Mặc dù Chu Ngô Năng biết rõ xông lên thì chắc chắn là bị đánh, nhưng Tiểu Lục Tử rất trung thành với gã bị đánh cho đau đớn thê thảm như vậy, máu nóng nổi lên, xông lên trút giận cho nô bộc, nào có nghĩ nhiều.
Gã nghe thấy Trần Tiểu Cửu lớn tiếng quát mình, hiểu rõ đây là Trần Tiểu Cửu từ trong đáy lòng, quan tâm mình, gã không những không tức giận, mà trong lòng còn cảm thấy rất ấm áp, gã khóc vẻ mặt buồn rười rượi, kéo dài giọng nói:
- Tiểu Cửu...
- Ngô Thiên Phát, ngươi vẫn còn nhớ Trần Tiểu Cửu ta sao? Nhớ ngày đó, ngươi tặng ta trượng, ta còn nhớ rất rõ, đến ngày hôm nay vẫn không quên tẹo nào.
Trần Tiểu Cửu nhìn chằm chằm vào Ngô Thiên Phát, chế giễu nói.
Ngô Thiên Phát nghe vậy, lông mày nhíu chặt lại.
Nói đến hắn hiện tại thế nào? Nói dễ nghe một chút thì là tự do tự tại, nói khó nghe một chút thì là nghèo túng hà tiện.
Từ lần chịu không nổi sự xúi giục liên tục của Lý Phách Thiên, sau khi đánh Trần Tiểu Cửu trượng, vận đen của hắn được coi là chính thức mở màn. Đầu tiên bị Chung Bân đình chỉ chức vụ, đợi xem xét. Vốn tưởng rằng đây chỉ là kế tạm thời, không bao lâu bản thân sẽ được phục hồi lại nguyên chức, sẽ uy phong lẫm liệt như trước.
Nhưng không lâu sau, không ngờ Chung Bân lại điều đến một La thông phán, thế này hoàn toàn hủy hoại tiền đồ của bản thân, y cũng từ tạm thời cách chức mà chuyển thành bãi quan miễn chức.
Từ đó, thật sự trở thành một kẻ không có việc làm.
Ban đầu Lý gia sỡ dĩ thấy vừa ý y, chính là vì hắn là thông phán, nhưng từ khi hắn bị mất quan bãi chức, thì tên con rể như hắn càng ngày càng không được lòng Lý gia nữa rồi, lúc nào cũng tìm cớ để bắt bẻ, không có chút nào lọt vào pháp nhãn của Lý lão gia, ngay cả vợ mình là Lý Nhạc Thanh, ân ái thân thiết với mình càng ngày số lượng càng ít đi rồi.
Mà tất cả những thứ này, lại đều là do Trần Tiểu Cửu gây ra, nếu như không phải vì hắn, Ngô Thiên Phát ta sao có thể tới nông nỗi này chứ?
Gã suốt ngày ngợp trong xa hoa đồi truỵ, luôn lưu luyến những nơi hoa lầu sòng bạc, đầu óc lúc nào cũng nghĩ cách báo thù rửa hận, lúc nào cũng muốn lọt vào pháp nhãn của Lý lão gia, muốn dựa vào hơi của lão lại một lần nữa bước lên vị trí Thông phán! Trong lúc chơi bời lêu lổng vậy, trong lúc họa gã lại gặp phúc, quen biết mấy tên Đông Doanh lãng nhân không rõ lai lịch!
Mà hiện nay, cơ hội tuyệt hảo đã đến rồi, vừa rồi hắn vẫn còn đang chơi đùa ở sòng bạc, được người báo tin, nói Lý Phách Thiên bị Trần Tiểu Cửu đánh. Trong lòng hắn cả kinh, cẩn thận hỏi, sau khi nghe xong, bỗng nhiên cười ha hả, một kế hoạch nham hiểm được hình thành.
Đây chẳng phải là cơ hội tuyệt vời để ta làm lại sao? Y lập tức gọi mấy gã vô cùng thích đánh bài bạc này, muốn lợi dụng đám Đông Doanh lãng nhân có võ công lợi hại này, thứ nhất là để dạy cho Trần Tiểu Cửu một bài học để rửa hận, thứ hai là muốn cứu Lý Phách Thiên ra khỏi cảnh nguy nan, khiến Lý lão gia coi trọng mình hơn!
Kẻ thù gặp nhau, chưa gì đã đỏ hết mắt lại rồi, gã có ba tên Đông Doanh lãng nhân đầy can đảm, trong lòng nắm chắc phần thắng, dặn dò đám hạ nhân đỡ tên Lý Phách Thiên bán sống bán chết dậy, rồi xem thương tích. Rồi lại chắp tay sau đít thong thả bước đi, vẻ mặt đầy kiêu ngạo nói:
- Trần Tiểu Cửu, ngươi giỏi lắm, nếu không phải vì ngươi, thì làm sao ta ra nông nỗi này chứ? Tất cả những nguyên nhân và hậu quả này đều là do ngươi tạo ra cả!
- Hôm nay, hừ...coi như ta đòi khoản nợ này!
