắn mới xoay người rời đi.

- Bùi Đông Lai, em sẽ chờ anh.

Trong lúc Bùi Đông Lai xoay người rời đi thì Tần Đông Tuyết từ trong màn đêm đi ra, lẳng lặng nhìn vào bóng lưng của Bùi Đông Lai, âm thầm nắm chặt tay.

Cùng lúc đó, trong nhà của Tần Đông Tuyết, người nối nghiệp Tần gia là Tần Tranh đang đứng ở trước cửa sổ cầm một điếu thuốc, nhìn thấy rõ hết tình cảnh trước tiểu khu.

10" sau, Tần Đông Tuyết trở vào nhà, thấy được cha của mình đang ngồi ở sa lon trong phòng khách hút thuốc thì liền ngẩn ra, sau đó nàng dường như là đoán được nhưng mà nàng cũng không có cảm thấy bất an, vẫn nhẹ nhàng chào hỏi:

- Cha.

- Đã về rồi à.

Tần Tranh bóp tắt đầu thuốc, ngẩng đầu lên nhìn Tần Đông Tuyết, chân mày không có buông ra.

- Cha đều thấy hết rồi sao?

Tần Đông Tuyết rót cho Tần Tranh một chén trà Long Tĩnh, bưng đến trước mặt Tần Tranh sau đó nàng thản nhiên ngồi ở một bên, chủ động mở miệng nói.

Tần Tranh vừa mới cầm lấy chén trà, ngạc nhiên khi nghe được Tần Đông Tuyết hỏi như vậy thì không khỏi ngẩn ra, Tần Tranh ngẩng đầu lên nhìn vào Tần Đông Tuyết rõ ràng là thấy được vẻ mặt của nàng vô cùng bình tĩnh.

Điều này làm cho hắn mơ hồ có cảm giác không ổn.

- Thấy được.

Tần Tranh đặt chén trà xuống rồi trầm giọng nói:

- Khương thúc thúc đã nói lại cho ta.

- Vậy cha tính phá vỡ uyên ương sao?

Tần Đông Tuyết cười hỏi, vẻ tươi cười của nàng làm cho Tần Tranh cảm thấy lo lắng.

Tần Tranh lại hút một điếu thuốc, hắn nhíu mày nói:

- Đông Tuyết, cha không phản đối con yêu sớm nhưng còn cần phải nắm chắc đó.

- Ý cha muốn nói rằng con cùng với hắn sẽ không có khả năng ở cùng một chỗ hoặc là nói không có khả năng kết hôn với nhau, có đúng như vậy không?

Tần Đông Tuyết vẫn nở ra nụ cười như cũ.

Tần Tranh gật đầu nói:

- Quy củ của gia tộc hào môn thì con của biết, hôn nhân của con cùng với lợi ích gia tộc phải trói chung một chỗ.

- Hình như Diệp gia cũng không kém so với Tần gia của chúng ta đâu.

Tần Đông Tuyết không biết là vô tình hay cố ý nói.

Sắc mặt của Tần Tranh hơi biến đối nhưng mà hắn cũng không có nổi giận, chỉ trầm giọng nói:

- Vô luận là Bùi Vũ Phu hay là nữ nhân của Diệp gia cuối cùng cũng phải nhận lấy một kết thúc bi kịch.

- Cha, mười tám năm qua con chưa bao giờ làm trái ý của cha cùng với yêu cầu của gia tộc.

Tần Đông Tuyết bình tĩnh nhìn vào Tần Tranh, ngữ khí như đinh đóng cột:

- Nhưng mà lúc này đây, ý của con đã quyết rồi, không ai có thể thay đổi được cả.

- Đông Tuyết, con…

Trong lòng Tần Tranh cả kinh, lo lắng nhìn vào Tần Đông Tuyết.

Dưới ánh đèn.

Vẻ mặt của TĐT vô cùng kiên định mà cố chấp.

Cảm giác kia giống như muốn nói cho dù là đụng vào bức tường cao kia thì con cũng sẽ không quay đầu lại, mà là đem bức tường kia phá đi.

Hai mươi năm trước, nữ nhân Diệp gia vì nam nhân Bùi gia mà đánh một bạc một cuộc đời, kết quả là không có thắng cũng không thua.

Hai mươi năm sau, nữ nhân Trần gia lại rập khuôn theo, kết quả sẽ như thế nào đây?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio