Siêu Cấp Gia Đinh

chương 177: tuấn mã như người đẹp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhị tiểu thư thấy mọi người ai ai cũng vay quanh bàn tán xôn xao về ngựa ô nhã, khen ngợi linh tính và trí thông minh của nó, trong lòng cũng cảm thán muôn phần. Ô nhã cứ như là một con ngựa trời tính tình kiêu ngạo bất tuân vậy, ngạo mạn mà thanh cao, không ai có thể điều khiển được nó. Nghĩ đến điểm này, trong lòng thầm tán thưởng, ngước mắt nhìn lên trời, bỗng nhiên thở dài một tiếng, tự dưng lại nảy sinh cảm giác lạc lỏng, con ngựa ô nhã này chắc hẳn sẽ là một con ngựa cô đơn trên đường đi, bởi không ai có thể hiểu thấu trái tim của nó, không ai có thể thưởng thức được tấm lưng bóng loáng của nó, không ai có thể cùng nó ngao du thiên hạ, đi khắp Thần Châu (Trung Nguyên)

Cô ngắm nhìn ngựa ô nhã một cách nồng nàn tình cảm, tâm sự trong lòng không thể nói ra được, lòng dạ rối bời, không kìm lòng nổi thấp giọng nỉ non nói:

- Chẳng lẽ không ai có thể cưỡi trên người của nó, cùng nó cười đùa vui vẻ, tung hoành ngang dọc hay sao?

Trần Tiểu Cửu nghe vậy, có vẻ lo ngại biến đổi sắc mặt, trông thấy bộ dạng uất ức của Nhị tiểu thư,vẻ mặt ưu sầu mà chẳng chút hào hứng, trong lòng nhói đau một cái, bỗng nhiên nảy sinh tình cảm thương tiếc. Cô Nhị tiểu thư này, bề ngoài kiên cường, trong lòng thì lại yếu đuối, vậy phải làm sao mới tốt đây.

Hắn ngẫm nghĩ một chút, thấp giọng nói:

- Nhị tiểu thư, hẳn là cô có tâm sự gì thì phải? Trần Tiểu Cửu tôi làm đủ mọi nghề, không có gì là không biết, Tiểu Cửu ra trận, một chọi ba đấy!

Nhị Tiểu Thư quay đầu lại nhìn vào đôi mắt trong veo của Trần Tiểu Cửu, như có dòng nước thanh khiết đang nồng nàn nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp như hoa của cô, tâm trạng thương cảm lại càng trĩu nặng, thân thể ngượng ngùng, gần như không nghe thấy, thấp giọng líu ríu nói:

- Đại dâm tặc…

Trần Tiểu Cửu căn bản là không nghe thấy Nhị tiểu thư líu ríu cái gì, thấy Nhị tiểu thư bỗng nhiên dịu dàng thẹn thùng, gò má ửng hồng, không rõ nguyên do, tiến lên trước một bước hỏi:

- Nhị tiểu thư, cô nói gì?

Nhị tiểu thư thấy Trần Tiểu Cửu áp sát tới, khoản cách giữa hai thân người chưa đến nửa thước, ngửi thấy mùi đàn ông nhẹ nhàng khoan khoái mà quen thuộc trên người của hắn, bối rối đến nổi lùi về sau một bước, trái tim nhỏ bé đập thình thịch, thấp giọng nói:

- Dâm tặc, ngươi muốn làm gì hả?

Trần Tiểu Cửu suy nghĩ nhanh nhẹn, hiểu ra tại sao Nhị tiểu thư lại buồn rầu thỉu não như vậy, khóe miệng cười một cái, nhìn chừng ngựa ô nhã mà đánh giá nói:

- Nhị tiểu thư, giống ngựa ô mã quý hiếm, dòng máu độc đáo, trên người đương nhiên toát ra một luồng khí chất cao quý tao nhã, không phải hạng người tầm thường có thể thuần phục được nó. Nhưng nó phẩm hạnh cao quý, trung trinh vô cùng, chỉ cần có thể lọt được vào trái tim của nó, nó sẽ đi theo cô suốt đời, không đi không rời, không tiếc không oán, tình cảm sâu nặng và trung kiên này, tôi không bằng được nó!

Nhị tiểu thư nghe thấy những lời nhận xét đánh giá của Trần Tiểu Cửu đối với ngựa ô nhã, từng câu từng chữ đều hoàn mỹ như ngọc ngà, khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa, mỗi một câu nói đều xuyên vào trong lòng của cô, cô không khỏi thầm đem mình so sánh với ngựa ô nhã, đột nhiên phát hiện ra, giữa người và ngựa giống nhau biết bao! Trong lòng càng thấy thương cảm, khóe mắt gần như sắp chảy nước mắt, thẹn thùng nói:

- Dâm tặc, ngươi có biện pháp thu phục ngựa ô nhã không?

- Nhị tiểu thư, ngựa ô nhã là tuyệt phẩm phi phàm, thu phục nó cũng cần phải có thủ đoạn phi phàm, Tiểu Cửu bất tài, nguyện thử một phen!

Trần Tiểu Cửu cao giọng đáp.

Chu Mị Nhi nghe Trần Tiểu Cửu nói vậy, ánh mắt sáng rỡ, vẻ mặt vui mừng, chợt lại lo lắng nói:

- Nhưng ngươi không được đánh nó đâu đấy!

Trần Tiểu Cửu nói:

- Nhị tiểu thư đừng lo, Tiểu Cửu tôi xưa nay lấy đức phục nhân, tuyệt đối sẽ không làm những chuyện ác đức đó đâu!

Tên dâm tặc nhà ngươi vẫn còn ba hoa không thôi, lấy đức phục nhân ư? Mới vừa rồi là ai đã đánh cho Hàn Mặc Tuân sưng mặt sưng mày? Nhị Tiểu Thư chề môi, cười khinh một cái.

Trần Tiểu Cửu ngắm nhìn ngựa ô nhã một cách nồng nàn thâm tình, nghĩ một hồi lại bổ sung vào nói:

- Huống chi con ngựa ô nhã này là con cái nữa, tôi là một người nhã nhặn, sao lại không biết thương hoa tiếc ngọc cơ chứ?

Tên đại dâm tặc này! Lúc nãy còn tốt lành lắm, mới chỉ trong chốc lát thôi, lại nói với ta những lời vô liêm sỉ như vậy, cơn nóng giận của cô trào lên, lắc người liền muốn muốn đánh hắn, ai ngờ cánh tay vung ra lại đánh vào không khí, ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy thân hình cao to vạm vỡ của Trần Tiểu Cửu đang đi về phía ngựa ô nhã, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng, thương cảm và lạc lỏng, kỳ vọng và hy vọng đan xen lẫn lộn vào nhau, mùi vị trong đó, chỉ có bản thân cô mới thấu hiểu được.

Hàm răng trắng như tuyết của cô khẽ cắn vào bờ môi hồng hào nõn nà, ánh mắt như dòng nước trong nhìn chằm chằm vào hình bóng của Trần Tiểu Cửu, tự mình lẩm bẩm nói:

- Đại dâm tặc, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga ư? Hừ…vậy phải xem thủ đoan của ngươi rồi.

Trần Tiểu Cửu đi vòng quanh con ngựa ô nhã cao quý thanh lịch kia ba vòng, trong lòng tràn trề sự yêu thích, tán thưởng nói:

- Ô nhã ơi là ô nhã, ngươi lớn lên như thế nào vậy, làm cho người ta yêu đến thế? Ngươi nhìn xem, ngươi gợi cảm cao quý, ta to cao vạm vỡ, hai chúng ta là trời sinh một cặp, sau này ngươi chính là vật cưng yêu của ta rồi, muốn chạy cũng chạy không thoát đâu!

Hắn tự mình lẩm bẩm làm cho mọi người cười to một trận, chỉ có khóe miệng Nhị tiểu thư là chề xuống, trong lòng dâng lên một sự rung động. Text được lấy tại

Chu Ngô Năng thấy Trần Tiểu Cửu ra tay, nắm lấy cổ chân kêu lên:

- Tiểu Cửu, ngươi nhất định phải hàng phục nó, cưỡi nó suốt cả đời!

Nhị Tiểu Thư nghe thấy lời nói của Chu Ngô Năng, liếc mắt một cái, đi đến trước mặt Chu Ngô Năng, ra sức đá vô bắp chân của y một cái nói:

- Huynh còn có sức lực ở đây mà ba hoa nữa, chẳng lẻ huynh còn ngại chưa đủ đau phải không?

Chu Ngô Năng đau đến nổi kêu lớn một tiếng, cái đầu mập mạp không ngừng đong đưa, hoàn toàn không hiểu cớ sao nhị muội lại phát cáu lên.

Ngựa ô mã không né tránh, không bối rối, ngọn lửa trong mắt dần dần tan biến mất, trong veo phẳng lặng như là mặt hồ vậy, nhìn chừng chừng vào Trần Tiểu Cửu, xem hắn rốt cuộc muốn làm gì!

Trần Tiểu Cửu gọi Tiểu Lục Tử tới, nói nhỏ một cách thần bí bên tai y một phen, Tiểu Lục Tử nhận được chỉ thị, vội vàng đi xa.

Đang lúc mọi người đang thắc mắc khó hiểu, Tiểu Lục Tử dẫn theo vài người, xách theo mấy thùng nước, ôm theo vài hũ rượu, còn có một số vật hỗn tạp khác, đang ra sức chạy đến đây. Thấy cảnh tượng này, mọi người xì xào to nhỏ, trên nét mặt tràn đầy sự khó hiểu. Nhị tiểu thư cũng đứng ở một bên, đôi mắt đẹp nhìn qua lại, ngẩng cổ tới lui.

Trần Tiểu Cửu cầm tấm thảm lên trước, đi đến bên cạnh ngựa ô nhã, cười với ngựa ô nhã một cái, không ngờ lại bắt tay vào lau chùi bụi bẩn trên người của nó.

Trong lòng của người chăn ngựa đứng bên cạnh đó cảm thấy vô cùng khinh bỉ đối với những chiêu trò lừa bịp của Trần Tiểu Cửu, nghĩ rằng ta đã nuôi ngựa cả đời, cũng chưa từng thấy chuyện lạ như vậy, súc sinh vẫn là súc sinh, còn quét rửa bụi bẩn giúp nó, ngươi coi nó là người không bằng?

Ngựa ô nhã cảm nhận sự âu yếm nhẹ nhàng của Trần Tiểu Cửu, ngẩng đầu lên xoay người nhìn hắn một cái, sau đó ngước cổ thật cao, khẽ nhắm mắt lại, im lặng mà hưởng thụ sự dịu dàng khó có được này.

Trần Tiểu Cửu vô cùng chăm chú phủi bụi cho ngựa, từ đầu đến đuôi, từ trên xuống dưới, mỗi một chỗ đều chải chuốt cẩn thận, lúc chải đến đỉnh đầu cao to của ngựa ô nhã, hắn còn vỗ nhè nhẹ lên mũi của nó, tỏ ý dỗ dành, ngựa ô nhã phì mũi một cái coi như đáp trả.

Nhị tiểu thư trông thấy, ngoài sự tò mò ra, còn cảm thấy vô cùng mừng vui, trong đôi mắt sáng ngời chan chứa tình cảm nồng nàn, một sự cảm kích tha thiết mong đợi, tuy không nói ra nhưng có thể khiến người ta cảm nhận được.

Sau khi Trần Tiểu Cửu phủi bụi xong, lại xách thùng nước qua, bắt đầy tắm rửa cho ngựa ô nhã, Tiểu Lục Tử muốn chạy qua giúp, Trần Tiểu Cửu vội vàng từ chối. Hắn tràn đầy tình cảm, cứ như là nhìn ngắm người yêu của mình vậy, cũng vẫn dịu dàng và kiên nhẫn như vậy, tỉ mỉ từng li từng tí tấm gội cho da thịt của ngựa ô nhã. Làn nước trong xanh dịu dàng lan ra trên lưng ngựa ô nhã, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, trên sóng lưng ngựa ô nhã liền tỏa ra ánh đen huyền lóa mắt.

Mà ngựa ô nhã không ngờ lại quay đầu lại, duỗi dài đầu ngựa to lớn hùng tráng ra, như là làm nũng ủi đầu vào cánh tay của Trần Tiểu Cửu vài cái. Cảnh tượng này, làm cho mọi người nhìn đến nổi trợn mắt há hốc mồm, khiến cho người chăn ngựa cũng phải ngạc nhiên đến nổi nghẹn ngào nhìn trân trối, cả đời của gã cũng chưa từng thấy qua chuyện lạ lùng như vậy.

Nhị tiểu thư trông thấy tình cảnh này, đôi mắt đẹp đung đưa, thản nhiên mỉm cười, một giọt nước mắt tràn đầy sự vui sướng lăn dài xuống, trong lòng vô cùng hạnh phúc.

Ngựa ô nhã dưới sự tắm rửa tận tình của Trần Tiểu Cửu, một làn da lông đen nhánh sáng lấp lánh, dưới sự chiếu rọi của ánh mắt trời càng bóng loáng thu hút ánh nhìn của mọi người, khiến người ta phải xúc động, phối thêm bốn chân màu trắng như tuyết, càng tăng thêm sức thu hút.

Trần Tiểu Cửu thần thái điềm tĩnh, có chút tự tin nhìn ngắm ngựa ô nhã uy vũ hùng tráng, lại rút cây kéo ra, tỉ mỉ tỉa lông cho nó. Vẻ mặt chuyên tâm đó, nụ cười tao nhã đó, cộng thêm sự dịu dàng và ấm áp phát ra từ đôi mắt đen to lớn của ngựa ô nhã, có chút gì đó thú vị.

Thiên hạ rộng lớn, không thiếu cái lạ! Mọi người thương cảm vô cùng.

Ánh mặt trời lên cao, sau nửa canh giờ im lặng mà trôi đi, ngựa ô nhã sau khi trải qua một phen chải chuốt sửa soạn của Trần Tiểu Cửu, càng trở nên uy nghi hơn. Bườm lông dày gọn gàng dựng đứng lên từng sợi, đuôi ngựa dầy đặc khẽ lay động, thân hình bóng loáng, cơ thể tráng kiện, càng thể hiện rõ sự uy vũ hùng tráng của nó.

Lông mi màu đen dài dài vô cùng đáng yêu, đôi mắt chan chứa tình cảm, cứ như người con gái xinh đẹp lấp lóe sự thẹn thùng. Nó dường như rất cảm kích Trần Tiểu Cửu đã chải chuốt và sửa soạn cho mình, ngoái đầu lại, đánh một cái hắt xì hơi thật nhã nhặn.

Cảnh tượng này, mọi người lại càng chậc chậc lấy làm lạ, những hành động kì lạ này, cặp mắt mong đợi đó, sao có thể là của một con ngựa được, rõ ràng là một cô gái mơ mộng chuyện yêu đương đang ngắm nhìn người tình của mình.

Trần Tiểu Cửu hết sức chuyên tâm, chẳng để ý đến vẻ mặt ngạc nhiên thán phục của mọi người xung quanh, đổ đầy rượu vào một cái chén, đi đến bên cạnh ngựa ô nhã, vui cười uống hết nửa chén, đem nửa phần rượu còn lại trong chén đưa đến trước mặt ngựa ô nhã.

Ngựa ô nhã ngửi thấy mùi hương rượu nồng hậu, thần sắc bỗng chốc trở nên hưng phấn, trong ánh mắt liền phát ra ánh sáng lóa mắt lạ thường, nó mở to mồm hí một tiếng, không ngờ lại thè lưỡi bắt đầu uống lấy rượu ngon trong chén.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio