Siêu Cấp Gen

chương 412: thế ngoại đào nguyên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thế ngoại đào nguyên

Thế ngoại đào nguyên

Cấp A! Hoặc nói là, ít nhất là cấp A! Một bộ xương khô ngưng tụ vô số biến dị thú cấp B tuyệt đối không phải là bọn hắn có khả năng chống lại.

Oanh! Dấu chân to lớn một lần nữa tới gần, mấy người Trần Phong liếc nhau, chỉ có thể quay người bước vào toà thành thị trước mặt, bất quá bọn hắn cũng không có đi quá xa, mà chỉ bước qua cửa thành.

Oanh! Bọn hắn nhìn con biến dị thú to lớn kia càng ngày tới càng gần, chỉ có điều là, vào thời điểm đến trước cửa thành, nó thế mà dừng lại, sau khi do dự một lát, khiến cho người kinh sợ chính là, nó thế mà quay người rời đi!

"Nó đã đi." Vương Thuần thấp giọng nói, nhưng lại không có một chút vui mừng nào, có thể làm cho ngay cả loại cự thú này cũng cảm giác được nguy hiểm không dám vào, nơi này...

"Đi." Trần Phong kéo bọn hắn nhanh chóng rời đi, nhưng mà…

Bang! Lại có một tiếng nổ thật lớn vang lên, cửa thành ầm ầm đóng cửa, Minh Đô phong bế!

"Không ra được." Trong mắt của Vương Thuần lóe lên hàn quang.

"Xem ra có người muốn chúng ta đi vào bên trong thành thị..." Trần Phong giống như có điều suy nghĩ.

Tử Sư chết đi, bộ xương khô xuất hiện, cửa thành đóng cửa... tất cả những thứ này đều nói rõ, bên trong tòa thành thị này dường như có một loại sinh linh nào đó đang điều khiển! Ở đây, tuyệt đối có sinh vật đã sinh ra trí tuệ! Chỉ có điều là...không biết là nó muốn làm cái gì.

"Cẩn thận một chút." Trần Phong dặn dò.

"Hiểu rõ." Vương Thuần cùng với Từ Phi khẽ gật đầu.

Hai tỷ muội Thần Uy cũng tiến vào trạng thái đề phòng, chỉ có Minh Nguyệt cô nương là vẫn khoan thai giống như là đang đi dạo phố.

"Những cái kiến trúc này..." Trần Phong dùng ánh mắt quét qua tòa thành thị.

Cửa thành cổ xưa! Kiến trúc cổ xưa! Đường đi...khách sạn...cả tòa thành thị đều mang theo màu sắc cổ xưa, xem ra thời điểm mà tòa thành thị này diệt vong, ít nhất cũng là vào mấy trăm năm trước! Chỉ có như thế, nó mới có thể không bị sự phát triển của thời đại gen quấy nhiễu, bảo lưu lấy sự đặc thù của thời kỳ cổ đại.

Trên cửa thành, có từng chiếc xe ngựa dừng lại, cho dù không có ngựa, Trần Phong vẫn đi lên sờ soạng một thoáng, chiếc xe ngựa sẽ bị gãy vụn theo dự liệu của hắn cũng không xuất hiện, mà theo thời gian trôi qua cũng không tương xứng. Không chỉ có như thế, những chiếc xe ngựa này thế mà vẫn còn hoàn hảo không có một chút tổn hại nào, thậm chí vẫn còn có thể bảo lưu một cảm giác cổ xưa. Không chỉ có như thế, Trần Phong phóng tầm mắt nhìn tới, hết thảy kiến trúc ở xung quanh đều hoàn hảo không có một chút tổn hại! Đây căn bản không giống như dáng vẻ tòa thành thị này đã bị bỏ hoang mấy trăm năm!

Dường như...tòa thành thị này vào một khắc xảy ra chuyện đã dừng lại.

"Có tử khí." Thần Y bỗng nhiên mở miệng nói.

"Cái gì?" Trần Phong nhìn về phía nàng.

"Tử khí, là một loại khí tức đặc thù, là sản phẩm đến từ thế giới của chúng ta... ta không biết ở đây mọi người gọi nó là cái gì, nó cũng không có hình dáng cố định...chính là một loại lực lượng khiến cho người chết phục sinh." Thần Y thấp giọng nói ra.

Chẳng lẽ là...Trần Phong cùng với Từ Phi liếc nhau, là vong linh khôi phục trong truyền thuyết? Trong thời đại gen, theo thực lực được tăng cường, có rất nhiều người bắt đầu nghiên cứu vĩnh sinh, dung hợp đủ loại gen kỳ lạ, xuất hiện đủ loại tổ hợp gen năng lực kỳ lạ...vong linh khôi phục, chính là một loại ở trong đó. Đây là một loại khả năng gần giống nhất như lời mà Thần Y nói!

Nó được kết hợp từ những loại gen năng lực mạnh mẽ nhưng không có sức chiến đấu, những người có được năng lực này, đã định trước là vào lúc ban đầu sẽ không có sức chiến đấu! Chỉ có đến thời điểm đỉnh phong, chỉ có đến lúc dung hợp đầy đủ các loại gen cần thiết, mới có thể hình thành một cái năng lực dung hợp siêu cấp kinh người!

Vong linh khôi phục! Năng lực này, nó có thể khiến cho hết thảy mọi thứ bảo trì bộ dáng. Ví dụ như: bộ dáng nhân loại! Ví dụ như: cơ năng của thân thể! Thậm chí là cả bộ dáng nguyên bản của vật chất.

Chỉ có điều là không biết vì sao, nghiên cứu vong linh khôi phục bỗng nhiên vào một ngày nào đó bị tuyên bố là thất bại, tất cả mọi người thí nghiệm chết, tư liệu nghiên cứu khoa học biến mất, từ đó trở thành truyền thuyết.

Mà ở trong đó...Trần Phong nhìn về phía toà thành thị vẫn được duy trì bộ dáng nguyên bản này, trong mắt lóe lên sự rung động, chẳng lẽ nói, vong linh khôi phục trong truyền thuyết, thế mà đã thành công?!

Xoạt! Mấy người liếc nhìn nhau, đều thấy được sự không thể tưởng tượng nổi trong mắt của đối phương. Nếu thật sự là như thế...chỉ sợ là sẽ xảy ra đại sự! Vào thời điểm mọi người ở đây kinh nghi bất định, bỗng nhiên, có một tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, sắc mặt của mọi người đại biến, cấp tốc đề phòng.

C-K- Í- T.. T... T——Một cánh cửa ở gần đó bỗng nhiên mở ra, có một người trẻ tuổi nhìn qua giống như hai mươi tuổi đi ra, có chút ngạc nhiên nhìn mấy người Trần Phong, nói: "Ồ, các vị khách quan đến đây thật sớm a? Xem cách ăn mặc của các vị chắc là tới từ bên kia Tây Vực?"

Cái gì? Đám người đột nhiên sửng sốt, mà đúng vào lúc này, ở nơi xa có tiếng bước chân như ẩn như hiện, có vô số bóng người xuất hiện, bắt đầu tỏa ra mỗi một góc của thành thị, bắt đầu một ngày bận rộn. Chợ bán thức ăn...hàng thịt...khách điếm...toàn bộ tòa thành thị dường như cũng vào thời khắc này sống lại, tiếng người huyên náo, dường như tòa thành chết mà lúc trước mấy người nhìn thấy bất quá chỉ là ảo giác.

Ở đây... mấy người Trần Phong nhìn thành thị náo nhiệt không hiểu sao lại có một cảm giác lạnh cả người, tòa thành thị này, cái gọi là Minh Đô này, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?!

"Ha ha, các vị khách quan tới thật là quá sớm, xem quần áo của các vị, không giống như là người địa phương a?" Tiểu nhị của khách điếm rất là hưng phấn hỏi.

"Vâng." Trần Phong khẽ gật đầu, giả bộ như không thèm để ý hỏi: "Vừa rồi dường như không có thấy người nào?"

"À, ở đây cấm đi lại vào ban đêm chứ sao." Tiểu nhị bĩu môi nói: "Nghe nói có nghi phạm chạy ra, vẫn còn chưa bắt được."

"Ồ." Trần Phong giật mình, dường như đã tiếp nhận lời giải thích này.

"Mời ngồi." Tiểu nhị an bài cho mấy người Trần Phong ngồi xuống, gọi đồ ăn, nói khách sáo vài câu, liền đến phục vụ những khách nhân khác, chỉ lưu lại mấy người Trần Phong đưa mắt nhìn nhau.

Quá quỷ dị! Vô luận là cái khách điếm này, hay là tòa thành thị này!

Ảo giác? Trần Phong nhìn về phía Thần Y.

"Không phải." Trong mắt của Thần Y lấp lánh hào quang, nàng có khả năng tuỳ tiện xem thấu hết thảy huyễn cảnh, thế nhưng nơi này hết thảy mọi thứ lại cực kỳ chân thực, căn bản không phải là bất luận cái huyễn cảnh gì! Ở đây, hết thảy đều là thật! Toàn bộ tòa thành thị, tất cả mọi người ở đây đều là thật!

"Thế ngoại đào nguyên?" Vương Thuần kinh ngạc.

Trên thế giới này, thật sự có được loại thế ngoại đào nguyên này? Giả thiết rằng, rối loạn năm đó, bọn hắn chạy trốn tới nơi này, có một đại nhân vật thiết trí mê hồn trận phong tỏa hết thảy, cũng thành lập nên một cái thế ngoại đào nguyên? Đây cũng không phải là không thể!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio