Siêu Cấp Gen

chương 397: hù doạ ai đây?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hù doạ ai đây?

Hù doạ ai đây?

"Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?" Trần Phong lạnh lùng cười một tiếng.

Chùm sáng phân thân màu vàng buông xuống có một chút ngoài ý muốn, vào thời khắc gặp được nguy cơ, hắn chỉ có thể khởi động Quầng sáng may mắn, cùng với việc đem hi vọng ký thác vào Thủ Hộ Tuyệt Đối! Thế nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới, Thủ Hộ Tuyệt Đối thế mà lại mạnh mẽ như thế!

Bịch! Trái tim màu vàng đang đập rất mạnh mẽ, theo trái tim đã bị phá huỷ của Trần Phong chồng lên nhau, phóng thích ra một cỗ lực lượng siêu cường khó có thể tưởng tượng được, đây là lực lượng siêu việt hết thảy!

Trong nháy mắt chùm ánh sáng màu vàng dung hợp, hắn liền cảm ứng được một cỗ lực lượng đồng dạng với Lữ Hồn ở trước mắt, cho dù đây chỉ là năng lượng của một cỗ phân thân! Thế nhưng vẫn như cũ vô cùng cường đại! Cho dù có thể miểu sát cấp A! Thế nhưng đây vẫn như cũ chỉ là năng lượng của một cỗ phân thân!

Lữ Hồn ở trước mắt thế mà cũng chỉ là một cỗ phân thân, nếu là bản thể Lữ Hồn đến đây, Trần Phong sẽ không có một chút do dự nào vắt chân lên cổ mà chạy, thế nhưng hiện tại, cả hai bên đều là phân thân, ai sợ ai?! Nhất là... thể năng lượng?!

"A." Trên khoé miệng của Trần Phong lộ ra một nụ cười khẽ.

Xoạt! Hắn bước ra một bước, ánh sáng màu vàng óng tản ra, Trần Phong giơ tay ra, một thanh kiếm lấp lánh ánh sáng màu đỏ xuất hiện trên không trung, thanh kiếm này, là hóa thân của Tiểu Ảnh!

Xoạt! Ánh sáng vàng lóe lên, Trần Phong lập tức va chạm vào Lữ Hồn.

Oanh! Lực lượng kinh khủng ở trong nháy mắt này toả ra, thanh kiếm màu xanh lục trong tay của Lữ Hồn lại bị thanh kiếm màu đỏ chặt đứt, ánh đỏ kinh khủng chém qua ánh sáng màu xanh lục, lưu lại một vết máu khủng bố ở trên người của Lữ Hồn.

Phốc! Máu tươi bắn ra tung toé, hóa thành vô số hạt năng lượng tiêu tán.

"Đây là..." Lữ Hồn đột nhiên co con ngươi vào, lại một lần nữa, hắn bị chấn động! Hắn khẳng định, xem như là năng lượng của cỗ phân thân kia, cũng tuyệt đối không thể có thanh kiếm khủng bố như thế! Lại có thể trực tiếp nuốt chửng năng lượng, bỏ qua hết thảy phòng ngự!

"Ngươi đến cùng...là cái gì?" Hắn có chút rung động nhìn Trần Phong.

Tên gen chiến sĩ sâu kiến này, đã mang đến cho hắn sự rung động lần thứ hai. Phân thân được ngưng hiện bởi năng lượng, bởi vì máu tươi chảy ra ngoài, hắn bắt đầu mất đi lực lượng, lực lượng của hắn, đang giảm bớt đi.

"Ta?" Trần Phong cười nhạt một tiếng: "Người giết ngươi!"

Xoạt! Ánh sáng lưu chuyển.

Chém! Trần Phong hóa thành vô số đạo ảo ảnh thoáng hiện, ở dưới sự phụ trợ của đôi cánh màu vàng óng, Trần Phong nhanh như tia chớp, hoàn toàn áp chế Lữ Hồn!

Chuyện này...sói biến dị sợ ngây người! Ngô Huy sợ ngây người! Thiếu nữ sợ ngây người! Ai có thể tưởng tượng đến, hiện tại Trần Phong thế mà lại kinh khủng như thế! Ở đây cũng không phải là một trăm năm trước, không có lực lượng màu sắc, Lữ Hồn cũng không phải là người trẻ tuổi một trăm năm trước kia, mà là siêu cường giả chân chính! Này, này, chuyện này...

Phốc! Ánh sáng lưu chuyển, máu tươi bắn tung toé trên không trung.

Oanh! Mỗi một lần va chạm, đều có máu chảy! Dưới sự thôi động của đôi cánh màu vàng óng, thân ảnh của Trần Phong nhanh đến mức kinh người, đây vốn là một trận chiến đấu giữa hai cỗ phân thân, rất rõ ràng, Trần Phong đã hơn một bậc. Hoặc nói là... Trần Phong có được vũ khí do Tiểu Ảnh hoá thành sẽ cường đại hơn!

Phốc! Ánh sáng vàng lóe lên, Lữ Hồn đang chật vật né tránh vào thời khắc này bỗng nhiên đứng im, thân thể của hắn bởi vì tiêu hao năng lượng quá nghiêm trọng, bởi vì né tránh không kịp, bị Trần Phong chém trúng, ánh sáng màu vàng lạnh lẽo lóe lên, thân thể của Lữ Hồn một phân thành hai! Một đường chỉ nhỏ màu vàng, theo mi tâm thuận thế lan xuống.

