Ai vậy hả? Mù à? Trong lúc mấu chốt thế này lại quấy rầy ta? Làm hại ta, khiến ta suýt chút nữa không gượng dậy nổi, người ngã ngựa đổ. Ta phải bảo Anh Mộc xử lý đồ chướng mắt nhà ngươi, cho ngươi nếm mùi lợi hại của Trần Tiểu Cửu ta.
- Tuệ Nương, là cha đây. Con vừa rồi kêu cái gì vậy, làm cha sợ quá.
Một giọng nói già nua từ bên ngoài truyền vào.
Trần Tiểu Cửu vừa nghe thấy, sợ tới mức cả người bủn rủn, không còn vẻ oai hùng vừa rồi, tán tỉnh con gái nhà người ta, lại còn muốn hùng hổ xử lí người ta, có còn thiên lý nữa hay không?
Tuệ Nương nghe thấy giọng của Trần Lão Hán, sợ giật nẩy mình, vội vàng giãy giụa đứng lên, trừng mắt nhìn Trần Tiểu Cửu một cái, ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng, định thần lại ấp úng nói:
- Không có việc gì đâu cha à, trong phòng có con chuột chạy qua thôi, con đang đuổi nó.
Trần Tiểu Cửu nghe Tuệ Nương nói hắn là con chuột, tức giận đánh một cái vào chiếc mồn đang cong lên của nàng, trong miệng lại hài ước bắt chước tiếng kêu chít chít chít của chuột.
Tuệ Nương bĩu môi, vẻ mặt oán trách hất tay Trần Tiểu Cửu sang một bên.
Trần Lão Hán nói:
- Ồ, Tuệ Nương, ban ngày ban mặt, con cài cửa phòng làm gì? Cha có chút việc, muốn thương lượng với con.
Tuệ Nương nghe thấy thế liền luống cuống, trong phòng chỉ có con chuột Trần Tiểu Cửu này, hơn nữa, ban ngày ban mặt đóng kín cửa phòng, nếu như bị cha nhìn thấy, bất luận thế nào cũng không giải thích rõ ràng được.
Nàng véo mạnh một cái vào cánh tay Trần Tiểu Cửu, vội vàng làm bộ ngáp một cái, uể oải nói:
- Cha, con ngủ rồi, cha có việc gì, để tối nói sau nhé.
- Ban ngày ban mặt thì ngủ cái gì? Tuệ Nương, cha có việc muốn nói với con, con mau mở cửa ra, không phải có chuột sao? Con một cô gái yếu đuối sợ hãi, cha giúp con đánh chết nó.
Trần Lão Hán liên tục gõ cửa nói. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn
- Cha, con buồn ngủ rồi, buổi tối nói sau nhé.
Tuệ Nương làm nũng nói.
- Không được, con mau mở cửa ra, cha muốn giúp con đánh chuột, con mau mở cửa ra.
Trần Lão Hán sốt ruột nói.
- Cha, cha đợi tý nhé, con mặc quần áo.
Tuệ Nương vừa nghe, lo lắng, không biết phải làm thế nào đây? Trong phòng chỉ có con chuột thành tinh Trần Tiểu Cửu, bất kể thế nào cũng không dám mở cửa.
Trần Tiểu Cửu lại không hề có vẻ lo lắng như Tuệ Nương, cùng lắm thì nói thẳng ra, giáp mặt nói chuyện, ta là yêu thích con gái của ngươi, đã lên giường cùng với con gái của ngươi, ta muốn cưới con gái của ngươi, Trần Lão Hán ngươi có thể làm gì?
Tuệ Nương nhìn xung quanh, đột nhiên chạy đến trước tủ quần áo, mở ra, tinh nghịch nhìn Trần Tiểu Cửu, nôn nóng làm động tác tay gậy ông đập lưng ông.
Tuệ Nương nàng được lắm, không ngờ lại bắt người tình của nàng chui vào tủ quần áo, Trần Tiểu Cửu vẻ mặt không muốn làm vậy, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Tuệ Nương, hắn trong lòng lập tức mềm nhũn ra..
Đại trượng phu dám làm dám chịu, chui vào cái tủ quần áo, cũng chẳng mất gì, nhưng việc này tuyệt đối không được để cho Anh Mộc biết, không thì sự uy phong của ta sẽ mất hết.
Hắn đi đến trước tủ quần áo, cong mông, đưa sát mặt lại gần mặt Tuệ Nương, bộ dạng mê đắm, nũng nịu nói:
- Tuệ Nương, thơm một cái.
Tuệ Nương vẻ mặt thẹn thùng, véo mạnh một cái vào cánh tay hắn, hôn hắn một cái như chuồn chuồn lướt trên mặt nước.
Trần Tiểu Cửu lại không mãn nguyện, kéo mạnh Tuệ Nương ôm vào lòng, hôn điên cuồng vào môi nàng.
Sau một hồi tiếp xúc thân mật, Trần Tiểu Cửu thỏa lòng, có chút u oán nhìn Tuệ Nương một cái, rồi chui vào trong tủ quần áo.
Tủ quần áo vốn đã nhỏ, lại chất đầy quần áo của Tuệ Nương, Trần Tiểu Cửu bất đắc dĩ, phải co người lại rồi đóng cửa tủ vào, ẩn nấp trong bóng tối.
Tuệ Nương vội vàng chỉnh sửa lại quần áo, định thần lại, rồi thu gọn giường chiếu, thở một hơi thật sau bước đến mở cửa ra, nũng nịu nói:
- Cha, cha vội như vậy làm gì chứ? Có việc gì thì tối nói cũng được mà, con buồn ngủ lắm rồi.
Tuệ Nương giả bộ ngáp ngắn ngáp dài nói.
Trần Lão Hán đã sớm không đợi được, sải bước vào trong phòng, đứng ở giữa phòng ngó nhìn xung quanh.
Trong lòng ông thấy vô cùng kỳ lạ, thứ nhất, từ trước đến nay Tuệ Nương chưa bao giờ ngủ ngày, hôm nay sao lại vô duyên vô cớ ngủ ngày, thứ hai, ban ngày Tuệ Nương gần như chưa bao giờ cài cửa phòng, hôm nay sao lại khác thường vậy, lại đóng cửa phòng lại.
Chẳng lẽ là con gái lớn rồi, trong phòng giấu người nào, nghĩ đến đây, trong lòng vô cùng hỗn loạn, sau khi ông bước vào trong phòng liền ngó nhìn xung quanh, xem có tình hình gì phát sinh không.
- Cha, cha nhìn xung quanh tìm cái gì?
Tuệ Nương lo lắng hỏi.
- Không có việc gì, cha giúp con tìm xem chuột nấp ở đâu.
Trần Lão Hán đi bến bên đầu giường, nhìn vào trong, thấy chăn màn được gấp gọn gàng, sợ hỗn loạn trong lòng tan biến hết.
Tuệ Nương thấy bộ dạng này của cha mình, vội vàng ngăn ông lại, nói:
- Cha, cha đừng tìm nữa, đây là khuê phòng của con, cha không được tùy tiện xem đồ của con gái nha.
Trần Lão Hán đang muốn ngồi xuống, chợt nghe thấy một tiếng cọt kẹt vang lên, trong lòng thầm nghĩ không hay rồi, trong này nhất định có gì đó, liếc mắt nhìn tủ quần áo, liền nghi ngờ mà bước đến.
Hóa ra Trần Tiểu Cửu nấp trong chiếc tủ quần áo chật trội, cả người phải co nhỏ lại, vô cùng không thoải mái, muốn di chuyển một chút, không ngờ khi vừa dùng lực, lại giẫm vỡ miếng lót dưới tủ, hắn trong lòng thầm kêu lên không ổn.
Xong rồi xong rồi, giấy không bọc được lửa, lần này đúng là xấu hổ chết đi rồi, Tuệ Nương hoảng hốt lo sợ, lấy tay che miệng, nhíu chặt lông mày, nhắm chặt mắt, một bộ dáng như sắp có một viếc rất lớn xảy ra.
Đang trung lúc Tuệ Nương chờ đợi cha nàng nổi trận lôi đình, thì may mắn thế nào mà một con chuột tử trong gầm tủ chạy ra, kêu chít chít nhanh chóng chạy ra ngoài.
Hóa ra dưới gầm tủ quả thật có một con chuột to, Trần Tiểu Cửu giẫm vỡ miếng lót tủ, khiến con chuột sợ hãi, liền vội vàng chạy ra ngoài, vừa vặn giúp Tuệ Nương vượt qua lúc cấp bách này.
Trần Lão Hán thấy quả nhiên có con chuột chạy ra, không thấy nghi ngờ nữa, vội vàng muốn tiến lên giẫm chết nó, nhưng sau khi bị thương cả người đi lại không tiện, chỉ có thể để cho con chuột này hung hăng chạy trốn.
Tuệ Nương thấy cảnh tượng thần kì này, thở phào nhẹ nhõm một hơi, vô cùng cảm tạ con chuột này, lấy khăn mùi xoa lau mồ hôi, oán giận nói với Trần Lão Hán:
- Cha, con cũng đã nói là chuột rồi mà, cha lo gì chứ, cha mau ngồi xuống đi, bị thương nặng như vậy phải chịu khó nghỉ ngơi.
Trần Lão Hán cười cười rồi ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh, vẻ mặt vui cười nhìn Tuệ Nương, chậm rãi nói:
- Con gái của cha, có đại hỉ đấy!
Tuệ Nương pha cho Trần Lão Hán một ấm trà, để trước mặt ông, trong lòng thầm oán giận, việc tốt gì chứ? Có tốt hơn việc vừa rồi con làm không?
Nàng chu môi lên nói:
- Cha, có việc gì, quan trọng thế nào mà phải nói bây giờ luôn.
- Ha hả..., Tuệ Nương, cha nói việc tốt chính là việc tốt.
Trần Lão Hán thần bí nói:
- Con vừa rồi đi ra ngoài mua vải, Thôi gia ở Thành Tây mang lễ đến cầu hôn cho con trai hắn là Thôi Châu Bình.
- Cầu hôn? Thôi gia?
Tuệ Nương vẻ mặt kinh ngạc nói:
- Cầu hôn ai?
- Cầu hôn con đấy, bảo bối của cha.
Trần Lão Hán vẻ mặt mừng rỡ nói:
- Nhìn con ngày ngày trưởng thành, lại xinh đẹp hào phóng, giống như một bông hoa, lòng cha vô cùng hạnh phúc, nhưng lại nghĩ xe, ở Hàng Châu công tử của nhà nào có thể xứng với Tuệ Nương con đây? Ta đang lo thì vừa may nhà họ Thôi lại đến cầu hôn, con nói xem đây có phải là đại hỉ không?
Trần lão hán vẻ mặt đắc ý cười nói.
Lời nói này Trần Tiểu Cửu nghe trong tai giống như tiếng sét đánh ngang tai vậy, khiến cả người hắn tê dại đi.
Mẹ kiếp, thằng nhãi nào dám cướp vợ của Trần Tiểu Cửu ta, không muốn sống nữa phải không?
Chẳng qua trong tình huống này hắn không tiện ra mặt, hắn hừ lạnh một tiếng, cố nén tức giận trong lòng, đợi chờ câu trả lời của Tuệ Nương.
Tuệ Nương nghe lời Trần Lão Hán nói, bật cười, dịu dàng nói:
- Cha, cha hồ đồ rồi sao? Đều nói cái gì thế, con trai của Thôi gia Thôi Châu Bình không phải sớm đã cưới vợ rồi sao?
Trần lão hán ha hả cười nói:
- Cha không hồ đồ, mặc dùThôi công tử đã lấy vợ rồi, nhưng hắn là cử nhân, cử nhân có thể lấy hai vợ, không phân biệt lẽ hay cả, con gả vào nhà đó thì vị trí cũng ngang với vợ đầu của hắn.
Trần Tiểu Cửu nghe đến đây, tức giận đến mức thiếu chút nữa phá tủ lao ra, lão già Trần này, mẹ kiếp, lão còn có bộ dáng là lớn tuổi nữa không hả? Không ngờ lại đem con gái yêu bảo bối của mình, vợ của ta, gả cho gã cử nhân chó má nào đó làm vợ, đúng là dớ dẩn.
Hắn bắt mình phải định thần lại, im lặng chờ câu trả lời của Tuệ Nương.
Tuệ Nương nghe đến đây, trong đầu cũng loạn hết lên, nàng không ngờ cha mình lại có thể nhận một lời cầu hôn hoang đường như vậy, trong nháy mắt nàng đẫn đờ.
Nàng nhìn nụ cười đắc ý của Trần Lão Hán, nét mặt lạnh như băng nghiêm khắc cự tuyệt nói:
- Con không đồng ý.
Trần Lão Hán vốn đáng cười rất thoải mái, nghe lời nói này của Tuệ Nương, vẻ mặt tươi cười đó ngay tức khắc cứng đờ lại, không biết phải thu lại thế nào.