Sân thi đấu sinh tử
Sân thi đấu sinh tử
Oanh! Bỗng nhiên, toàn bộ rừng rậm bắt đầu rung động, ánh chớp kỳ quái liên tiếp không ngừng xuất hiện, toàn bộ thế giới rừng rậm đều có một loại dấu hiệu bị chơi hỏng, dường như đang bắt đầu sụp đổ.
"Ôi mẹ ơi, Trần Phong, ngươi đang làm cái gì?!" Khổng Bạch lau lau mồ hôi lạnh.
Trần Phong không đếm xỉa tới Khổng Bạch, mà nhìn chòng chọc vào trận chiến đấu ở phía xa xa.
Biến mất.
Thoáng hiện.
Biến mất.
Thoáng hiện.
Khí tức của con cự thú cấp S đã hết sức mỏng manh, Tiểu Ảnh đang dùng phương thức hoán đổi giữa hư ảnh và hiện thực, không ngừng xuất hiện và công kích ở trong cơ thể của nó, khiến cho con cự thú cấp S không chịu nổi gánh nặng, nhất là mấy lần đằng sau, vị trí mà Tiểu Ảnh xuất hiện...
Rống!! Thanh âm rít gào phẫn nộ cùng với đáng sợ đang không ngừng vang lên.
Tiết rít gào của con cự thú cấp S càng ngày càng kinh khủng, thế nhưng khí tức thì ngược lại càng ngày càng mỏng manh.
Mà vào giờ khắc này, toàn bộ thế giới rừng rậm cũng đang không ngừng lấp lóe, toàn bộ thế giới càng ngày càng trở nên quỷ dị, dường như đã chạm đến một loại cực hạn nào đó không nên đụng vào.
"Nhanh lên, nhanh lên." Trần Phong mặc niệm trong lòng.
Oanh! Rừng rậm bắt đầu sụp đổ, cái phạm vi nguyên bản cây số kia, vậy mà bắt đầu giảm bớt, Trần Phong quả quyết một lần nữa tới gần, giữ một khoảng cách cùng với con cự thú cấp S, duy trì quá trình diễn sinh cùng với huỷ diệt!
Một lần, hai lần, ba lần...
cây số, cây số, cây số...
Vào thời điểm khoảng cách đang không ngừng giảm bớt, vào thời điểm chỉ còn lại cây số, ở ranh giới rừng rậm, đã mơ hồ có thể thấy được con cự thú cấp S đang điên cuồng gào thét.
"Đến rồi!" Hai mắt của Trần Phong tỏa sáng.
Oanh! Tiểu Ảnh bùng nổ một lần cuối cùng, cứ thế công kích thẳng vào trong cơ thể của con cự thú cấp S.
Phốc! Máu tươi bắn ra khắp nơi, thân thể của con cự thú cấp S cuối cùng cũng không thể hình thành được nữa.
Nếu đặt con cự thú cấp S này ở thời đại gen, thì nó chính nhân vật đáng sợ gần như không có người nào có thể địch, thế nhưng ở cái thế giới này, cuối cùng lại bị Tiểu Ảnh tiêu diệt! Thật đáng buồn, đáng tiếc.
Oanh! Cỗ thân thể đã được hình thành được % kia ầm ầm ngã xuống đất, truyền đến một tiếng nổ vang to lớn, Trần Phong dùng một tốc độ nhanh nhất tiến lên, rút tinh huyết từ trên người của nó.
Tinh huyết Cấp S, cuối cùng cũng đến tay!
Oanh! Kèm theo con cự thú cấp S chết đi, toàn bộ thế giới bắt đầu rung động, tinh huyết cấp S mà Trần Phong rút ra, dường như đã làm tiêu hao hết thảy năng lượng của cái thế giới này.
Tạch...! Vô số vết rách từ dưới chân kéo dài ra, không gian nguyên bản hoàn chỉnh xuất hiện từng vết rách, như pha lê vỡ vụn, đủ loại phù văn kỳ quái bắt đầu xuất hiện, sau cùng ầm ầm nổ tung.
Oanh! Toàn bộ thế giới sụp đổ, ánh sáng trước mắt dường như đã biến mất trong nháy mắt, biến thành màu đen vô tận.
"Linh." Trần Phong mặc niệm trong lòng.
"Được rồi." Linh tùy thời chuẩn bị khởi động Quầng sáng may mắn.
"Khổng Bạch, chuẩn bị sẵn sàng." Trần Phong nhìn về phía Khổng Bạch.
"Hiểu rõ." Khổng Bạch khẽ gật đầu.
Một khi phát sinh mối nguy hiểm không thể nghịch chuyển, Trần Phong chỉ có thể cưỡng ép xuyên qua cùng với Khổng Bạch, cuối cùng có thể xuyên qua được cái thế giới nào khác, có thể sống sót được hay không cũng chỉ có trời mới biết!
Chỉ có điều là, ngay vào thời điểm hai người đồng thời có dự cảm xấu, thế giới bóng tối bỗng nhiên có một tia sáng rực rỡ, toàn bộ thế giới một lần nữa trở nên sáng trưng.
Ô...ô...n...g ——Ánh sáng lấp lánh, toàn bộ thế giới một lần nữa trở nên kiên cố, trước mắt vẫn là rừng rậm màu xanh lục, chung quanh vẫn là không khí quen thuộc, chỉ có điều là Trần Phong có thể cảm giác được, nơi này sớm đã không phải là thế giới trước đó!
Cái cảm giác không gian xa lạ này...cái thế giới vừa rồi đã sụp đổ, đây là một cái thế giới mới.
Chỉ có điều là khi hướng ánh mắt về phía xa, Trần Phong còn chưa kịp lấy lại tinh thần, liền nghe được từng tiếng tiếng hô chói tai, âm thanh hỗn tạp, cùng với tiếng hoan hô không có cách nào tưởng tượng được.
"Trần Phong! Trần Phong!"
"Khổng Bạch! Khổng Bạch!"
"Ra đến rồi sao! Ha ha ha ha, quá trâu bò! Đã lâu lắm rồi không thấy có người xông qua được cái cửa ải này."
"Trần Phong, ta yêu ngươi!"
...
Đủ loại âm thanh gào thét truyền đến.
Cảm giác xuyên qua không gian khó chịu rốt cục cũng biến mất, Trần Phong ngưng tụ ánh mắt lại, rốt cục thấy cũng được quang cảnh ở bên ngoài kia, ở xung quanh có vô số người đang vây quanh.
Bọn hắn là nhân loại, nhưng lại không giống như là nhân loại, trên đầu của mỗi người đều có hai cái sừng nhọn, mọc ở hai bên trán, ngoại trừ cái đó ra thì không có gì khác nhau cùng với nhân loại, có nam có nữ, có trẻ có già, giờ phút này đều đang hò hét điên cuồng.
Cái bộ dáng cuồng nhiệt kia, cực kỳ giống với Fan hâm mộ.
Chờ một chút...bọn họ dường như đang hô tên của mình? Trần Phong suy nghĩ như điện.
Xoạt! Hắn quét ánh mắt nhìn ra chung quanh, thu hết cảnh sắc chung quanh vào trong đáy mắt.
Mảnh rừng rậm ro lớn này, rốt cuộc cũng đã lộ ra bộ dáng vốn có của nó, Trần Phong lúc này mới kinh sợ phát hiện ra, cái thế giới vừa rồi mà bọn hắn đứng, lại là một cái thế giới bị thu nhỏ gấp mười lần!
Mười cây số xung quanh? Không, đó là bởi vì cái sân thi đấu này, chỉ có phương viên một ngàn mét!
Một ngàn mét phạm vi, trải qua sự phóng to gấp mười lần, làm cho Trần Phong cùng với Khổng Bạch có một loại ảo giác thế giới chỉ tồn tại trong phạm vi mười cây số, mà đối với những người có tầm mắt không thể vượt qua được loại phạm vi này mà nói...
Mang ý nghĩa là cái thế giới này vĩnh viễn sẽ không có điểm dừng! Cái thế giới vừa rồi mà bọn hắn đứng, vậy mà vẻn vẹn chỉ là một cái sân thi đấu này, chỉ là một phạm vi có mét mà thôi!
"Trần Phong! Trần Phong!" Vô số người hò hét chung quanh khiến cho Trần Phong cảm thấy nghẹn ngào.
Loại cảm giác này...cực kỳ giống với một ít buổi hòa nhạc hoặc là thời điểm tranh tài.
Xoạt! Trên bầu trời xuất hiện một cái màn sáng to lớn.
Trận chiến đấu phấn khích giữa Trần Phong cùng với Khổng Bạch bị phóng to vô hạn, bọn hắn lần lượt ở trong sự nguy hiểm thay đổi càn khôn, người xem ở chung quanh hưng phấn không thôi.
Vô số người đang hoan hô, Trần Phong cùng với Khổng Bạch liếc nhìn nhau, lại cảm giác được được một hồi ớn lạnh.
Những hình ảnh này...cho nên nói, nguy cơ sinh tử vừa rồi mà bọn hắn lần lượt trải qua, vẻn vẹn chỉ là cái thế giới này, một tiết mục giải trí của những người này hay sao?
"Chào ngài, dũng sĩ vĩ đại." Một người trung niên đi tới, trên đỉnh của đôi sừng nhọn đỏ lên.
"Ta thật sự là quá kích động." Người này nhìn Trần Phong nói: "Đã thật lâu không được nhìn thấy có người chạy thoát ra khỏi sân thi đấu sinh tử."
"Sân thi đấu sinh tử?" Trần Phong hơi híp tròng mắt lại.
"Không sai!"
"Cái địa phương vĩ đại này, chính là sân thi đấu sinh tử!" Người trung niên kích động nói: "Ta là người chủ trì ở nơi này, Nhược Thủy, ta biết hai vị dũng sĩ có rất nhiều nghi hoặc, nhưng không có quan hệ, ta sẽ giải thích cho các ngài."