- Ta thề, vừa rồi nếu nói nửa câu giả dối, sẽ bị thiên lôi đánh chết, chặt gãy tiểu đệ đệ của ta.
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt bi phẫn nói. Hắn đùa giỡn với lòng dạ hẹp hòi, chỉ cần bây giờ thề, không chỉ có thể lấy được lòng tin của mọi người, lát nữa càng không cần thề. Nếu không nói lời dối trá, ngộ nhỡ trời đánh thì làm sao?
- Ta phỉ nhổ....phỉ nhổ..., ta phỉ nhổ ngươi..
Mọi người nghe thấy Trần Tiểu Cửu thề độc, kì lạ và đáng khinh như vậy, đều thấy xấu hổ vô cùng, lập tức che lỗ tai, không dám nghe nữa, duy chỉ có Xuân Vũ mắt phượng ngậm uy, miệng cười nói:
- Không cần trời đánh, nếu ngươi dám nói sai nửa câu, ta lập tức cho ngươi tan thành mây khói.
Mẫu thân của ta à, cô nàng này một chút dịu dàng cũng không có, vừa rồi còn thi triển mọi thủ đoạn, hầu hạ cho ngươi thoải mái, mà bây giờ lại lật mặt không nhận người, ác độc với ta như vậy, hừ..., xem ta sau này trông phòng trống một mình thế nào.
Hắn bất đắc dĩ thở dài, nói:
- Đông Mai cô nương muốn đến là vì sum họp duyên đã bị chia cắt, đánh mất thần trí. Không tự chủ được mình mới điên cuồng ôm lấy ta để hôn lên, tuy ta tìm mọi cách ngăn cản, nhưng Đông Mai cô nương võ công cao cường, ta ở trước mặt nàng giống như một con gà yếu ớt, nàng liều lĩnh, mạnh mẽ ôm ta nằm trên giường! Muốn làm chuyện xấu hổ kia với ta.
- Ngươi...ngươi nói bậy.
Đông Mai cô nương nghe đến đây, vội vàng lên tiếng cãi lại, trong đầu mơ hồ nhớ lại tình hình vừa rồi, một chút một chút, không ngờ Trần Tiểu Cửu lại nói như vậy, đại khái không kém hơn nhiều. Nghĩ đến đây, mặt đỏ bừng bừng, giọng nói liền thấp đi nhiều.
Xuân Vũ thấy sắc mặt của Đông Mai, lường trước được Trần Tiểu Cửu chưa nói chuyện, tàn khốc nói :
- Tên dâm tặc nhà ngươi, mau nói lại lần nữa.
Trần Tiểu Cửu thấy mình thành công một nửa, liền bảy phần thật ba phần giả, nâng vẻ nghiêm trọng lên nói:
- Sau đó, sau đó, Đông Mai ấn ta trên giường, muốn lột quần áo của ta, ô ô.., ta lớn bằng này rồi, còn chưa từng bị người phụ nữ nào lột hết, thật xấu hổ muốn chết...
- Ai...ai có thể đi lột quân ào bẩn thỉu của ngươi.
Đông Mai vô lực cãi lại, khiến cho mấy cô gái ôm khuôn mặt xinh đẹp cười lên. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn
Trần Tiểu Cửu lại diễn trò nói:
- Ta tìm một cái khe hở, nhân cơ hội giãy dụa chạy ra ngoài, cho rằng có thể trốn thoát được cạm bẫy của Đông Mai cô nương dịu dàng, thế nhưng....thế nhưng ta thật không ngờ Đông Mai cô nương đột nhiên phát điên lên, không buông tha cho ta, dựa vào võ công cao cường của mình, nhảy ra khỏi giường, túm dây lưng của ta, dã man ném ta lại giường.
- Tiểu Cửu thối tha, ngươi lừa người, ngươi nói dối, ngươi đừng nói bậy nữa...
Đông Mai giơ tay véo tai hắn nói.
Xuân Vũ nhíu mày, thầm nhìn Đông Mai nói:
- A tỷ, hắn nói có thể là thật không?
- Ta....ta không biết....
Đông Mai đỏ mặt, đầu cúi xuống, nắm chắc hai tay lại, tiếng nói không rõ ràng.
Xuân Vũ nhìn thấy sắc mặt của Đông Mai, đã hiểu được những gì Trần Tiểu Cửu nói không phải là sai, cười lạnh một tiếng nói với hắn:
- Ngươi nói tiếp đi.
- Đông Mai cô nương không để ta nói..
Trần Tiểu Cửu cãi lại nói.
- Ta để ngươi nói..
Xuân Vũ đột nhiên trừng mắt nhìn, môi run run lên quát lớn, trong tay lại hung hăng nhéo Trần Tiểu Cửu vài cái mang tính trừng phạt.
- Được, được... ta nói.
Trần Tiểu Cửu cố nén sự kích thích sảng khoái, ngụy trang nói :
- Sau đó, Đông Mai cô nương giở trò, một lần lấy hết quần áo của ta, ta rất sợ, trốn đi trốn lại, không biết thế nào mới tốt, nàng cười một tiếng, lột quần áo trên người. Ta thì như vậy, trong sự hoảng sợ bị Đông Mai cô nương cường bạo... mệnh ta thật khổ à...
Trần Tiểu Cửu nước mắt nước mũi kể lể, nghiễm nhiên biến mình thành người có số khổ nhất thiên hạ. Thật ra cái tốt thật sự chỉ có mình hắn mới biết được.
Đông Mai xấu hổ hận một nỗi không tìm được cái lỗ nào để chui xuống, nàng có nằm mơ cũng không ngờ, bản thân một tiểu mỹ nhân trong trắng như mình có thể đi cường bạo với một người đàn ông. Việc này truyền ra ngoài, chẳng phải là để cả thiên hạ cười gẫy răng sao? Nàng vội vàng che miệng Trần Tiểu Cửu, nói:
- Ta nhớ ra rồi, là ta…là ta không tốt, cứu ta với…,cầu xin ngươi đừng nói nữa, cho dù là ta không đúng, cường...cường bạo với ngươi....
- Đông Mai, nàng cuối cùng cũng còn trong trắng hơn ta, ta.., ta thật đáng thương….nàng…., nàng phải chịu trách nhiệm với ta.
Trong lòng Trần Tiểu Cửu mừng thầm, đảo ánh mắt đáng thương nhìn Xuân Vũ nói:
- Xuân Vũ cô nương, cô xem, chân tướng thế nào cô đều nghe rõ rồi đấy, bây giờ…bây giờ có thể để tiểu đệ đệ của ta nghỉ ngơi một chút không, nó bây giờ chịu đủ tàn phá, rất mệt.
Trần Tiểu Cửu thấy nguy cơ đã trôi đi, trái tim kiều diễm lại nâng lên, một bàn tay ngọc của Xuân Cũ dưới háng trở lên bành trướng.
- Dâm tặc to gan! Thu lại ý nghĩ xấu xa của ngươi ngay.
Xuân Vũ cảm nhận rõ ràng được sự bừng bừng trong tay, hung hăng nhìn hắn, trong tay vẫn gắt gao như thế với hắn:
- Việc của Đông Mai cho qua đi, vậy ta phải xem có chuyện gì? Lẽ nào ta cũng cường bạo ngươi sao?
Xuân Vũ nhìn chút hồng bên dưới cắn răng nghiến lợi nói.
- Xuân Vũ cô nương, cô…, cô thật muốn ta nói sao?
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt đau khổ nói.
- Mau nói.
Xuân Vũ trừng mắt nhìn nói.
- Ta nói cô, cô có thể đem ta…cái đó… không…
Trần Tiểu Cửu thấy yếu điểm nằm trong tay người quản chế, trong mắt đầy vẻ lo lắng.
- Đừng dông dài, mau nói đi, bằng không…
Xuân vũ hung hăng nhéo hắn một cái.
Trần Tiểu Cửu đau kêu lên một tiếng, mồ hôi trên mặt chảy xuống. Hắn không dám thừa nước đục thả câu, áp cổ họng nói:
- Sau khi Đông Mai chà đạp ta, liền ngủ say sưa, sau đó Hạ Hà và Thu Hương thay nhau tranh đoạt ta, ta trốn cũng trốn không thoát, chạy cũng không chạy dược, bất đắc dĩ, lại bị hai vị cô nương khác cường bạo..ta thật thảm.
Hạ Hà và Thu Hương nghe thấy những lời này, đều hung hăng thổi một ngụm, nhưng nghĩ lại chuyện đã qua, loáng thoáng cũng có chuyện Trần Tiểu Cửu nói, không khỏi che mặt, không dám nhìn khuôn mặt khôi ngô của Trần Tiểu Cửu, chỉ là lỗ tai dựng đứng lên, sợ rơi vào lời nói của Trần Tiểu Cửu.
- Sau đó thì sao?
Xuân Vũ mặt đỏ bừng bừng, đã nhìn ra được sự đáng khinh và hạ lưu từ thần sắc của Trần Tiểu Cửu, tiếp sau đó, nói những lời không êm tai.
Trần Tiểu Cửu thở dai:
- Xuân Vũ, trong mấy người này cô là hống hách nhất, lúc đó cô cũng bị xuân dược làm thần trí hôn mê! Thu Hương còn đang trong sự vui thích mãnh liệt, cô đã không chịu nổi được sự mê hoặc của xuân dược, một tay đẩy Thu Hương ra, muốn một mình độc hưởng sự sung sướng.
Thu Hương nghe câu này, mặt mày trong sáng, mang theo chút không cam lòng nhìn Xuân Vũ, thần sắc đều là sự u oán.
- Kẻ phóng đãng to gan, ngươi dám làm tổn hại ta…
Xuân Vũ nhìn thấy ánh mắt u oán của Thu Hương, trong lòng vội quýnh lên, cãi lai nói:
- Ta.., ta làm sao có thể làm cái chuyện làm hại người lợi ta thế, ngươi đừng nói bậy.