Trần Tiểu Cửu cười thả lỏng hơn, vội vàng đi lên phía trước chặn Chung Bân lại :
- Chung đại nhân, người làm cái gì vậy? Ta với Tiểu Việt tâm đầu ý hợp, quý ở cái tâm, ngươi trang nghiêm như vậy làm cho ta cũng có phần hơi ngại đó!
Nói xong hắn lại thì thầm vào tai Chung Bân:
- Hơn nữa, Chung đại nhân,ở đây lắm kẻ mồm mép,nếu bí mật bị truyền ra ngoài e là sẽ ảnh hưởng đến uy danh của ngài đó.
Chung Bân ý thức được quả thật lúc này, thái độ có chút không đúng, mình thân là chi phủ,nếu như không để ý lễ tiết thế tục, không ngờ lại phải hành lễ một tên áo thô hạ nhân, nhỡ bị loại người tiểu nhân như Long Đại bắt được điểm yếu, văn chương có giỏi đến mấy cũng chẳng phải là tìm đến phiền phức sao?
Chung Bân nhìn chữa " thanh chính khai minh" mà Trần Tiểu Cửu tâng bốc hắn, trong lòng vô cùng mãn nguyện, nghĩ thầm Trần Tiểu Cửu quả nhiên không phải là một kẻ tục nhân.
Hắn vội vàng chỉnh đốn lại thái độ của mình, ngẩng đầu ưỡn ngực nói:
- Tiểu Cửu, lần này thật may nhờ có cậu, chúng ta đã là người nhà rồi, những lời cảm tạ Chung Bân ta cũng không muốn nói nhiều, nhưng ta có thể bảo đảm với cậu, Chung Bân ta tuy rằng khồng dám nhận mình là một người thanh liêm, một thân chính khí, nhưng ta sẽ nghe lời cậu làm một ông quan thanh liêm, nghĩ về dân, làm vì dân, đối với bách tính là tín nhiệm, và càng phải làm đúng với chữ cậu viết " thanh chính khai minh"!
Trần Tiểu Cửu nghe được câu đấy,chớp mắt với Chung Bân nói:
- Chung đại nhân, " thanh chính khai minh" chữ đấy đi vào lời nói của ngài sao?
không đợi Chung Bân trả lời, Trần Tiểu Cửu có vẻ tức giận nói:
- Những lời tâng bốc mình là quan thanh liêm, làm gương cho binh sĩ, một vị quân tử tận tâm tận lực có thể làm vị quan tốt sao? còn không phải là mua danh chuộc tiếng, cầu được danh tiếng suốt đời sao? Những vị quan chỉ được nhận bổng lộc như này thật không đúng tí nào? ta thấy không thể nào như thế được, không có ai là hoàn hảo cả, chỉ có công lý trong lòng, làm tốt phận sự của mình, không có gì phải hổ thẹn là được rồi, quản nhiều chuyện là gì? Cứ mạnh dạn mà làm mới là đúng!
Chung Bân là một người vô cùng khôn khéo, đối với loại người thờ ơ ra mặt như Trần Tiểu Cửu, vô cùng tán thưởng cái phương pháp chú ý nội tâm, nhưng hắn không thể biểu hiện quá rõ, chỉ là cười mờ ám với Trần Tiểu Cửu, cái vẻ mặt kia, không thể nói ra được sự kỳ lạ và tán đồng
- Chung đại nhân, lúc này là lúc con đường làm quan rộng mở, tên tiểu tử Tôn Khoa đã có thể bị ngài làm cho tức chết rồi.
Trần Tiểu Cửu tuý ý nói
- Ta chỉ là con rối mượn cái áo oai hùm, làm cho Tôn Khoa tức thành cái bộ dạng này chẳng phải là do Trần Tiểu Cửu ngươi sao? sao lại đổ lên đầu ta? Tiểu Cửu à, ngươi cũng quá khiêm tốn đấy.
Đôi mắt Chung Bân híp lại tỏ vẻ khiêu khích
- Ta chỉ là một tiểu gia đinh, thân phận thấp hèn, không dám nói bừa!
Trần Tiểu Cửu vừa cười một cách kỳ lạ, vừa nói:
- Mặc dù trận đấu này Chung đại nhân hoàn toàn giành phần thắng, nhưng mà đại nhân chớ có coi nhẹ.
hắn ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Tôn Khoa là một tên đa mưu túc trí, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, mặc dù hắn bị làm cho tức chết, làm toàn chuyện hồ đồ ngốc nghếch, đó chỉ là nhất thời mất đi ranh giới mà thôi, đợi sau này hắn thức tỉnh, nhất định sẽ bắt người làm chủ, vi phạm vào pháp luật Đại Yến,việc thả Củi khô là một điểm yếu, và hãy viết bài tấu xoay quanh chuyện này, hừ…tới lúc đó chọc gậy sau lưng, thì cũng thật ác độc đó!
Chung Bân nghe những câu đó, biết Trần Tiểu Cửu nhắc mình thừa thắng xông lên, vạn lần không được phớt lờ bỏ qua thời cơ, hắn vuốt râu, khuôn mặt trầm xuống nói:
- Tiểu Cửu yên tâm, Chung Bân ta không phải là người tâm địa hiền từ gì, tuyệt đối không bỏ qua cơ hội tốt này đâu! Cậu có diệu kế gì,nói cho ta nghe xem nào.
Trần Tiểu Cửu cười ha ha, khuôn mặt kia không thể nói nên được sự quỷ dị, hắn nói một cách rõ rành:
- Vụ án Củi khô và Long Nhị, cũng đã chấm dứt rồi, hiện giờ, Long Nhị sống không bằng chết, không còn chút lực nào, lúc phiền phức đến, hãy đưa tội hắn cho những phụ lão hương thân bị hắn ức hiếp, như vậy, thứ nhất có trừ khử đi được Long Nhị, ít đi kình địch, thứ có thể mượn cơ hội này mà tạo tiếng tăm, đến lúc đó, tiếng tăm của Chung Đại nhân sẽ truyền khắp bốn phương, nghĩ chút, đây thật là một việc oai phong biết bao!" Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn
Chung Bân nhìn Trần Tiểu Cửu không chớp mắt nói:
- Tiểu Cửu, đây không phải là tất cả mấu chốt của việc này, có gì muốn nói cậu hãy mau nói đi, đừng khiến ta sốt ruột!
- Ừm, đây đều là ân huệ nhỏ chứ cũng chẳng phải là chuyện gì to tát cả!
Trần Tiểu Cửu nói:
- Quan trọng nhất là trước mắt phải ngăn cản được việc Tôn Khoa lên triều buộc tội ngài, mà Chung đại nhân chỉ cần đổ hết sang cho Long Nhị, ngài cứ chấp hành pháp luật, không sợ ác bá uy danh, bách tính bị Long Đại ức hiếp nhất định sẽ đến tìm ngài làm chủ, đến lúc đó ngài phải nhân cơ hội tóm lấy điểm yếu cuả Long Đại, trong khi Long Đại hoảng loạn ngài phải đi cầu xin Tôn Khoa giúp đỡ,Tôn Khoa là lão hồ li, biết rõ được điểm yếu của Long Đại đang trong tay ngài, tất nhiên sẽ ra tay giúp đỡ, ắt sẽ đến tìm tri phủ đại nhân cừu tình.
- Hừ…..đến lúc này ngài và Tôn Khoa cũng tương trợ lẫn nhau tóm lấy điểm yếu của đối phương, chỉ cần tương trợ lẫn nhau không lùi bước, cái chuyện cáo trạng mà tên Tôn Khoa kia càng giải quyết dễ dàng, cứ như thế ngài cứ yên tâm vị thế ở Hàng Châu của ngài sẽ càng vững chắc hơn.
Chung Bân ngghe đến đó mắt sáng lên, gật đầu nói: - -- Tiểu Cửu, cậu nói đúng, chuyện này nên giải quyết nhanh chóng, không nên để lâu, vụ án Long Nhị phải dứt điểm, đêm dài lắm mộng, mai ta bắt tay làm luôn, tuyệt đối không để cho Tôn Khoa có thời gian chộp lấy cơ hội!
- Trước hết ta xin chúc đại nhân thiên thu vạn niên, thống nhất giang hồ!
Trần Tiểu Cửu chắp tay cười nói, trong lòng vui sướng vô cùng.
hắn cứ như thể rất sốt ruôt diệt trừ Long đại, chỉ là Long Đại chết,bọn tay sai của hắn chẳng khác nào như rắn mất đầu, Củi khô có thể thuận theo tự nhiên, mà danh chính ngôn thuận thu phục đám vây cánh kia rồi.
Mà điều hắn lo nhất chính là thằng nhãi Long Đại này ngáng chân hắn, ý đồ cướp lấy vị trí Long gia trưởng huynh đã giành thắng lợi, Long Đại tiền tài mạnh, hoành hành ở quê,cái ác này thì Củi khô còn lâu mới sánh bằng được.
Cái tên tay sai này côn đồ lâu rồi, biết rõ hắn lòng lang dạ sói, bất đắc dĩ phải theo hắn, rồi sẽ rơi vào đường cùng, không biết chừng sẽ phải nương nhờ vào hắn, nếu đúng là như thế thật, thì sự tâm huyết của Trần Tiểu Cửu chẳng phải là vô ích múc nước vào giỏ trúc, vô công làm lợi cho người khác sao?
mà chuyện này mấu chốt nằm ở Chung Bân, chỉ cần Chung Bân tiếp tay cho bách tính cáo trạng Long Đại, Long Đại mệt mỏi rã rời , trong lúc nước sôi lửa bỏng, tự nhiên sẽ cuống, vội vàng rửa tội của mình, lúc đó còn đâu tâm tư nghĩ đến việc hợp nhất đội ngũ của Long Nhị chứ?
Lúc này, cũng không còn đối thủ cạnh tranh, Củi khô tập hợp bọn tay sai lại thuận tiện cho việc trình tấu, nước chảy thành sông, không một chút trở ngại, hay khó khăn gì.
Đại Long thông qua quan hệ với Tôn Khoa rửa sạch tội danh cho chính mình, lại nghĩ đến việc hợp nhất đội ngũ của Long Nhị, đợi đến lúc đó thì đã muộn mất rôi, hừ…..nghĩ đến lúc đó, đội ngũ này trong tay mình, quân đoàn Anh Mộc và đám tiểu yêu của Củi khô, sớm đã can tâm tình nguyện phục tục mình rồi, Long Đại à, ta còn sợ ngươi nữa sao!
Đây chỉ là tính toán có cơ sở nhất, nếu như Chung Bân thông minh tháo vát, có thể buông lỏng Long Đại ra một thời gian, hắn có thể nhân cơ hội này, tiến quân vào con đường tào vận hành ở sông Tiền Đường, nhân cơ hội Long Đại đang bận tối mắt tối mũi thì sẽ cướp luôn lãnh địa này.
Đương nhiên, cái này là về sau, có cơ hội hay không là phải dựa vào bản lĩnh của Chung Bân.
Nghĩ đến đây, Trần Tiểu Cửu bỗng nhiên nhanh trí, cười ha ha, nói với Chung Bân:
- Chung đại nhân, con người Long Đại này lòng lang dạ sói, nếu có thể đường đường bắt hắn, chẳng phải là vì dân làm chuyện lớn sao? Dân chúng tự nhiên sẽ đối với ngài đại ân đại đức, cho dù trăm năm sau, vẫn còn nhớ đến công lao của ngài, ngài tin không?"
- Sao ta lại không muốn làm một ông quan lưu danh muôn đời chứ?
Chung Bân ha ha cuời to nói:
- Ta tự cho rằng không có gì là không làm được, chính trị nắm trong tay đã lâu, nhưng ta không thể đấu lại được tên hồ li Tôn Khoa, nhưng mà lần này, với sự giúp đỡ của cậu, cuối cùng ta cũng thật hãnh diện, giết chết Long Đại, làm được chuyện ấp ủ trong lòng bấy lâu nay!
- Long Đại tuy làm nhiều việc ác, gấp lần Long Nhị, nhưng thật đáng tiếc, giữa ta, Long Đại, Tôn Khoa cứ bắt lấy nhược điểm của nhau, dù ta có bảo vệ mình như thế nào, cũng không có cách nào đưa ra được công lý, làm an lòng dân Hàng Châu!
Chung Bân nói đến đây vạn lần thấy hổ thẹn, nhưng lại cười, trộm nhìn Trần Tiểu Cửu, trong lòng hắn biết rõ, cái tên Trần Tiểu Cửu thông minh lanh lợi, tuyệt đối sẽ không vô cớ mà hỏi những câu hỏi vô bổ như vậy!
Trần Tiếu Cửu đảo mắt nhìn qua , lại nói cách thâm độc:
- Đại nhân, ta có kế này, có thể khiến người tránh khỏi bị Tôn Khoa hãm hại, hoàn toàn có thể thoát khỏi vũng bùn, không bao giờ phải lo lắng xem thái độ của Tôn Khoa mà hành sự nữa!
- Ố? Đúng là diệu kế, cậu nói luôn đi!
Chung Bân híp đôi mắt nói.