Đau lòng
Đau lòng
Trước đó vào thời điểm Trần Phong ngăn ở trước mặt Lý Lôi, cái tên Yêu tộc này cũng chỉ muốn đánh chết Lý Lôi mà thôi, căn bản không có dự định tiêu diệt Trần Phong, mà bây giờ...
Hắn đang làm cái gì? Không giết Lý Lôi nữa, mà hiến tế để giết Trần Phong?
Hết thảy mọi người đều bối rối, mà hậu quả chính là không có ai ngăn cản được tên Yêu tộc này, bởi vì thực lực của tên Yêu tộc này đã đạt tới một mức độ quá kinh khủng!
Giết! Tên Yêu tộc tản ra sát ý nồng đậm, dùng uy năng đáng sợ khóa chặt Trần Phong.
Mà vào giờ khắc này, sau khi được trị liệu, Trần Phong vừa mới khôi phục được một chút năng lượng, liền bị cỗ lực lượng lạnh lẽo thấu xương này làm cho bừng tỉnh, cỗ lực lượng này...vừa mở mắt, hắn liền nhìn thấy một đạo bóng đen to lớn đâm tới.
??? Trần Phong đột nhiên trợn to con mắt.
Ô...ô...n...g —— Hết thảy mọi thứ chung quanh giống như trở nên chậm chạp chỉ trong cái nháy mắt.
Ở dưới sự vận chuyển tư duy cấp tốc, Linh trực tiếp đem những tình huống phát sinh truyền vào trong đầu Trần Phong, Trần Phong thế mới biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra!
Cái tên Yêu tộc này...thế mà tạm thời thay đổi mục tiêu!
"M nó." Mặt mũi của Trần Phong tối sầm.
Hắn chẳng thể nghĩ tới, chính mình sẽ bị tên Yêu tộc này để mắt tới! Không phải mục đích của hắn là giết chết Lý Lôi để bảo vệ bí mật hay sao?! Ngươi giết ta thì có cái tác dụng gì! Trần Phong hiện tại cũng không biết vì sao tên Yêu tộc này lại muốn giết minh!
Mà ngoại trừ tên Yêu tộc này, cũng không có người nào biết rõ.
Ô...ô...n...g —— Cỗ hào quang đáng sợ kia chỉ còn cách hắn một cái chớp mắt.
Trần Phong tư duy có nhanh hơn, Quầng sáng may mắn có mạnh mẽ hơn, ở dưới loại tình huống này, vô luận là chính hắn hay là Linh, cũng không nghĩ ra được biện pháp nào tốt.
Đây chính là một cái tử cục! Trừ phi... Trần Phong thở dài.
"Ngài thật sự muốn làm như vậy hay sao?" Linh cấp tốc hỏi.
"Vậy thì còn có thể làm sao?" Trần Phong cười khổ một tiếng.
Nhìn đạo công kích gần như xé rách hư không trước mắt, Trần Phong nhìn chăm chú, sau đó hất nhẹ tay phải lên, một đường ánh sáng màu đỏ bỗng nhiên xuất hiện!
"Tới đi!"
"Tiểu Ảnh!"
Hưu! Ánh sáng đỏ lóng lánh, ánh sáng màu đỏ va vào nhau cùng với đạo bóng đen.
Oanh! Hào quang đáng sợ nổ tung.
"Chỉ bằng vào cái này liền muốn giết ta?" Tên Yêu tộc nhe răng cười.
Hắn mặc dù không thể chém giết Lý Lôi, thế nhưng nếu có thể giết chết tên Trần Phong này...
Ha ha, con rắn nhỏ màu đỏ này mặc dù mạnh mẽ, thế nhưng bây giờ căn bản không phải là đối thủ của hắn, thậm chí con rắn nhỏ con rắn nhỏ này còn không ngăn cản hắn được một mili giây! Bởi vì chênh lệch quá lớn!
Chỉ có điều là hắn còn chưa hưng phấn được quá lâu,vào thời điểm con rắn nhỏ này sắp vỡ nát, có một luồng khí tức kinh khủng bỗng nhiên xuất hiện, một bàn tay trắng bóc phá toái hư không.
Oanh! Bàn tay bóp lại thành quyền, ầm ầm đánh xuống.
Tạch...! Tên Yêu tộc đột nhiên trợn to con mắt, hắn thấy rất rõ ràng, toàn bộ hư không ở trước mắt hắn, bao quát cả đòn công kích của hắn, bao quát hết thảy tất cả, đều trong cái nháy mắt này nổ tung, xuất hiện vết rách!
Làm sao có thể...hắn kinh hãi nhìn thân thể của mình hóa thành vô số mảnh vỡ, biến mất trong không khí, mà ở cái địa phương con rắn nhỏ kia xuất hiện, lại hiện ra một cái thân ảnh uyển chuyển.
Vì cái gì...lại có thể như vậy...tên Yêu tộc không cam lòng chết đi.
Mà vào giờ khắc này, một cô nương đang quấn khăn choàng tắm, phơi bày ra đôi chân dài miên man, giờ phút này đang phẫn nộ nhìn Trần Phong nói: "Hèn mạt, ta đã nói qua, không cho phép ngươi dùng loại phương thức này triệu hồi ta!"
Minh Nguyệt thật sự đã bị chọc tức! Cái tên hỗn đản này có phải là cố ý hay không?
Mỗi một lần đều là vào thời điểm nàng đang tắm rửa!!! Nếu như không phải nàng biết cái thế giới kia là của mình, Trần Phong không có cách nào đi qua, nàng thậm chí còn hoài nghi Trần Phong đã ở trong phòng tắm của nàng lắp đặt camera!
Thật quá phận! Còn có, ngươi không phải nói Tiểu Ảnh là huynh đệ của ngươi hay sao? Làm gì có chuyện vào thời điểm đánh nhau, ném huynh đệ mình đi ra?! Thật quá mức a?! Cho dù như thế nào cũng không nên làm như thế chứ!?
"Quả nhiên..." Trên khoé miệng của Trần Phong lộ ra một nụ cười.
Hắn liền biết, vào thời điểm Tiểu Ảnh gặp được nguy cơ, Minh Nguyệt tất nhiên sẽ xuất hiện! Cho dù, cái phương thức triệu hoán này có hơi đặc thù một chút.
"Ta sớm muộn cũng sẽ tiêu diệt ngươi."
Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nàng chỉnh lại khăn choàng tắm, căm hận nhìn Trần Phong, lại nhìn Tiểu Ảnh đang cười hì hì, cảm thấy giận dữ không có chỗ nào phát tiết.
"Ngươi cười cái rắm!"
"Ngươi dù sao cũng là sinh vật có trí khôn, đã lâu như vậy rồi còn không lớn lên?"
"Đầu óc còn không bằng chiều dài của thân thể?"
Minh Nguyệt tức giận.
Trần Phong: "..."
Lần đầu tiên hắn nghe được một phương thức chửi người mới lạ như thế, nhất là từ ngữ mà nàng vận dụng, một cái thì lớn lên, một cái là chiều dài, ừm...Minh Nguyệt đối với chữ viết của nhân loại nghiên cứu rất sâu sắc nha.
"Chờ sau khi ta xử lý xong chuyện bên kia, ta nhất định sẽ tự mình đến xử lý ngươi." Minh Nguyệt căm hận trừng mắt nhìn Tiểu Ảnh, sau đó nói với Trần Phong: "Không cần phải dùng phương thức này để triệu hoán ta, sự nguy hiểm không phải mỗi một lần đều có thể truyền đạt chuẩn xác."
"Nếu như ta không cảm ứng được..." Minh Nguyệt trịnh trọng cảnh cáo Trần Phong một phen, lúc này mới rời đi.
"Được rồi." Trên khoé miệng của Trần Phong lộ ra nụ cười.
Triệu hoán Minh Nguyệt thật ra ra chỉ là việc ngoài ý muốn, nếu không phải là tình huống đặc thù, Trần Phong cũng sẽ không muốn dùng loại phương thức này! Bởi vì tiêu hao của loại triệu hoán này...Trần Phong nhìn một chút giá trị may mắn đã tiêu hao, có chút đau lòng.
Khoảng cách giữa Tiểu Ảnh cùng với Minh Nguyệt quá xa, cách tới một cái thế giới! Cho nên, mặc dù Tiểu Ảnh gặp được nguy hiểm, Minh Nguyệt cũng phải cảm ứng cách tới một cái thế giới!
Loại tình huống này...hết thảy nhân tố ở bên trong thời không loạn lưu, đều có thể làm ảnh hưởng đến sự cảm ứng! Cho nên, thời gian Minh Nguyệt cảm nhận được, cùng với thời gian Tiểu Ảnh xảy ra chuyện, sẽ phi thường không ổn định! Đây cũng là nguyên nhân tại sao Minh Nguyệt cảnh cáo Trần Phong, thế nhưng...
Trần Phong thở dài, vì để cho Minh Nguyệt kịp thời cảm ứng được, hắn đã phải vận dụng Quầng sáng may mắn? Mà giá trị may mắn tiêu hao khi làm ảnh hưởng đến thời gian loạn lưu giữa hai cái thế giới...
Là trọn vẹn điểm! Là một con số hết sức kinh khủng!
Coi như là giá trị may mắn Trần Phong tích lũy trong nửa năm, cũng không chịu nổi mấy lần như thế này.
"Chỉ còn lại điểm..." Trần Phong cảm thấy đau lòng một hồi.
điểm giá trị may mắn tích luỹ ròng rã trong nửa năm, cứ như thế tiêu hao mất /.
Tru Thần cần phải rèn luyện dần dần, Trần Phong mỗi ngày đều sử dụng một ít giá trị may mắn, để thi triển ra những năng lực trước đó chưa bao giờ thi triển qua!
Có đôi khi chỉ tiêu hao một điểm giá trị may mắn liền có thể thi triển được mấy cái năng lực, có đôi khi mấy giá trị may mắn mới ra được một cái năng lực.