Gã quay đầu chỉ vào ba tên lãng nhân, rồi hiện vẻ mặt đầy khinh bỉ nhìn Trần Tiểu Cửu nói:
- Ngươi nhìn thấy chưa, ba vị hiệp nghĩ chi sĩ này chính là khắc tinh của ngươi đó, cái mạng chó của ngươi, đã nằm trên tay bọn họ rồi, hahaha...
Ngô Thiên Phát dương dương tự đắc cười to vài tiếng, lại nói với tên lãng tử cầm đầu:
- Đông Điều Anh Cơ, chỉ cần ngươi giết chết hoặc làm tàn phế tên tiểu tử này, ngân lượng, mỹ nữ, cái gì cũng không thiếu cả!
Tên Đông Điều Anh Cơ kia nghe xong, vẻ mặt đầy dâm đãng vuốt râu nói:
- Ngân lượng, gái đẹp đều không thiếu sao?
Ngô Thiên Phát gật đầu:
- Không thiếu gì cả, không thiếu gì cả... chỉ cần làm tốt thì cái gì cũng có.
- Hay!
Đông Điều Anh Cơ gật đầu nói:
- Cứ để ta, giết hắn thì chết chắc rồi.
Đông Điều Anh Cơ? Chi bằng ngươi tên là Lạc Thang Kê! Trần Tiểu Cửu nghe tên vậy, trong lòng không khỏi ngẩn ra, cái tên này đặt hay đó nếu lúc này ta giết ngươi, không biết có mất đại họa ở kiếp trước nữa không?
Tuy chỉ có một tên lãng nhân, thế đơn lực yếu, nhưng nhìn bộ dạng âm độc này, dường như là một tên sát thủ chuyên nghiệp rồi, chắc chắn là lợi hại hơn đám ô hợp lúc nãy rất nhiều rồi.
Nhưng, từ lúc gã thi triển sự bá vương đó, chắc hẳn gã rất tự tin với thân thủ của mình.
Không phải chỉ là mấy Đông Doanh lãng nhân chó má sao? Lát nữa sẽ như chó chết mà thôi, bị mình đánh cho phải ngoan ngoãn cầu xin tha mạng?
Đang trong lúc nghĩ lung tung, cái người lãng nhân tên Đông Điều Anh Ky tiến lên một bước, khinh miệt bĩu môi môi nói:
- Của ngươi, tự giết, của ta, không giết ngươi!
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, bật cười, đáp lại:
- Của ngươi, liếm, của ta, tha cho ngươi!
Đông Điều Anh Ky không hiểu, hỏi Ngô Thiên Phát thế là có ý gì.
Ngô Thiên Phát thở gấp nói:
- Hắn bảo ngươi liếm mông cho hắn, Đông Điều Anh Ky, sỉ nhục danh dự của lãng nhân các ngươi như vậy, ngươi... còn không mau đánh hắn.
- Bát dát!
Đông Điều Anh Ky nghe vậy, cắn chặt môi, hai má lộ ra hai đường gân xanh, y lớn tiếng tức giận nói:
- Ta, anh hùng, giết chết ngươi, ngươi chết đi chết đi...
Nói xong rối rút võ sĩ đao sáng loáng ra, lao thẳng vào Trần Tiểu Cửu mà chém.
Hai võ sĩ thấy đại ca ra tay, cũng rút võ sĩ đao ra, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Trần Tiểu Cửu, đề phòng bất trắc.
Trần Tiểu Cửu đẩy Tiểu thư đồng đang hoang mang sợ hãi ra, vận nội lực, thấy sự mau lẹ nhạy bén Đông Điều Anh Ky, trong lòng thầm kêu lên không hay rồi.
Thân pháp của lãng nhân này thật nhanh, bàn về tốc độ, so với đám ô hợp lúc nãy không biết là nhanh hơn gấp bao nhiêu lần, đập vào mắt hắn không ở chỗ chậm chạp như bước đi của ốc sên, mà là một luồng sáng đầy mơ hồ! T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Võ công cao siêu như vậy, lẽ nào bọ thọ thật sự là lãng nhân sao?
Giờ phút này, hắn không kịp nghĩ nhiều, Đông Điều Anh Ky quơ đao trong tay, đã hung hăng chém xuống, tốc độ cực nhanh, như tiếng sấm chớp. Trần Tiểu Cửu muốn nắm lấy cổ tay y, nhưng tốc độ của y quá nhanh, chợt lóe rồi biến mất, căn bản là nhìn không rõ, tùy tiện muốn bắt, không chừng còn bị đao chém đứt bàn tay.
Trần Tiểu Cửu không đám lơ là, nghiêng mình thoát được lần công kích này.
Sắc mặt Đông Điều Anh Ky rõ ràng có chấn động, dường như vô cùng kinh hãi thân pháp của Trần Tiểu Cửu.
- Ngươi chết đi chết đi chết đi...
Y không đánh trúng, lại tiếp quơ đao lên.
Trần Tiểu Cửu không chính thức học võ qua, không nắm rõ được lối đánh của y, trong tay lại không có vũ khí, chỉ có thể dựa vào thân pháp nhanh như báo để lé tránh, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng muốn chuyển bại thành thắng, khó càng thêm khó.