Ô...ô...n...g —— Ánh sáng màu vàng lóng lánh! Thân thể của Lữ Hồn trong nháy mắt bị chẻ làm hai, cho dù, rất nhanh hai nửa thân thể lại một lần nữa hợp lại thành một, thế nhưng vầng sáng viên đá quý trên mi tâm của hắn so với trước đó nhìn qua muốn ảm đạm hơn rất nhiều.

"Trần Phong..." Lữ Hồn gắt gao nhìn vào thiếu niên ở trước mắt.

Hắn bại, bại vô cùng khuất nhục, kế hoạch rõ ràng đang được thi hành rất thuận lợi, tiểu Phỉ rõ ràng cũng được mang về thuận lợi, tại sao lại xảy ra cái kết quả này? Hết lần này tới lần khác bản thể của hắn lại không có cách nào rời đi...

"Ngươi có biết ngươi đang làm cái gì hay không?" Lữ Hồn gầm nhẹ một tiếng.

"Trần Phong...chờ bản thể của ta trở về..."

"Hừ!" Trần Phong cười lạnh một tiếng.

Ô...ô...n...g —— Ở trong chớp nhoáng Lữ Hồn nói chuyện, toàn thân của hắn loé lên ánh sáng màu vàng óng, thanh kiếm màu đỏ do Tiểu Ảnh ngưng tụ, thế mà cũng được ánh sáng màu vàng óng bao bọc!

Oanh! Hết thảy năng lượng ở trong cái nháy mắt này ngưng tụ.

Chém! Hào quang rực rỡ lấp lánh, Lữ Hồn còn chưa nói được hết câu liền ngưng bặt, trong nháy mắt liền bị đánh bay ra bên ngoài, còn chưa kịp đứng dậy, đã bị một thanh kiếm mang theo lực lượng kinh khủng xuyên qua lồng ngực.

Phốc! Thanh âm chân thực truyền đến, con mắt của Lữ Hồn đột nhiên trợn to, không thể tưởng tượng nổi nhìn thanh kiếm đỏ bốc lên ánh vàng xỏ xuyên qua lồng ngực, hắn thế mà bị người ta đóng đinh trên mảnh thảo nguyên Thanh Hà này!

"Ngươi..." Trong mắt của hắn lấp lóe ánh sáng lạnh lẽo: "Ngươi không biết là ngươi đang làm cái gì..."

"Ta rất rõ ràng." Trần Phong lạnh nhạt nói ra.

Xoạt! Ánh sáng lưu chuyển.

Hắn đột nhiên rút thanh kiếm màu đỏ ra.

Oanh! Ánh sáng màu xanh lục nổ tung, phân thân Lữ Hồn, chết!

"Ngươi điên rồi!" Sói biến dị lộ ra thần sắc kinh khủng: "Ngươi giết hắn làm cái gì? Trời ạ, phân thân của hắn một khi chết, bản thể sẽ lập tức nhận được tin tức, cái người điên kia..."

"Không giết thì giữ lại ăn tết à?" Trần Phong lạnh lùng liếc mắt nhìn nó.

"Đáng chết!" Sói biến dị cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, chỉ có nó mới rõ ràng sự kinh khủng của Lữ Hồn, được gọi bằng cái danh hiệu "Hồn", cũng không phải là để bài trí!

"Nhanh!" Nó theo bản năng liền muốn mang theo thiếu nữ rời đi.

Nhưng mà, ở trong cái nháy mắt này, trong hư không xuất hiện một đạo ánh sáng màu xanh, ở trên trời cao, có một đôi mắt thật to bỗng nhiên xuất hiện, ánh mắt sâm lãnh rơi xuống, như Thương Khung Chi Nhãn! (mắt trời)

Hắn đến rồi! Phân thân chết, bản thể đã sắp giáng lâm!

Chỉ có điều là...Trần Phong kiểm tra giá trị may mắn của mình, nguyên lai tưởng rằng giá trị may mắn sẽ sụt giảm thế mà lại không hề tiêu hao, nói một cách khác, hắn hiện tại không gặp nguy hiểm! Vì cái gì? Chẳng lẽ là...

"Ngươi không tới được." Trần Phong bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói: "Chuyện trọng yếu như vậy, nếu như ngươi có thể tới, bản thể đã sớm tới, thế mà chỉ phái một cái phân thân tới, nói rõ là ngươi căn bản không có cách thoát thân!"

"Hiện tại người bày ra cái bộ dáng này..." Trần Phong nhìn lên đôi mắt ở trên trời: "Muốn hù doạ ai đây!"

Lữ Hồn: "..."

Tên điên! Tên điên! Sói biến dị tê cả da đầu, đây chính là bản thể của "Hồn" a, ngươi thế mà dám khiêu khích hắn!

"Ta đích xác không cách nào thoát thân." Thanh âm của Lữ Hồn nhàn nhạt truyền đến từ hư không: "Thế nhưng, ngươi cho rằng như vậy thì ta sẽ không có cách nào ra tay?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio