Trần Tiểu Cửu hát bài Hảo hán vang vọng hùng hồn, kinh động đến sự yếu ớt trong lòng của đám đàn ông lỗ mãng này, mọi người ào ào vỗ tay, uống rượu, lại rầm rộ sôi nổi hát theo Trần Tiểu Cửu.
Tiếng hát vang vọng khắp nơi.
Uống rượu không say mà người tự say, ai ai cũng chìm chắm trong hạnh phúc.
Anh Mộc chắc chắn là người phấn khởi vui mừng nhất trong đó.
Trước khi gặp Trần Tiểu Cửu, quân đoàn Anh Mộc mặc dù vũ lực siêu mạnh, thích bênh vực kẻ yếu, cũng đã để lại trong lòng bà con chút tiếng tăm hiệp nghĩa.
Nhưng, cho dù tiếng tăm có vang dội cỡ nào, bọn họ cũng chỉ là đoàn thể hạng ba, những thứ hòa nhoáng đó không thể chuyển hóa thành lực lượng thật sự được.
Mà sự xuất hiện của Trần Tiểu Cửu, giúp bọn họ thay da đổi thịt, lột xác hoàn toàn, khiến hắn một gã đứng đầu bang hạng ba này đi lên như diều gặp gió, tạo nên một bước ngoặt lớn, khổng lồ, có tiềm năng đứng đầu thế lực ngầm.
Anh Mộc uống nhiều thấy có chút hoa mắt chóng mặt, thấy khuôn mặt tuấn tú, say mê hấp dẫn của Trần Tiểu Cửu, trong lòng thầm suy tính, Cửu ca đẹp trai tuấn tú thế này, quả là tương xứng với tỉ tỉ của ta.
Hắn nghĩ nghĩ, kế hoạch hoang đường được nghĩ ra. Hắn ôm lấy vai Trần Tiểu Cửu nói:
- Cửu ca, lát nữa đến nhà đệ ngồi chơi nhé, cha đệ là người tri ân báo đáp, muốn cảm tạ huynh, nhân dịp này đến nhà đệ một chuyến, hơn nữa, tỉ tỉ của đệ còn nhắc tới huynh nữa đấy.
Anh Mộc khoác lác nói.
Trần Tiểu Cửu kích động, uống nhiều rượu, vốn không để ý gì đến lời nói của Anh Mộc, nhưng khi nghe thấy Anh Mộc nhắc đến tỉ tỉ của hắn Tuệ Nương, Trần Tiểu Cửu ngay tức khác tinh thần tỉnh táo, mắt lim nhim, vẻ mặt kì vọng nói:
- Ồ, Tuệ Nương sao lại nhắc tới ta? Nàng đã nói những gì?
Anh Mộc vừa thấy có cơ hội, vẻ mặt cười xấu xa, nháy mắt nói:
- Tỉ tỉ của đệ rất quan tâm đến huynh, sau từ cái ngày mà huynh đến, tỉ tỉ của đệ giống như mất hồn vậy, trà không muốn uống, cơm không muốn ăn, cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ ngó ra ngoài cửa sổ, lại còn hỏi đệ sao nhiều ngày trôi qua rồi mà không thấy bóng dáng huynh đâu, chậc chậc chậc..., nhiều năm như vậy, đệ chưa từng thấy tỉ tỉ của đệ lại quan tâm người khác thế.
Trần Tiểu Cửu vừa nghe, càng thêm thoải mái, hắn từ trước đến nay đều cho rằng mình tốt đẹp, trong lòng lẳng lơ nghĩ, cô nàng này lẽ nào thấy dáng người cao to mạnh mẽ, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của ta, đã thầm thương trộm nhớ ta rồi.
Hắn nghĩ đến khí chất siêu phàm thoát tục, cách ăn mặc tân tiến không giống như người khác, còn có tính cách hoạt bát nhanh nhẹn của Tuệ Nương, trong lòng không khỏi xao động, men rượu ngà ngà nhưng cậu nhỏ vẫn kiên cường đứng thẳng tắp.
Hắn vội vàng giơ tay ra vuốt ve an ủi cậu nhỏ như đang đói khát một chút, trong lòng giơ ngón tay cái lên tán thưởng Anh Mộc, tên tiểu tử này, bán đứng chị ruột nhanh như vậy, lại còn muốn ta làm anh rể của ngươi? Cái thằng cái ăn cây táo, rào cây sung nhà ngươi, ta khinh bỉ ngươi.
Trần Tiểu Cửu nháy nháy mắt với Anh Mộc nói:
- Ha hả..., nếu đã như vậy, hôm nay ta sẽ đến gặp cha ngươi, nói chuyện với cha ngươi một chuyến.
Anh Mộc nghe thấy mừng rỡ, ôm lấy vai của Trần Tiểu Cửu.
Sau khi uống rượu xong, tên củi khô mượn men rượu dẫn theo mấy tên tiểu đệ đi thu nạp mấy đội ngũ kia, còn Anh Mộc sau như chết cùng với Trần Tiểu Cửu đi về nhà mình.
Đồng thời trong lòng tính toán làm thể nào để chuyện của tỉ tỉ và Cửu ca diễn ta tốt đẹp.
Tuệ Nương là một cô gái có khí chất thông minh tân tiến, chiếc váy màu tím hở vai ôm chặt lấy vòng eo thon gọn, mái tóc dài đen mượt nhưng tết lại không giống như mấy cô gái khác hay làm, mà lại thả dài ra trông thật mượt mà.
Ở thời cổ đại này bộ trang phục mà nàng mặc trông rất tân tiến hiện đại, mặc dù mặc lên trông vô cùng là đẹp, nhưng những cô gái khác ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến, nhưng Tuệ Nương không quan tâm đến những cái này. Nàng chính là một nhà tạo mẫu, một nhà tạo hình thời thượng, nếu như quần áo do mình thiết kế và tạo hình lại không dám mặc thì làm sao để người tiếp nhận được chứ.
Nàng cầm chiếc bút lông lên cẩn thận vẽ hình, nhưng hiện tại, đôi mắt nàng đang thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ. Cái gã tiểu gia đinh không giống với người bình thường, khuôn mặt tuấn tú khôi ngô, cả người đầy tà khí lại xuất hiện trong đầu nàng lần nữa.
Tuệ Nương, đúng là nhân vật tiêu biểu cho tiếng sét ái tình, cảm giác vượt qua tất cả.
Hài..., đây là lần thứ nghĩ đến bóng dáng hắn rồi, Tuệ Nương bất đắc dĩ ném cây bút lông sang một bên.
Nàng biết mình bị bệnh tương tư, ngần này tuổi rồi, trong lòng chưa từng vì một người nào đó mà buồn bực thế này, nàng không hiểu sao cái thằng tiểu tử thối chỉ gặp qua mới một lần này lại cứ vương vấn trong lòng mình.
Là bởi vì hắn tuấn tú khôi ngô, thân hình vạm vỡ? hay là vì hắn từng cứu mạng cha mình mà trong lòng sinh ra mến mộ.
Nàng lắc lắc đầu, phủ nhận vẻ hào nhoáng bên ngoài.
Nàng thất thần nhìn hai con bướm đang cất cánh bay bên ngoài cửa sổ, thở dài, nhất định là vì khí chất của hắn không giống với người bình thường, cả sự tương đồng về tư duy và suy nghĩ tân tiến, lại còn kiểu xấu xa,....
Tuệ Nương nhìn hai cánh của con bướm nhè nhẹ bay lên, cuối cùng cũng xác định được nguyên do của bệnh tương tư, nàng bình tâm lại, lấy bút lông ra, vốn định vẽ ra một kiểu trang phục tân tiến thời đại, nhưng không ngờ theo dẫn dắt của trái tim vẽ ra dáng người của Trần Tiểu Cửu.
Nàng nhìn vào tờ giấy, bộ mặt cười đểu của Trần Tiểu Cửu, tâm hồn thiếu nữ run lên, trong lòng khó thở.
- Ta cho ngươi cười, ta cho ngươi cười...
Nàng lẩm bẩm một mình, dùng bút vẽ lên đầu Trần Tiểu Cửu một chữ X thật to.
À, hôm nay Anh Mộc về, ta nhất định hỏi nó, cái tên Trần Tiểu Cửu không có lương tâm này rốt cuộc đi đâu rồi? Đúng lúc nàng tự lẩm bẩm một mình thì Anh Mộc cõng Trần Tiểu Cửu say như chết đi vào.
Tuệ Nương kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt này, sẽ không trùng hợp như thế chứ, ta đang nghĩ đến cái tên tiểu tử không lương tâm này, hắn sao lại xuất hiện trước mặt ta nhanh như vậy, lẽ nào ta dang nằm mơ sao?
Lúc nàng đang vui mừng mơ mộng, Anh Mộc lại mồ hôi đầy đầu kêu lên:
- Tỉ tỉ, sao tỉ vẫn còn ở đó ngẩn ngơ mơ màng? Người trong lòng tỉ đệ đã mang đến cho rồi, tỉ còn không mau mau lại giúp hả.
Tuệ Nương nghe Anh Mộc trêu đùa, lông mày dựng đứng, mặt trợn lên, bước đến véo tai của Anh Mộc nói:
- Tên tiểu tử thối nhà đệ càng ngày càng láo xược rồi, miệng chó không phun ra ngài voi, lại dám trêu đùa tỉ tỉ ta, ta...
Đang lúc nàng vẫn còn muốn trách mắng Anh Mộc, thấy bộ dạng mơ mơ màng màng của Trần Tiểu Cửu, mùi rượu nồng nặc hất vào mặt, nàng bịt mũi lại, lại vô cùng quan tâm hỏi:
- Sao đệ lại để hắn uống nhiều rượu thế?
Con gái đúng là chỉ biết thương người ngoài, huynh ấy uống nhiều rượu thế thì có liên quan gì đến đệ, Anh Mộc bất đắc dĩ liếc Tuệ Nương một cái, thần bí cười nói:
- Huynh ấy mấy ngày không gặp được tỉ tỉ, trong lòng buồn bực, mượn rượu giải sầu.
- Tiểu tử này, đệ nói lung tung gì chứ?
Tuệ Nương đỏ mặt lên, tiện tay véo thật mạnh Anh Mộc một cái. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Anh Mộc đối với hành vi thô bạo động tay động chân của Tuệ Nương đã thành thói quen, hắn nhìn xung quanh, thấy cha bị thương vẫn đang trong phòng ngủ say, hắn không chút nghĩ ngợi, cõng Trần Tiểu Cửu đi về phía khuê phòng của Tuệ Nương.
Lần này, khiến cho Tuệ Nương ngẩn người, giương mắt nhìn, nàng vội vàng đi lên, túm mạnh lấy cánh tay của Anh Mộc nói:
- Tiểu tử thối, đệ làm cái gì thế, đệ muốn chết à. Mau dừng lại cho ta.
Anh Mộc thân hình cao lớn, Tuệ Nương sức lực như của một con mèo con thì làm sao mà chống đỡ lại được sức mạnh của Anh Mộc chứ, hắn không quay đầu lại cứ thế mà xông vào trong, còn Tuệ Nương thì cứ thế mà bị hắn kéo theo vào trong phòng, rồi nói:
- Tỉ, tỉ túm đệ làm cái gì hả? Đệ để Tiểu Cửu ca nằm trên giường tỉ, để huynh ý nghỉ ngơi một lúc, dù sao huynh ấy là ân nhân của chúng ta, sao lại để huynh ấy nằm dưới đất được chứ.
Tuệ Nương nghe xong những lời nói vớ vẩn của Anh Mộc, phát điên lên như thiên lôi đánh xuống, hắn một gã đàn ông, làm sao mà có thể để nằm ở giường của mình chư? Thế này thì còn thể thống gì?
Nàng vội vàng thượng cẳng chân hạ cẳng tay với Anh Mộc nói:
- Thằng tiểu tử đáng ghét này, lại nói vớ vẩn gì thế, đệ không để hắn nằm xuống giường của đệ, để hắn nằm ở giường của tỉ làm gì? Đệ cõng hắn ra ngoài cho tỉ.
Vừa nói Tuệ Nương vừa dùng lực đẩy cánh tay của Anh Mộc.
- Như thế sao được, đệ cũng uống đến mơ mơ màng màng rồi, đầu đau như muốn vỡ ra, lát nữa cũng phải nghỉ ngơi, hơn nữa tỉ tỉ xưa nay không phải tự coi mình là phóng thoáng tân tiến, không cổ hủ sao? Bây giờ sao laik biến thành cổ hủ thế rồi?
Anh Mộc không để ý tới Tuệ Nương đang quát lên, vứt mạnh Trần Tiểu Cửu đang say bí tỉ xuống giường của Tuệ Nương.
Tuệ Nương thấy Anh Mộc làm cái chuyện không thể coi được, lại còn hùng hồn ngụy biện, đi đến dạy cho Anh Mộc một bài học.
Đúng lúc này, Trần Tiểu Cửu xoay người, mùi rượu nồng nặc xông lên, lại muốn nôn ra, Tuệ Nương thấy vậy, trong lúc lúng túng, vội vàng buông Anh Mộc ra, trên bàn trang điểm tìm một cái hộp trang điểm để vào bên cạnh mồm của Trần Tiểu Cửu.
Anh Mộc thấy thế cười hi hi nói:
- Tỉ, đệ giao huynh ấy cho tỉ đấy, nếu tỉ không thương huynh ấy thì cứ vứt huynh ấy xuống đất, đệ không xen vào.
Nói xong liền nhanh như chớp chạy nhanh ra ngoài.
Tuệ Nương vẻ mặt tức giận, gắng sức túm lấy cánh tay Trần Tiểu Cửu, mệt tới mức đầu đầy mồ hôi, muốn đỡ hắn lên, nhưng đã dùng hết sức lực rồi mà Trần Tiểu Cửu vẫn như lợn chết nằm yên ở đó.
Nàng thở hổn hển ngồi ở đầu giường, ngắm nhìn Trần Tiểu Cửu đang ngủ say, véo mạnh một cái vào cánh tay hắn, lẩm bẩm nói:
- Tiểu tử thối, uống rượu say rồi mới nhớ tới ta, lúc tỉnh táo đã đi đâu hả?