Siêu Cấp Gia Đinh

chương 183: cái "chân" thứ ba

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đám năm người Anh Mộc và bọn người Củi khô như mãnh hổ xuống núi, đi tới chỗ nào, gió cuốn mây tan, một hồi tiếng động kêu cha gọi mẹ. Chiến đấu vừa mới bắt đầu, liền đã đến lúc kết thúc. Vương đại đầu đầy người máu tươi, cái đầu lớn sưng vù, tình trạng thê thảm khó coi, trên mắt dính đầy vết máu, nhìn xung quanh, thành bại đã rõ ràng, muốn chạy trốn, lại thấy Cao Cung giống như trái bí đao đang tựa như con trâu đực đến hồi động dục vọt tới chính mình, y tâm hoảng ý loạn, kéo một huynh đệ của mình ra làm tấm đệm. Chỉ nghe một tiếng kêu tê tâm liệt phế, bóng dáng vị huynh đệ đã bay ra xa hơn hai trượng, giống như ruột bông rách lộn xộn rơi xuống. Nghĩ đến thế tấn công mãnh liệt của Cao Cung, xương sườn đã đứt.

Vương đại đầu nhìn thoáng qua, mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, cả người run lên, không rét mà run. Y biết rằng chuẩn bị vỡ mặt rồi, khom người nhẹ nhàng như con mèo rón rén bò ra ngoài. Mắt nhìn lập tức muốn trốn lên tận trời xanh, y trong khổ tìm vui, thầm nghĩ chỉ cần chạy ra vài bước ra khỏi đây, liền sẽ thoát khỏi vòng vây.

Anh Mộc sớm đã nhắm tới bóng dáng của Vương đại đầu. Tầm quan trọng của y, trong lòng Anh Mộc hiểu rõ. Thấy y muốn khom mình chạy trốn, Anh Mộc hét lớn một tiếng, tuy rằng hắn không thực sự học võ công một cách bài bản, nhưng thân thể quả thực rất tốt, sức bật tương đối mạnh mẽ, một đường lao xuống, nhún người bay lên, tựa như đại bàng giương cánh, từ khoảng cách ba trượng trên không trung lao xuống, mạnh mẽ đem đầu Vương đại đầu đạp ngã xuống đất. Sau đó túm lấy gương mặt bầm dập, đầy vết máu của y, tặng cho y thêm vài cái tát vào cái miệng đổ máu đó. Một cái đầu heo trong nháy mắt đã lộ ra.

- Đáng đánh, đánh hay quá!

Dân chúng xung quanh thấy vậy, đều trầm trồ ca ngợi, lại đồng loạt vỗ tay hoan hô.

Trần Tiểu Cửu không thảnh thơi để tâm tới mấy việc bát nháo đó, hắn đang bận rộn liếc mắt đưa tình, kết nối tình cảm với Nhị tiểu thư. Không khí hết sức êm đềm và hòa hợp.

Bỗng nhiên tên nhãi Củi khô hổn hển chạy tới:

- Cửu ca…

Trần Tiểu Cửu trừng mắt, Củi khô thông minh lanh lợi, thoáng cái liền hiểu ra, vội vàng nói:

- Tam chưởng quầy, tên Vương đại đầu này dám vô lễ với hai vị, hiện tại đã bắt được rồi, Anh Mộc đang canh giữ bọn chúng. Tam chưởng quầy, ngài nói nên xử lý bọn chúng như thế nào, là chặt tay hay chém chân, ngài nói đi, chúng ta nghe theo ngài!

Con chó Nhật, Củi khô ngươi quả nhiên ý tưởng rất tốt, không ngờ lại độc ác đến như vậy. Trong lòng Trần Tiểu Cửu khách sáo một trận, lại đưa mắt liếc nhìn Nhị tiểu thư một cái, vẻ mặt mê mị nói:

- Củi khô, ai.. từ nay về sau ngươi không cần gọi ta là Tam chưởng quầy, ta đã bị cách chức. Hiện nay, ta chỉ là một gã phu xe của Nhị tiểu thư thôi!

- A! Sao lại có chuyện như vậy?

Củi khô nghe được sửng sốt, tức giận giơ chân lên nói:

- Tam chưởng quầy, rốt cuộc ai đã làm ra việc ngu ngốc này? Chẳng nhẽ lão phu nhân hồ đồ, làm cái việc mượn gió bẻ măng như vậy sao? Đợi ta đi tìm lão phu nhân giúp người giải thích việc này!

- Ôi chao, một lời khó nói hết được!

Trần Tiểu Cửu trong lòng cười trộm, liếc mắt nhìn Nhị tiểu thư một cái, lại lắc đầu thở dài.

Chu Mỵ thần sắc lúc này đã bình tĩnh trở lại, nàng nhìn bộ dạng Củi khô từ trên xuống dưới, trong lòng khẽ lấy làm lạ, sao gã lại đối với Trần Tiểu Cửu tôn kính như thế? Chẳng nhẽ bởi vì Trần Tiểu Cửu hắn là Tam chưởng quầy sao? Nghĩ tới nửa ngày vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Giữa nàng và Củi khô cũng xem như có quen biết. Trước đó Củi khô cũng thuộc đám tay chân của Long Nhị, giữa hai người thường xuyên trong tình trạng đối địch, tuy rằng Củi khô ăn bổng lộc của Chu gia, lĩnh bạc nhà Chu gia, nhưng lại ở khắp nơi gây chuyên khiến nàng gặp rắc rối, đối với Chu gia cũng không có giấy tờ mua bán.

Nhị tiểu thư hôm nay có nằm mơ cũng không ngờ Củi khô ra tay giúp đỡ nàng, hơn nữa gã còn cúi đầu nghe lời Trần Tiểu Cửu, lời lẽ rất cung kính, không lẽ mặt trời mọc ở hướng tây? Củi khô tên nhãi này lẽ nào đã rửa tay gác kiếm, cải tà quy chính rồi sao? Nàng dùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn nụ cười quỷ dị trên mặt hai người, trong lòng điểm lại những điều khả nghi. Giữa Trần Tiểu Cửu và Củi khô không đơn giản chỉ là quan hệ giữa Tam chưởng quầy và tay hộ vệ như vậy, trong đó ắt hẳn còn cất dấu rất nhiều âm mưu khác. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Nàng lạnh lùng nói:

- Củi khô, miễn đi chức Tam chưởng quầy của Trần Tiểu Cửu là do bổn tiểu thư quyết định, thế nào, ngươi còn dám phản bác sao? Quả thật to gan!

Củi khô đối với vẻ lạnh lùng của Nhị tiểu thư vốn rất quen thuộc, giữa đôi bên ám chiến không ít lần, gã nghe được Nhị tiểu thư dám chất vấn mình, trong lòng có chút không phục, nói:

- Cô nương như ngươi dám cùng ta nói chuyện như vậy…

Trần Tiểu Cửu hung hăng đá vào mông gã một cước, con mắt đảo lại nói:

- Thu ngay thói quen của ngươi lại, đây là Nhị tiểu thư của Chu gia ai gặp cũng yêu thích, ngươi thành thật một chút cho ta!

Củi khô nói được nửa câu, bị Trần Tiểu Cửu đá cho một cước, trong lòng nghi hoặc, lại thấy Cửu ca không ngừng nháy mắt đưa ám hiệu cho mình, vội theo đà sửa ngay lời nói:

- Nhị tiểu thư làm đúng lắm, quả thực vô cùng anh minh, Củi khô ta xin bày tỏ sự khâm phục bội phần, nào dám không nghe theo!

Nhị tiểu thư thấy gã vì Trần Tiểu Cửu mà trước sau đều cung kính, trong lòng càng thêm ngạc nhiên và khó hiểu. Chỉ có điều Trần Tiểu Cửu liếc mắt một cái, hừ lạnh một tiếng:

- Biết là tốt rồi, ta đáng là gia nhân của Chu gia, đưa ra quyết định đúng hay sai, không khiến người khác nói chen vào!

Cô nàng này, cái mũi lợn cắm được cả củ hành tây, đâu khác gì con voi! Củi khô nhấp nháy con mắt hình tam giác, tia sáng lóe lên trong hai con ngươi bay loạn xa. Nhìn thấy Trần Tiểu Cửu vì Nhị tiểu thư giống như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó, trong lòng âm thầm buồn bực không thôi. Cửu ca lợi hại như vậy, lẽ nào đối với cô bé ương ngạnh này lại nói gì nghe nấy hay sao?

Hắn lắc đầu cười khổ, chỉ vào đám người Vương đại đầu nói:

- Tam chưởng quầy, đám người này giờ làm sao? Ngài nói đi, chúng tôi nghe theo ngài!

- Ta chỉ là một phu xe, nghe theo ta làm gì ?

Trần Tiểu Cử trừng mắt, la lên :

- Nhị tiểu thư thần võ anh minh, mọi sự rõ ràng, vậy nhờ Nhị tiểu thư quyết định vậy !

Khóe miệng Củi khô nhếch lên, trong lòng khinh bỉ vô hạn, Cửu ca hỡi Cửu ca, kỹ năng vỗ mông ngựa của ngươi cũng vang quá đi thôi, đứng trước ngươi ta cũng cảm thấy tự ti quá rồi !

- Nhị tiểu thư, người lên tiếng đi! Là chặt tay hay chặt chân, hay là mổ bụng moi gan, tùy theo sự chỉ đạo của tiểu thư!

Trần Tiểu Cửu quay đầu tươi cười nói.

Nhị tiểu thư nghe hắn nói sặc mùi máu tanh, chau mày, mắt phượng trợn lên, liếc nhìn hắn lạnh lùng nói:

- Đem đán cặn bã này tới quan phủ đi, nói với Chung đại nhân phải trừng trị bọn chúng thật đích đáng, vì dân chúng biểu dương chính nghĩa!

Trần Tiểu Cửu tức khắc tiếp lời:

- Củi khô nghe rõ chưa, Nhị tiểu thư cho phép ngươi trước tiên đánh gãy tay, chân bọn chúng, sau đó đưa bọn chúng tới cho quan phủ tống vào đại lao.

Củi khô nghe Trần Tiểu Cửu nói dối trắng trợn, đang ngẩn người ra, bổng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng bước đi, trong lòng không ngừng cảm than. Cửu ca chính là Cửu ca, làm việc không để lại hậu họa về sau, lại không quản việc lớn việc nhỏ, quả thực có khiếu làm đại sự!

Nhị tiểu thư nghe Trần Tiểu Cửu nói bằng mặt không bằng lòng, vẻ mặt giận dữ nói:

- Ngươi nghe lời ta nói mà không hiểu chút nào sao? Sao có thể dùng hình đối với bọn chúng như vây? Một khi bị người ta tố giác, hậu quả có thể tưởng tượng được sao?

Nàng giận dữ, mày liễu chau lên, ánh mắt long lanh lay động, hàn khí kinh người, thực có vài phần cảm giác lạnh lẽo, phỏng chừng như cành hoa mai nở trong bức tượng Phật trong trời đông giá trên vách núi, cao ngạo thơm tho, khiến người ta lòng sinh ngưỡng mộ.

Trần Tiểu Cửu trong lòng thầm tán thưởng, cô nương này có dáng vẻ như thế, thật sự quá lôi kéo lòng người thôi. Hắn cũng không giấu diếm lòng mình, đưa ánh mắt chiếu thẳng Nhị tiểu thư, nghiêm túc nói:

- Đám trộm cướp này, ngày thường làm bao nhiêu việc ác, hôm nay chúng bị Củi khô bắt, đưa cho quan phủ xử lý theo pháp luật cũng coi như cho bọn chúng được sống và chết tại quê nhà.

Nói tới đây, đưa mắt nhìn Nhị tiểu thư xinh đẹp có khuôn mặt tựa hoa đào, trong lời nói mang theo giọng điệu có chút phẫn uất:

- Nhưng bọn chúng ngàn lần không nên vạn lần không nên, lý ra không nên đùa giỡn với Nhị tiểu thư, không nên động thủ với Nhị tiểu thư. Hừ… đánh gãy tay chân của bọn chúng vẫn còn nhẹ, cứ theo ý của ta, phải cắt cái chân thứ ba của chúng mới là diệt tận gốc vấn đề.

- Lẽ nào ngươi còn có lòng!

Nhị tiểu thư thấy Trần Tiểu Cửu nghiến răng nghiến lợi, thấy Vương Đại Đầu động tay động chân với mình thì bất mãn cực độ, một luồng khí ấm áp tràn ngập trong lòng, bàn tay nhỏ bé xoa vào nhau, tự mình xấu hổ cảm lẩm bẩm cảm thán:

- Đại dâm tăc, y khinh nhờn ta ngươi đánh gãy chân tay y, ngươi dám coi thường ta, ta nên làm cái gì bây giờ…

Thanh âm của nàng cực nhỏ, Trần Tiểu Cửu nghe không được rõ, vội hỏi:

- Nhị tiểu thư, nàng vừa nói cái gì?

- À, không có gì!

Chu Mỵ Nhi đột nhiên bừng tỉnh, xấu hổ đến cả mặt đổ bừng, ngay cả cái cổ nõn nà cũng đỏ lây theo.

Trần Tiểu Cửu ngơ ngác nhìn Nhị tiểu thư, trong lòng thấy tức cười. Cô nàng này nhất định là động tình rồi. Nếu không trong chốc lát cũng không thẹn thùng như vậy chứ, còn lắp bắp làm dáng nữa.

Nhị tiểu thư phục hồi lại tinh thần, suy nghĩ mấy lời Trần Tiểu Cửu nói vừa rồi, đột nhiên nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc hỏi:

- Vừa rồi ngươi nói đánh gãy cái chân thứ ba của y? Cái gì mà chân thứ ba? Làm gì có chân thứ ba?

Câu hỏi của cô nàng này thật trắc trở, hỏi thật quá gian ác! Hỏi khiến Trần Tiểu Cửu á khẩu không nói được tiếng nào, hắn cười thần bí:

- Đây, vấn đề này không thể nói, không thể nói!

Thầm nghĩ Nhị tiểu thư dù sao cũng là người cao quý thuần khiết, chưa từng chịu qua vết ố bẩn. Nếu đổi lại là mấy vị tỷ tỷ ở thanh lâu, trên mặt sớm đã lộ ra ý cười, hiểu được hắn đang nói tới là cái gì.

Nhị tiểu thư thấy hắn ăn nói mập mờ, nghi hoặc đột nhiên bùng lên, lạnh lùng nói:

- Trần Tiểu Cửu, ngươi mau nói ra xem, dám lừa gạt ta, ngươi ngay cả phu xe cũng không cần làm nữa, ta cho ngươi đi xúc phân!

- Nhị tiểu thư, nàng thật muốn biết? Biết rồi tuyệt đối không hối hận?

Trần Tiểu Cửu vẻ mặt bỉ ổi nói.

- hối hận cái gì? Ngươi cứ giả vờ thần bí, nhanh nói cho ta biết!

Nhị tiểu thư giậm chân thúc giục.

Trần Tiểu Cửu lắc đầu nhìn xung quanh, vẻ mặt quỷ dị, ghé miệng bên tai nàng nhỏ giọng nói mấy tiếng.

Nhị tiểu thư nghe xong vẻ nhút nhát và quyến rũ không còn, thay vào đó là sự lạnh lùng và căm phẫn bùng lên, nàng thật không ngờ Trần Tiểu Cửu xấu xa và hạ lưu như vậy. Nàng giơ tay lên muốn đánh vào cái miệng của hắn, cất lời u oán:

- Trần Tiểu Cửu ngươi đúng là đại dâm tặc, bắt đầu bị cái xấu làm hư rồi, ngươi không cần làm phu xe, ngươi vào nhà xí xúc phân đi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio