Song Nhi thấy một già một trẻ đang nói những chuyện nam nữ ở yêu đương ở đây, tim cứ đập thình thịch lên, mặt mày đỏ ửng, cũng muốn ở đây nghe vài câu chuyện, nhưng sợ người khác chê cười, nên muốn ra ngoài, nhưng trong lòng lại không muốn thế, thực sự muốn nghe Khổng lão tử bàn kinh luận đạo. Trong lúc do dư chưa biết quyết thế nào, Khổng lão tử bắt đầu vào câu chuyện. Song Nhi vội vàng rỏng tai lên nghe, nhưng không biết vì sao Song Nhi đột nhiên lại mắt sáng tai thính, cho dù không muốn nghe, nhưng những đạo lý của Khổng lão tử vào rót vào tai nàng.
- Mỹ nhân như hoa, nếu muốn bông hoa tươi đó nở rộ, không thể thiếu được tự thân thể nghiệm, phải bỏ chút tâm tư, phải chăm bón phân tưới nước, mới có thể khiến bông hoa đó trưởng thành khỏe mạnh được, nhưng những cái đó chỉ là cơ sở thôi, ai cũng biết hết.
Khổng lão tử lại hỏi ngược lại:
- Ngươi phải biết tỉa tót cành lá cho nàng, phải để cho nàng duyên dáng yêu kiều, thướt tha muôn vẻ, ngươi phải biết xới đất làm cỏ cho nàng, để nàng trở nên rất sung mãn tràn trề, ngươi phải biết khi gió hàn tới phải sửa ấm cho nàng, ngươi phải biết trời hè nóng bức phải che chở cho nàng, ngươi phải biết giông tố nổi lên phải là sứ giả bảo bệ bông hoa đó, ở phương diện nào cũng phải chu đáo, dùng cái tâm để quan tâm chăm sóc nàng, làm như vậy mới có thể nhìn thấy bông hoa đó nở rộ chứ, mới ngửi thấy hương thơm toát ra từ bông hoa đó.
- Ái dà, tiên sinh đúng là đại tài, từng câu vàng ngọc, lấy hoa để ví người. Vãn sinh đúng là được thụ giáo rồi.
Trần Băng nói, thầm nghĩ, cái lão Khỗng này chắc hồi trai trẻ cũng đã cày cấy không biết bao nhiêu con gái nhà lành rồi.
- Đừng vội, chưa hết đâu.
Khổng Nghi Tần lắc đầu than thở nói:
- Những điều vừa nói chỉ nhấn mịnh việc chủ động để khiến nàng mềm lòng, điều quan trọng vẫn là trái tim, nhưng mỗi bông hoa lại có sự khác biệt riêng, hoa mai nở rộ vào mùa giá rét, hoa mẫu đơn thì nở vào mùa ấm áp, hoàn cảnh rồi thổ nhưỡng không giống nhau, nên phải tạo ra hoàn cảnh khác nhau. Cái này cũng giống như tính cahcs và sự yêu thích của giai nhân vậy cũng không ai giống ai cả, tuy chúng ta có tấm lòng có trái tim, nhưng làm cách nào để biểu lộ tấm lòng của mình ra cơ, cái này đòi hỏi phải có một kỹ xảo rất tinh vi, ví như lạt mềm buộc chặt, nhòm râu gắp thịt, đục nước béo cò, trên cây nở hoa vân vân.
- Những kỹ xảo ở trên, tùy vào từng người mà dùng những thủ đoạn khác nhau, có người thích khen mình như một đại mỹ nhân thì rất vui sướng, có người lại thích có nhiều vàng bạc châu báu thì vui cơ, nhưng ta lại dùng thơ ca của ta để bài tỏ tấm lòng của ta...
