Siêu Cấp Đại Gia

chương 260: 260: giết chó

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Roạt.

Thẩm Lãng giơ hai ly trà sữa vẫn còn nóng bỏng, đổ thẳng lên đầu cô gái.

Trà sữa bốc hơi nghi ngút!

Cô gái này giống như là bị chạm phải điện, nét mặt dữ tợn, toàn thân co quắp lại, hét lên thảm thiết!

Vào lúc này, vẻ mặt Thẩm Lãng vẫn lạnh lùng, gương mặt như một thanh đao, vô cùng nghiêm túc.

Đối với những kẻ não tàn, tốt nhất là không cần nói nhảm cũng không thiết có lòng thương hại.

"Khốn khiếp! Các người chắc chắn xong rồi!" Cô gái nghiến răng nghiến lợi hét lên: "Khuôn mặt của tôi cũng bị anh làm hỏng rồi, đồ đáng chết!"

"Tôi đây là khiến cho cô tỉnh táo một chút, người nếu như không biệt được rõ ràng thị phi đúng sai, vậy thì cũng có khác gì súc sinh đâu!" Ánh mắt Thẩm Lãng lạnh như băng.

"Tôi không phân biệt rõ đúng sai? Rõ ràng bạn gái anh đạp con trai tôi, nên quỳ xuống xin lỗi! Con trai tôi là loại chó bull thuần chủng, còn đắt hơn cả bạn gái anh nữa!" Cô gái vẫn không biết nhận sai, hai tay che lấy khuôn mặt đỏ lên vì nóng, làm ầm ĩ.

Lại còn là con trai, đây là nuôi chó nuôi ra bệnh hoạn, lại coi người thành như cỏ rác.

Bắp chân Lâm Nhuyễn Nhuyễn bị con chó bull của cô gái kia cắn một phát, mà cô gái này vẫn còn hùng hổ dọa người nói xằng nói bậy, không biết ba mẹ nào lại dạy dỗ tệ đến mức này.

Tiên Hiệp Hay

"Tiện chủng! Toàn mẹ nó là tiện chủng! Một đám ở tầng chót của xã hội, tiện dân rác rưởi, không đáng sống trên đời!" Cô gái nói năng lộn xộn, những từ ngữ thô tục cứ liên tục tuôn ra.

Mà Thẩm Lãng vào lúc này, tuy không nói gì nhưng vẻ mặt ngưng trọng, ý lạnh thấu xương!

Đôi mắt anh nhìn về phía trước, trầm giọng nói: "Trên đùi cô ấy có vết thương, nhất định phải truy cứu!"

"Muốn lừa bịp? Cũng không hỏi thăm một chút, Tề Như Tuyết tôi là ai! Vốn dĩ là bạn gái anh đá cục cưng của tôi, dập đầu ba cái là chuyện này coi như bỏ qua, nhưng anh lại đổ trà sữa lên đầu tôi, cho dù hôm nay lấy hai cái mạng hèn hạ của các người để đổi tôi cũng không tha đâu!"

Cô gái tên là Tề Như Tuyết, là cháu gái của Tề Diêm Vương cũng là em gái của Tề Hóa Vũ.

Tính cách cô gái này ngang ngược hung ác, tuy rằng có đầu óc buôn bán nhưng luôn hung hăng càn quấy, thậm chí so với người anh thứ hai Tề Hóa Vũ kia của cô ta còn có phần hơn.

Thẩm Lãng cũng vừa mới biết được cô cái này là Tề Như Tuyết, không ngoài dự đoán đây chính là chị họ của Tề Mi Tuyết.

Ban đầu, lúc Tề Mi Tuyết cầu xin anh tha thứ, đã từng ném người chị họ này tới để dẫn dụ Thẩm Lãng, hôm nay cuối cùng cũng thấy được cô ta như thế này.

Thẩm Lãng không khỏi hoài nghi, tính cách của con cháu nhà họ Tề có phải đều ngang bướng hung ác hay không? Bây giờ con cháu nhà nhà họ Tề, cũng chỉ còn Tề Hóa Vân là Thẩm Lãng chưa từng tiếp xúc qua.

Nghe nói phong cách của Tề Hóa Vân rất khác so với những người em của mình.

"Hóa ra cô chính là cháu gái của Tề Diêm Vương.

" Khóe miệng Thẩm Lãng nhếch lên, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

"Anh đã biết sợ chưa! Chỉ cần ông nội tôi ra tay một cái, cả nhà anh cũng đừng mong có thể sống tốt, ông nội sẽ khiến anh tan cửa nát nhà!" Tề Như Tuyết mạnh miệng uy hiếp.

Tề Như Tuyết e rằng không biết được ông nội nhỏ của cô là Tề Đại Sơn, kể cả người anh thứ hai của cô Tề Hóa Vũ đều bị đánh bại dưới tay Thẩm Lãng.

Tề Diêm Vương có muốn tính toán với Thẩm Lãng hay không thì không biết nhưng Thẩm Lãng tuyệt đối sẽ không khoanh tay chịu trói đâu.

"Có phải cô cho rằng cả thế giới đều thuộc về ông nội cô?" Thẩm Lãng cười lạnh một tiếng.

"Ít nhất thì ở tỉnh này, ông nội tôi có thể một tay che trời!" Tề Như Tuyết vênh mặt lên, hung hăng vênh váo nói: "Anh chờ đó cho tôi, chờ tôi về nhà, để ông nội điều tra rõ về anh, anh cứ chờ xong đời đi!"

Để lại một lời độc ác, Tề Như Tuyết xoay người, định dắt con chó bull kia đi.

Thế như lúc này, Thẩm Lãng trầm giọng gọi Tề Như Tuyết lại.

"Đứng lại!"

"Anh muốn làm gì? Bây giờ muốn nói xin lỗi, đã muộn rồi!" Tề Như Tuyết xoay người lại một lần nữa, đôi mắt tức giận trừng lớn.

Đến tận bây giờ, Tề Như Tuyết vẫn còn tưởng rằng Thẩm Lãng sợ thế lực của nhà họ Tề.

Kẻ tàn nhẫn như anh, lúc nào lại sợ cơ chứ!

"Hai ly trà sữa vừa rồi chẳng qua là để dạy dỗ lại cái miệng đầy phân của cô thôi, chó của cô cắn cô ấy bị thương, bây giờ cô phải dập đầu xuống xin lỗi!"

Trong đôi mắt Thẩm Lãng, tràn đầy sát khí.

Muốn đi như vậy, nào có dễ dàng đến thế, đều là người lớn cả rồi, bất cứ chuyện gì mình gây ra cũng phải gánh lấy hậu quả.

Cô ấy là vảy ngược của anh, không ai được phép khinh nhờn!

Đó chính là ranh giới cuối cùng!

Lâm Nhuyễn Nhuyễn đứng một bên, hốc mắt phiếm hồng, điềm đạm đáng yêu, mềm mại như đóa hoa lê dưới mưa.

Nhất là cái váy trắng đã bị rách tan tành kia, cùng với vết thương rõ ràng trên bắp chân cô, khiến cho Thẩm Lãng vô cùng đau lòng!

"Quỳ xuống!"

Thẩm Lãng lạnh giọng quát, một cỗ áp lực mạnh mẽ bộc phát ra khiến cho Tề Như Tuyết không dám nhìn thẳng.

"Anh bắt tôi quỳ xuống? Tiện chủng như anh cũng xứng sao?" Trong cơn tức giận bất chợt Tề Như Tuyết lại vung dây xích, ném con chó bull kia ra ngoài, hô lớn: "Cục cưng, cắn chết anh ta đi!"

Con chó bull mạnh mẽ hướng về phía Thẩm Lãng mà cắn, hết sức hung ác.

Tất nhiên, cho dù có hung ác như thế nào đi nữa, ở trong mắt Thẩm Lãng chẳng qua cũng chỉ là một con chó.

Bịch!

Thẩm Lãng giơ chân lên một cái liền đạp bay con chó bull này.

Con chó bị đá lên không trung sau đó đập nặng nề xuống đất.

Đi đời nhà ma!

Giết chết chó!

Tiếng kêu thê lương thảm thiết không ngừng phát ra!

Khi Tề Như Tuyết thấy được một màn này, trong nháy mắt liền cảm thấy bối rối.

"Chó dữ làm bị thương người, chết không có gì đáng tiếc, nếu như cô còn động đến vảy ngược của tôi một lần nữa, kết quả cũng sẽ giống như con chó kia.

Vẻ mặt Thẩm Lãng nghiêm nghị, để lại những lời này cho Tề Như Tuyết sau đó dắt tay Lâm Nhuyễn Nhuyễn xoay người rời đi.

Chỉ còn một mình Tề Như Tuyết, run rẩy đứng không vững, trong lòng không có đau buồn, chỉ có sợ hãi.

Cô ta chưa từng nghĩ tới, sẽ có người giết con chó cưng của mình, vừa rồi cô còn cho là sau khi cô báo tên họ, đối phương nhất định sẽ sợ hãi nghìn lần.

Lại không nghĩ tới, căn bản đối phương không hành động theo lẽ thường, làm việc quả quyết, tác phong tàn nhẫn.

Không lâu sau, Thẩm Lãng dắt tay Lâm Nhuyễn Nhuyễn đi tới bệnh viện gần đó, tiêm thuốc chống dại.

"Nhuyễn Nhuyễn, có đau không?" Thẩm Lãng ân cần hỏi.

"Không đau.

" Lâm Nhuyễn Nhuyễn yết ớt lắc đầu, cô còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại từ chuyện vừa rồi, tinh thần có chút suy nhược.

Cô đơn thuần giống như một trang giấy trắng, không cách nào hiểu được giang hồ hiểm ác, xã hội khó lường, cũng chưa từng thấy qua cô gái nào độc ác giống như Tề Như Tuyết, lại vì một con chó mà không cả thèm nhìn đến ai.

Cô cũng thích thú cưng, bất kể là chó hay mèo cũng là bạn của loài người, nhưng không phải thích tới mức cực đoan, là ra chuyện ác độc tới như vậy.

Cách làm của Tề Như Tuyết, quả thật cô không thể tiêu hóa trong chốc lát được.

Thẩm Lãng dường như nhìn ra được tâm sự của Lâm Nhuyễn Nhuyễn, an ủi: "Kẻ cặn bã giống như Tề Như Tuyết này, chỉ là một trường hợp, người hiền lành trên đời này còn rất nhiều, em không cần có bóng ma trong lòng, đến cả việc anh giết chó lần này, em cũng không nên để ở trong lòng, khi gặp chuyện em chỉ cần đứng sau lưng, anh sẽ bảo vệ em chu toàn.

"

Thẩm Lãng giết chó, tất nhiên là giết chó có lý do, chó dữ đáng chết, không cần thiết phải cảm thấy áy náy.

Vì có thể bảo vệ được Lâm Nhuyễn Nhuyễn trong tay, Thẩm Lãng nguyện ý làm hết tất cả những việc bẩn thỉu, cho dù có bị người người phỉ nhổ!

Chỉ thấy được khóe miệng Lâm Nhuyễn Nhuyễn lộ ra nụ cười dịu dàng, đôi mắt xinh đẹp như làn nước mùa thu tràn đầy nhu hòa.

"Tôi hiểu, lúc con chó kia xông tới, anh không có lựa chọn thứ hai, nếu chó không chết sẽ còn xông tới lần nữa, anh làm như vậy cũng là bởi vì bảo vệ tôi.

Thẩm Lãng ôm Lâm Nhuyễn Nhuyễn vào trong ngực, mỉm cười nói: "Vết thương ở trên đùi của em, anh sẽ dùng thuốc mỡ bí dược bôi cho em, đảm bảo sẽ không để lại sẹo, em cứ yên tâm đi.

"

Đôi chân ngọc ngà của Lâm Nhuyễn Nhuyễn vốn chính là hoàn mỹ không tỳ vết, nếu như để lại sẹo, không tránh khỏi chính là một điều đáng tiếc, cũng may Thẩm Lãng tinh thông y thuật, hoàn toàn có thể xóa đi vết sẹo này.

"Gần đây anh phải chú ý nhiều hơn, tôi lo lắng cô gái kia sẽ trả thù, nghe giọng điệu của cô ấy thì có vẻ như gia tộc của cô ấy rất mạnh.

" Lâm Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy lo lắng.

"Em không sao thì anh cũng không sao, không cần lo lắng cho anh, ngược lại chính là em nên mau chóng làm thủ tục từ chức, chuyển sang công ty khác đi.

"

Điều mà Thẩm Lãng lo lắng vẫn xảy ra.

Bây giờ Lâm Nhuyễn Nhuyễn đang làm việc ở công ty chi nhánh của tập đoàn Tề Thị, mà Tề Như Tuyết là cháu gái của Tề Diêm Vương, nếu như để cho Tề Như Tuyết biết được, nhất định sẽ điên cuồng trả thù!.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio