Trần Tiểu Cửu tay cầm hoa tươi, đi dọc theo con đường đá xanh, hướng về phía phòng của nhị tiểu thư, gió lạnh lướt qua, mát mẻ dễ chịu, trăng sáng chiếu xuống, càng làm cho cảnh đêm thêm đẹp.
- Nhị tiểu thư, ngủ chưa vậy?
Trần Tiểu Cửu chạy đến trước cửa, tay cầm hoa tươi, trong lòng bồi hồi không yên, nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
Chu Mỵ Nhi vừa mới từ hoa viên trở về, thất thiểu cô đơn, lòng hoang mang như một linh hồn phiêu qua phiêu lại, lên không được, xuống không xong. Vô cùng buồn khổ, đang muốn thay áo nghỉ ngơi, đột nhiên nghe tiếng gõ cửa vào nửa đêm canh ba, trong lòng kinh hãi, vội cầm lấy cây gậy rồi nấp ở cửa, nhẹ giọng nói:
- Ai?
- Nhị tiểu thư, đừng sợ, là ta, Tiểu Cửu!
Hắn hạ thấp giọng vui vẻ nói.
Chu Mỵ Nhi nghe vậy, nhướn lông mi lá liễu lên, lửa giận đang lên không được, xuống không xong liền ngay lập tức bộc phát ra:
- Đại dâm tặc, sao lại là ngươi? Nửa đêm canh ba gõ cửa phòng ta, chẳng lẽ ngươi còn muốn ức hiếp ta sao?
- Nhị tiểu thư, nàng mở cửa, ta đến tặng hoa cho nàng mà!
Trần Tiểu Cửu ngượng ngùng nói:
- Ta cứ một mạch chạy bộ về nhà đó, hai chân nhũn ra, cả người đau nhức, nhưng ta không quên nhị tiểu thư thích hoa, trên đường hoa nào đẹp thì đều bị ta hái cả rồi, tặng cho nhị tiểu thư làm quà!
Chu Mỵ Nhi nghe Trần Tiểu Cửu đến tặng hoa, bộ ngực to đang phập phồng cuối cùng cũng từ từ bình tĩnh lại, nước mắt lưng tròng rồi chảy thẳng xuống nhưng vẫn kiên cường lạnh lùng nói:
- Nửa đêm khuya khoắt, ai mà mở cửa cho ngươi? Tên đại dâm tặc nhà ngươi nhất định có ý xấu muốn bắt nạt ta, ngươi… ngươi cho là ta dễ bị lừa vậy sao? Nhanh chóng tránh ra xa đi, ngày mai ta sẽ xử lý ngươi!
Trần Tiểu Cửu nghe Chu Mỵ Nhi dù nói rất dữ dằn nhưng khẩu khí đã không còn cứng cỏi như lúc nãy, len lén cười, làm giả giọng điệu vô cùng uất ức nói:
- Nhị tiểu thư, ta sai rồi, ngàn lần không nên, vạn lần không nên, cũng là ta đã chọc giận nàng, hay là ta hát một bài hát cho nàng nghe vậy.
Hắn hướng về phía trăng sáng hạ thấp giọng hát:
- Trái tim ta, đang chờ đợi, vĩnh viễn chờ đợi, trái tim ta, đang chờ đợi, đang chờ đợi…
Chu Mỵ Nhi nghe mà luống cuống, cả mặt đỏ bừng, ở trong phòng giậm chân nói:
- Trần Tiểu Cửu, ngươi muốn chết phải không? Nửa đêm mà ngươi học sói tru cái gì, sợ người khác không biết hành vi xấu xa của ngươi sao?
- Nhị tiểu thư nàng mau mở cửa, ta trực tiếp tặng hoa tươi cho nàng, ta có mắt không tròng, có tim không phổi, có mắt không biết ngọc gắn vàng…
Trần Tiểu Cửu thao thao bất tuyệt nói.
- Ngươi câm miệng!
Lòng nhị tiểu thư mềm nhũn ra, thấp giọng thở gấp nói:
- Ngươi hái được hoa gì?
- Đều là hoa đẹp cả, có mã liên, huyên thảo, kiếm ma, bà bà đinh, xa triệt thái…
Trần Tiểu Cửu nói như học thuộc lòng.
Chu Mỵ Nhi vừa nghe, hai má đang ửng hồng chợt dâng lên lửa giận, hay cho Trần Tiểu Cửu nhà ngươi, thì ra ngươi hái cho ta đều là hoa dại ven đường, nơi nào cũng có, chẳng lẽ Chu Mỵ Nhi ta không đáng giá đến vậy sao? Lửa giận mà nàng vừa nén xuống lại dâng lên cao, nàng cầm lấy gậy mà mở cửa phòng ra.
Trần Tiểu Cửu nghe thấy tiếng mở cửa, vội vàng sửa sang lại quần áo rách mướp một chút, vẻ mặt vui cười nghênh đón sự tha thứ của Chu Mỵ Nhi .
Chu Mỵ Nhi sau khi mở cửa liền giơ gậy lên đập ngay vào đầu hắn, Trần Tiểu Cửu kinh hãi kêu lên một tiếng lớn, ôm đầu chạy trối chết, ném hoa tươi xuống đất liền chạy, miệng kêu lung tung: Nguồn:
- Nhị tiểu thư giết người rồi, nhị tiểu thư giết người rồi…
Chu Mỵ Nhi hai mắt rưng rưng, trong lúc tức giận, hướng về phía Trần Tiểu Cửu đánh tới tấp, nghe Trần Tiểu Cửu kêu lung tung, sợ kinh động người nhà, ảnh hưởng đến thanh danh trong sạch của nàng, vội vàng dừng bước không đuổi theo nữa. Nàng nhìn trăng sáng, vẻ mặt đau khổ, Tiểu Cửu thối, ta nhất định không tha cho ngươi.
Nàng chạy đến cửa, nhìn thấy hoa tươi đầy đất, cúi đầu nhìn một cái, niềm vui bất ngờ làm sao, đâu phải là hoa dại gì đâu, rõ ràng toàn là hoa hồng đỏ. Nàng nhìn theo bóng dáng hốt hoảng trốn chạy của Trần Tiểu Cửu, nín khóc mà cười, lẩm bẩm:
- Đại dâm tặc, chỉ biết gạt nước mắt của ta!
Nàng cúi người xuống, cẩn thận nhặt hết hoa hồng trên đất lên, chợt thấy trên một nhánh hoa hồng có kẹp một tờ giấy, vội mở ra xem, trên đó viết:
Diễm sắc du đào lý,
Yên hồng hoán như hà.
Phân hương truyện tuyệt vực,
Nhiễu quách hộ xuân hoa.
Nhị tiểu thư trong lòng cảm động, hai mắt trào lệ, nước mắt không ngừng chảy xuống, trăng sáng thê lương, ánh trăng màu bạc, vô cùng mát mẻ lạnh nhạt, nhị tiểu thư tay cầm hoa hồng, trong lòng nghĩ đến những câu thơ đẹp đẽ, cảm động, tình cảm dâng trào trong trái tim, tình yêu dào dạt, hoàn toàn khác với sự thê lương cô đơn lúc nãy, nàng nhìn trăng sáng lẩm bẩm:
- Đại dâm tặc, xem như lần này người thắng, nếu không, nhất định cho ngươi đi dọn phân!
Trần Tiểu Cửu như một con thỏ hoang, điên cuồng trốn chạy về đến căn phòng nhỏ của mình, hắn sờ lên trái tim đang đập loạn xạ, vẫn chưa hoàn hồn, lẩm bẩm:
- Cô nàng này, thật không nên chọc vào, nói đùa hai câu, lại lấy gậy muốn đánh chết ta, lần sau có cơ hội, ta nhất định sẽ đè cô xuống chà đạp một phen.
Đang lúc hồn bay phách lạc, một tiếng cười khẽ trên xà nhà ngắt ngang những suy nghĩ lung tung của hắn.
- Đan Nhi!
Trần Tiểu Cửu kêu một tiếng ai oán, chẳng lẽ hôm nay đắc tội với trời ư, vì sao cả hai cô nàng không nói lý lẽ đều đến gây phiền toái cho mình, nghĩ đến việc Chu Mỵ Nhi biết mình từng ngủ trên giường của cô ta, nhất định là do Đan Nhi nói, vẻ mặt hắn ác ý, ngẩng đầu nhìn Đan Nhi đang toàn thân áo đen, đường cong lả lướt, chậc chậc tán thưởng nói:
- Chị vợ, đã lâu không gặp, xương sườn của chị đã khỏe nhiều rồi chứ?
- Ai là chị vợ của ngươi?
Đan nhi đang khẽ đong đưa chân, vừa nghe lời nói của Trần Tiểu Cửu liền cười, gương mặt xinh đẹp, nhớ đến việc hắn từng có hành động mạo phạm mình, bộ ngực trắng mịn, mềm mại, căng tròn đều bị thằng nhãi này nhìn thấy hết rồi, hơn nữa lại giở trò sờ soạng, trong lòng khổ sở, lông mày cụp xuống, liền vung cây roi da tới ngay.
Trần Tiểu Cửu sớm đã biết tính khí ngang ngược, nói đánh là đánh của cô nàng này, liền xẹt một cái chui xuống dưới gầm bàn, khoanh chân ai oán nói:
- Đan Nhi, chị vợ đáng yêu của ta, chị tha cho ta đi, ta không chỉ là em rể của chị, còn là đại ân nhân của chị, sao chị có thể lấy oán báo ân với ta thế này? Không nói đạo lý như thế này, sau này ai dám lấy chị!
Đan Nhi thấy hắn trốn dưới gầm bàn, roi quất không tới, vừa tức vừa cười, nghe hắn chế nhạo, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, buông người nhảy từ xà nhà xuống, muốn đến xử lý hắn.
- Ngàn vạn lần không nên xuống đây! Trên đó có…
Trần Tiểu Cửu vội vàng xua tay nói.
- Ngươi cuối cùng cũng sợ rồi sao?
Đan Nhi thấy Trần Tiểu Cửu vẻ mặt sợ sệt trốn dưới gầm bàn kêu to, trên mặt nàng liền tràn đầy vẻ đắc ý.
Nhưng lúc nàng thả người xuống, đột nhiên nghe thấy một tiếng vải rách toạc vang lên, chiếc quần chắc chắn của nàng bị rách toạc từ chỗ mông trở xuống, trong khoảnh khắc chạm đất, toàn bộ đôi chân nàng trần truồng không sót một cái gì trước mắt Trần Tiểu Cửu.
Trong khoảnh khắc, ánh mắt Trần Tiểu Cửu vội vàng tranh thủ nhìn lên người Đan Nhị, đôi chân kia thon dài, mượt mà, đầy đặn, mịn màng, như tuyết như ngọc, thật làm người ta hồn xiêu phách lạc. Tiếp tục nhìn lên trên, một chiếc quần lót nhỏ đáng yêu màu trắng bày ngay trước mắt, bên trong dường như ẩn chứa vô số sự mê hoặc, hắn chỉ nhìn một cái, liền sửng sốt bất động, không phản ứng gì nữa.
Đan Nhi không ngờ lại xuất hiện cảnh tượng không thể tưởng tượng này, đứng tại chỗ sửng sốt một lúc lâu, đợi đến lúc thấy ánh mắt dê xồm của Trần Tiểu Cửu, nàng đột nhiên phản ứng lại, kêu lớn một tiếng, quay người muốn tìm quần áo để che lại, nhưng chạy quanh một vòng, ngọai trừ việc càng trở nên lộ liễu hơn thì không hề tìm thấy một chiếc quần áo nào.
- Mau leo lên giường đi!
Trần Tiểu Cửu nhìn đôi chân thon dài trắng mịn của nàng, trong lòng không ngừng gợn sóng, vội vàng không có ý tốt, vẻ mặt tà ác, lên tiếng chỉ điểm.
Đan Nhi trong lúc cấp bách, không quan tâm nhiều, liền nhảy một cái, thân hình trắng mịn, yêu kiều đã nhảy lên đầu giường. Cuối cùng nàng cũng che lại thân thể mình, hơi hoàn hồn trở lại, nhắm mắt lại, hai chân đạp loạn xạ trong chăn, khóc rống lên mà nói:
- Trần Tiểu Cửu, ngươi nói cho ta… nói rõ ràng, đây là chuyện gì?
- Ta đã trét keo ở trên đó, chỉ là muốn đùa với chị một chút, không ngờ chị không mặc quần ở trong!
Lại thấy Đan Nhi trần truồng, không dám bước xuống, vội vàng thở phào nhẹ nhõm chui ra từ gầm bàn, phủi mạnh đất bụi trên người, vẻ mặt quái dị.
- Trần Tiểu Cửu, ngươi… Ngươi không phải là người, ngươi mạo phạm ta, ngươi không chỉ sờ rồi… sờ vào ngực ta rồi, ngươi còn nhìn… nhìn chân của ta rồi, ta… ta phải sống thế nào đây!
Đôi mắt Đan Nhi đỏ hoe, nước mắt trong suốt chảy xuống, chân đạp lung tung trong chăn.
- Đan Nhi tốt, chị đừng sợ, sờ ngực chị là vì giúp chị nối xương, tình huống bắt buộc, lần này sự tình bất ngờ, nhìn chân của chị cũng là việc bất đắc dĩ thôi, tuyệt đối không phải do ta cố ý, Đan Nhi, chị yên tâm, ta sẽ không nói với ai cả!
Trần Tiểu Cửu đứng trước đầu giường, vẻ mặt bất đắc dĩ mà nói.
- Ngươi không nói ra ngoài thì có ích lợi gì, đôi mắt háo sắc của ngươi nhìn hết rồi, thân trong trắng của ta đã bị ngươi hủy đi rồi!
Đan Nhi nói tới đây, ngẫm nghĩ một lúc lâu, ánh mắt rùng mình nói:
- Ta…ta phải móc mắt nhà ngươi ra!