Một rừng hoa nhưng có tận ba mươi sáu kế, khiến Trần Băng vò đầu bứt tai, như vẻ chưa bao giờ nghe thấy vậy, Song Nhi cũng mơ mơ màng màng nghe được rất nhiều, mà cũng có hiểu gì lắm đâu, thầm thở dài, lấy hoa để ví dụ cho giai nhân mỹ cơ thì cũng có thể dùng để ví cho tài tử thư sinh, mắt thấy Trần Băng một dáng người thanh tú kia, trong lòng đang nghĩ không biết Trần công tử kia rốt cuộc phải ví như loại hoa nào đây? Đinh hương chăng? Hay là Quân Tử Lan? Không phải là Tiên Nhân Chưởng chứ? Tự nhiên nghĩ tới đây mặt mày đỏ ửng hết cả lên, tim cứ đập loạn xị ngậu lên, đúng là ngượng chết đi được. Nguồn:
- Nghe những lời của tiên sinh còn hơn cả đọc mười năm sách thánh hiền, tiên sinh cao tài, cả đời là tinh hoa, đúng là thơ ca đi cùng mỹ nhân thì mới bày tỏ được một đời của tiên sinh.
Trần Băng tán thưởng nói.
" Thơ ca đi cùng mỹ nhân", ánh mắt Khổng Nghi Tần bừng sáng lên, vỗ mạnh xuống bàn, sáng khoái cười nói:
- Hay, hay, câu này thật hay đó, " thơ ca đi cùng mỹ nhân" nói hay lắm, tiểu huynh đệ, ngươi dùng câu này cũng thật tinh diệu đó, đúng là không hổ danh ta gọi ngươi một tiếng tiểu huynh đệ.
Hai người tiếp tục đàm luận hoa và mỹ nhân, mỗi lần Khổng Nghi Tần nói ra một đạo lý lớn nào, Trần Băng không lúc nào là không kịp thời tán thưởng, những sự tán thưởng đó phải nói phát ra từ nội tâm hắn, hơn nữa những câu tán thưởng có cánh của Trần Băng khiến Khổng Nghi Tần vô cùng kích động, có lẽ phải thốt lên rằng, trên đời này người hiểu ta nhất chính là Trần Băng. Nên cũng chẳng thèm để ý tới lão Hàn Mặc Tuân đang ngồi ở đây gì cả.
Hàn Mặc Tuân vẫn tỏ bộ mặt đáng ghét đó, tuy trong lòng rất ngưỡng mộ Trần Băng đã giải nguy vụ ở từ đường, nhưng vừa nãy Trần Băng ôm chầm lấy giai nhân ngay trước cửa thư phòng và trước mặt lão đúng là quá đường đột rồi, quả thật đây là một sự xỉ nhục lớn đối với lão. Thấy lão Khổng Nghi Tần đang nói chuyện rất rôm rả với tên Trần Băng kia, lại bàn tán những chuyện nam nữ hỉ lạc kia nữa chứ, hơn nữa còn chẳng coi một người coi trọng lễ nghi như lão ra gì cả, trong lòng không khỏi bực tức, cái lão này đúng là bản tính cũ vẫn không cải được, như chó không cải được ăn , ong không cải được hút mật hoa, cứ gặp những người đồng đạo, thì sẽ lòi cái đuôi của một gã phong tình ra ngay.
- Cũng chỉ là nhanh mồm nhanh miệng, cũng chỉ được lúc này mà thôi.
Hàn Mặc Tuân lạnh lùng nói:
- Mạc học hậu bối, đừng có đi lầm đường lạc lối, đức là thứ nhất, tài khí còn xếp sau cơ, có đức mà không có tài thì cũng vứt, có tài mà không có đức thì là đồ bỏ đi, lúc còn trẻ hãy chịu khó học tập giữ lấy cái đức hạnh của mình, đừng có bôi nhọ những người đọc sách thánh hiền.
Hàn Mặc Tuân dù gì cũng là một nhà nho chân chính, cũng là một nhân vật có không ít người phải ngưỡng mộ, trong đó môn sinh cũng có người quan to, giàu có, càng khiến tiếng tăm của lão được tăng lên, thấy Khổng Nghi Tần và Trần Băng đang nói những chuyện nóng bỏng đó, trong lòng cũng cảm thấy không cam lòng, dường như chẳng có chút coi trọng gì hắn cả, cũng chẳng coi hắn là một người đọc sách thánh hiền gì cả, cái lão tiể tử Khổng Nghi Tần tuy là cũng có nhiều tài tình đó, lại còn có rất nhiều người ngưỡng mộ nữa chứ, nhưng cũng chẳng nề hà gì lão cả, nhưng Trần Băng chỉ là một thằng nhãi nhép tiểu tử, chẳng có chút quan hệ móc nối nào cả, thân phận địa vị thì cũng chẳng có gì đáng nói cả, thế mà cũng dám không coi mình ra gì sao? Đúng là không biết trời cao đất dầy là gì rồi, dù sao cũng phải giáo huấn ngươi vài câu mới được.
Trần Băng nghe xong những lời giáo huấn đó liền nói với Hàn Mặc Tuân:
- Vãn sinh xin thụ giáo.
Rồi ngoảng đầu lại tiếp tục chém gió cùng Lnt, đúng là quá khoái trí rồi.
Hàn Mặc Tuân thấy tư thái của Trần Băng như vậy, vô cùng tức giận, giống như ăn cơm có một con ruồi cứ bâu vào miệng vậy. Thầm nói, thụ giáo cái đít ý à, đây chẳng phải mình tự thụ giáo đó sao, những lời mình vừa nói ra đúng là chẳng có chút ý nghĩa gì cả, mẹ kiếp, đúng là đánh rắm thì cũng phải có tiếng chứ, đằng này mình đánh rắm mà lại là rắm xịt mới đau chứ.
Hàn Mặc Tuân cứ nghĩ rằng, tên tiểu tử này nghe được những lời giáo huấn của mình sẽ có thể kiềm chế một chút, như vẻ nhận được những lời thụ giáo vậy, như vậy cũng coi như cũng biết tôn trọng bản thân mình, không ngờ trong mắt tên Trần Băng này dường như không coi lão ra gì cả, như không có lão ngồi ở đây vậy, cũng muốn giáo huấn hắn vài câu nữa, nhưng lại sợ tên tiểu tử này mặt dạn mày dầy, nghe rồi nhưng giả bộ như chưa nghe vậy, thì lúc đó khiến không khí càng khó xử hơn, cứ nghĩ dù gì mình cũng là một người tài cao đức trọng, môn sinh đều thành đạt thành tài cả, không ngờ lại bị tên tiểu tử này coi như không tồn tại ở đây vậy, cục tức trong lòng dường như chuẩn bị bộc phát rồi, mẹ kiếp chứ, cơ trí quỷ biện có lẽ lão phu không bằng ngươi, nhưng thơ ca văn chương chẳng nhẽ lão còn sợ ngươi sao?
Lão tiện tay lấy một bài thơ vừa viết còn thiếu, liền tiến tới trước mặt Trần Băng cười nói:
- Vừa nãy nghe công tử nói, thầm nghĩ chắc cũng là bậc tài tình, lão phu rất vui mừng. Vừa may lão đang không có việc gì, mới làm được một nửa vế của bài thơ, thấy viện trưởng cũng không có việc gì, chi bằng phiền công tử tiếp tục viết tiếp vế kia, cũng để cho đám học tử của Chu gia biết được tài thơ ca văn chương của công tử, ngươi thấy thế nào?
Trần Băng thấy vẻ mặt cười như không cười của lão phu tử này cũng biết rằng lão đang định lấy sở trường của mình để trị mình đây mà, vốn dĩ hắn cũng không có gì muốn Hàn Mặc Tuân khó xử cả, cứ nghĩ mình chỉ là đám điều đâu đánh đó, bị ép nên không còn cách gì chối từ được, cũng là nể mặt Chu công tử lắm đó. Nhưng Hàn Mặc Tuân lão phu tử này cậy đức cao vọng trọng, lấy già ức trẻ, không hiểu được tình hình thực tế đã làm khó mình thế này, nhìn cái thái độ đó đã khiến người khác khó mà gần gũi được rồi, nhìn điệu cười rất quỉ dị của lão, nhếch nhếch mép, trong lòng càng thêm khẳng định, lão tiể tử này đang nhằm vào mình rồi đây.
- Thơ ca của Hàn lão tử tiếng tăm khắp thiên hạ, ta chỉ là một mạt học hậu tiến, học hành thiển cạn, cũng chẳng được đọc sách nhiều, làm sao dám làm vế sau bài thơ của người chứ, nên cũng không muốn để lão cười chê vãn sinh.
Trần Băng thầm nghĩ, nhiều chuyện không bằng ít chuyện, lùi một bước trời cao biển rộng, hơn nữa, nói chuyện với vị Khổng lão tử này đang có hứng, gì còn thời gian thơ ca với lão chứ, mau đứng sang một bên lắng nghe đi.
May cho cái tên tiểu tử nhà ngươi cũng biết mình là ai, nếu làm tiếp vế sau, thì ngươi đã không phải ngồi đây chém gió bừa bãi như này rồi, Hàn Mặc Tuân thấy Trần Băng cũng đã biết mềm với mình nên cục tức trong người cũng đã tiêu tan đi một nửa rồi, vẻ đắc ý lại hiển hiện lên, vô cùng tự tin đắc ý nói:
- Hậu bối ngươi cũng biết mình là ai đó, tuy thơ ca của ta cũng không ghê gớm gì lắm, nhưng cũng không phải những tài tử the sinh tầm thường có thể sánh bằng, nhưng người trẻ tuổi như ngươi có thái độ khiêm tốn như vậy là cũng tốt lắm rồi, xem ra ngươi cũng không phải là loại không có thuốc chữa, cũng biết mình thế nào như vậy là tốt rồi, chàng trai, cố gắng làm một người tốt đi, sau này chúng ta có duyên, ta có thể chỉ bảo ngươi chút đỉnh.
Đây là những lý lẽ chó má gì thế này, ta chọc giận ngươi, làm gì ngươi mà ngươi cứ thích lên mặt với ta thế nhỉ, lại còn giả nhân giả nghĩa dạy dỗ ta nữa chứ. Trần Băng cảm thấy rất buồn bực, trong lòng thì cứ chửi thầm tám đời tổ tông nhà lão Hàn Mặc Tuân, nhưng hắn thấy lão như vậy nên cũng chẳng thèm chống đối làm gì cho mệt.
Không ngờ Khổng Nghi Tần lại cầm tờ giấy trên tay Hàn Mặc Tuân rồi đặt trước mặt Trần Băng, vô cùng nhiệt tình nói:
- Tiểu huynh đệ, ngươi không cần phải nhún nhường như vậy đâu, ngươi không chỉ nhanh nhẹn sáng dạ, hơn nữa chỉ cần dựa vào cái tài ăn nói của ngươi thì nhất định sẽ viết ra được những vần thơ tuyệt đỉnh, ngươi cứ thử đi, để cho lão tử này mở to mắt ra, không thì, ngươi đã quá coi thường ta rồi, không nể lão tử chút mặt mũi nào cả.
Khổng Nghi Tần là người cho dù thế nào cũng không hoang mang, hơn nữa sinh thời lão đã rất thích thơ ca, thích mỹ cơ, đây là hai sở thích của lão, có khi cả đời này cũng không thể thay đổi được, nhưng trong đó thơ ca thì có vẻ tự ti hơn một chút, nhất là diễm thi mỹ từ không thể sánh với việc lấy lòng hay tán gái được, thấy Hàn Mặc Tuân cầm nữa vế của một bài thơ ra để thử tài Trần Băng, không khỏi có chút ngứa ngáy, muốn xem cái chàng trai mồm mép tép nhảy này có thể viết ra được những vần thơ thế nào nào.
- Tại hạ làm soa biết ngâm thơ làm phú gì đâu, với trình của tại hạ thì cũng chỉ lòe được trẻ con mà thôi, sao dám huênh hoang trước mặt hai vị chứ.
Trần Băng nghe thấy vậy đã thấy ớn rồi, cái lão Khổng này cũng thích chêm chọc người khác quá nhỉ, trong tình cảnh này, háo chiến háo thắng thì có ý nghĩa gì chứ, có khi còn khiến mình bị coi là tên bất nghĩa ý chứ, hừ, ta cũng chẳng thèm so đo với lão nữa.
- Haizz, tiểu huynh đệ, nếu ngươi nói như vậy, thì ta thực sự tức giận rồi đó, dù gì vừa nãy ta cũng truyền dạy ngươi không ít kỹ xảo, mà cũng không câu nệ lễ nghĩa với ngươi, hừ, nếu ngươi cảm thấy không làm được thì cứ nói với ta một câu ta giúp ngươi, gì phải xoắn thế chứ.
Khổng Nghi Tần rất muốn Trần Băng viết tiếp vế sau bài thơ đó, nên cố tình kích hắn.