Đông Điều Anh Cơ có nằm mơ cũng không ngờ đến, mông của "trái bí lùn"này sẽ trở thành vũ khí cuối cùng, chính mình một thân võ công cao cường, không ngờ lại bại trước cái mông lớn này.
- Rống rống… Ta đến đây… Cửu thiên thần chùy, uy lực vô cùng, ta đè, ta đè, ta đè chết ngươi…
Cao Cung há rộng miệng, cái mông thật lớn không thể địch nổi, nện thật mạnh xuống bụng Đông Điều Anh Cơ , cùng lúc đó, gã hưng phấn mà cười thành tiếng!
- Vồ…
Một tiếng trần đục thật lớn!
- Khanh khách khanh khách…
Vô số âm thanh xương cốt vỡ vụn, làm người ta hoảng sợ!
Chỉ một chiêu Cửu thiên thần chùy, Đông Điều Anh Cơ bị cường lực của Cao Cung va chạm trong nháy mắt, cỗ khí tức ngưng tụ ở ngực liền bị cái mông ép hạ xuống, từ trong miệng phun ra.
Mà mất đi nội tức bảo vệ bụng, va chạm không gì sánh kịp này, y gãy hơn mười cái xương sườn, có mấy cái càng cắm sâu vào bên trong lục phủ ngũ tạng!
Trong miệng Đông Điều Anh Cơ phun ra một ngụm máu tươi, chỉ vào Cao Cung đứt quãng nói:
- Bát dát, ngươi… Mông của ngươi, thật lớn… Lợi hại!
Nói xong, liền không có tiếng động nào truyền ra nữa.
- Rống rống… Cửu thiên thần chùy của ta lợi hại?
Cao Cung giơ tay thử hơi thở của gã, đột nhiên sợ ngây người:
- Không xong, y đã chết… Tiểu tử này mới như vậy mà đã chết…
Anh Mộc gãi da đầu, hung hăng đá Cao Cung một cước:
- Trái bí lùn , không phải là đã nói ngươi chỉ dùng một chút sức mạnh thôi sao? Cửu ca muốn người sống, bây giờ phải làm sao hả?
Trần Tiểu Cửu ôm chặt tiểu thư đồng trong lồng ngực, vẻ mặt âm độc nói:
- Chết thật tốt, không phải là còn có hai tên nữa sao? Bắt bọn chúng lại cho ta!
- Yên tâm đi, Cửu ca, bây giờ ta sẽ bắt sống, cam đoan không chết được!
Anh Mộc lắc đầu, thân thể run lên, đầu ngoái lại, đi đến phía trước tên đao khách kia!
Tên đao khách kia tưởng rằng Đông Điều Anh Cơ có võ công cao cường, mà trong ba người, y cũng là kẻ lợi hại nhất, muốn giết mấy tên phàm phu tục tử, thật quá dễ dàng thoải mái, mà ngay trước đó, nữ nhân cũng đều sắp bắt được! Thật không ngờ Đông Điều Anh Cơ sẽ chết một cách hoang đường như thế, chết dưới một cái mông thật lớn!
Đối với người luyện võ, đao khách thờ phụng võ sĩ đạo, thật sự khó có thể chịu được nhục nhã này!
Tên lãng nhân này nhìn thấy tiểu tử hồng mao vẻ mặt oai hùng hướng y đi lại, nơm nớp lo sợ mà lui lại mấy bước, muốn quay đầu chạy trốn tên sát thần này, y cũng không muốn lâm vào vết xe đổ của Đông Điều Anh Cơ .
Nhưng, ngay khi y vừa mới quay đầu, năm người Anh Mộc cầm côn bổng trong tay yên lặng ném ra, ngoan lệ hướng y đánh tới!
Tên đao khách tỉnh táo sáng suốt, nghiêng người một cái, trong thời gian nháy mắt này, bóng dáng mau lẹ của Anh Mộc, chứa đựng sát khí nồng đậm vọt lên, y vừa muốn phản kích thì Dương Bình, Nam Hùng và ba người phía sau cũng đuổi tới, nắm tay túm chân y, kéo ngã xuống, sau đó Cao Cung rống rống kêu to, lại là một chiêu Cửu thiên thần chùy, trong nháy mắt nhằm bụng y nện xuống.
Lần này khác với lần trước, Cao Cung chỉ nhảy lên có ba thước, sức dùng nện xuống yếu hơn rất nhiều so với lần đầu tiên!
- Vồ…
- Khanh khách… Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn
Sau một chiêu Cửu thiên thần chùy, thanh âm cốt cách vỡ vụn vang lên!
Nhưng người ta khó hiểu chính là, cùng với tiếng xương sườn vỡ vụn, trong không khí lại tràn ngập mùi hôi nồng đậm không chịu nổi!
Này… Thằng nhãi này, không ngờ lại bị đè ra phân…
- Rống rống… Thối chết ta!
Cung Cung bịt mũi, vô cùng mất hứng tránh xa khỏi cái bụng tên đao khách này.
Gã cười ha ha, rất là đắc ý, có thể trong vòng một ngày, đánh ra hai chiêu cửu thiên thần chùy, đây là việc đời người chưa từng có.
Phải biết rằng, quân đoàn Anh Mộc, vũ lực dũng mãnh, bình thường không cần xuất ra những chiêu số biến thái, cũng có thể dồn địch nhân vào chỗ chết! Mà hôm nay đụng phải cao thủ cỡ này, quả thật là hiếm có!
Cẩn thận hồi tưởng một chút, cái loại cảm giác từ trên cao nện xuống cái bụng mềm mại của người khác, thật là thoải mái.
Tên võ sĩ kia thở ra một ngụm trọc khí! Hơn mười cái xương sườn đã gãy đôi, đau thấu tâm can.
Nhưng cái này cũng không chút trọng yếu, khi còn nhỏ tên đao khách này ảo tưởng chính mình phải sống một cuộc sống tận tình tửu sắc muôn màu muôn vẻ, mặc dù có chết, cũng là đường đường chính chính cùng người khác quyết đấu, võ công không bằng, chết trong vinh quang!
Nhưng kết cục hiện giờ của y so với tưởng tượng quả là một trời một vực, y không chỉ không có tiền tài và mỹ nữ, mà buồn bực nhất là chính mình cũng không phải chết trong vinh quang dưới đao thương, mà là bị một cái mông cực lớn đập bị thương, cái này khiến y cảm thấy hổ thẹn, khiến tinh thần võ sĩ đạo trong lòng cũng bị cái mông bịt kín, vô cùng nhục nhã!
Nhưng chừng đó, còn chưa đủ, y… y không ngờ bị đập ra một đống vàng vàng, cái này thật khiến người ta không chịu nổi, nếu biết sớm… Nếu biết sớm thì vừa rồi ăn ít một chút cũng tốt, đỡ phải trước mặt nhiều người làm ra sự tình khó chịu như vậy!
Bên cạnh y càng lúc càng nhiều hán tử cao lớn vạm vỡ vây quanh, đều là huynh đệ của quân đoàn Anh Mộc, mỗi người bọn họ đều bịt mũi, dùng một loại ánh mắt cực đoan miệt thị nhìn tên đao khách bị đập thành bánh này, đột nhiên cười lên ha hả!
Tên đao khách này chưa bao giờ chịu nhục nhã như vậy, trong lúc nhất thời, đầu óc quay cuồng, không ngờ xấu hổ đến hôn mê bất tỉnh!
Hiện tại, trong ba gã đao khách Đông Doanh, có một chết một bị thương, còn có một tên bị Ô Nhã đá trúng bụng, im lặng nằm giữa sân, chưa biết sống chết!
Vẻ mặt Anh Mộc lạnh như băng đi đến bên cạnh y, vô cùng miệt thị đá vào đầu hắn một cước, khinh miệt kêu lên:
- Ngươi còn muốn giả chết sao? Muốn nếm thử sự lợi hại của cửu thiên thần chùy nữa hay không?
Tên đao khách kia nghe được lời ấy, thân hình run lên một chút, lẩm bẩm một chút rồi đứng lên, ném cương đao sang một bên, run run cầu xin nói:
- Ngươi là anh hùng, còn ta chỉ là tên nhát gan vô dụng, đừng giết ta…
- Gấu chó, quỳ xuống nói chuyện!
Anh Mộc phong khinh vân đạm nói nhỏ.
Tên đao khách kia nghe vậy, trong mắt lóe lên hào quang âm lãnh!
- Ngươi còn dám trừng mắt với Anh Mộc quân đoàn?
Cao Cung rống rống cười to, cầm thiết côn hướng bắp chân tên đao khách đập một cái!
Tên đao khách cảm thấy đau đớn cả người, thân thể không kiểm soát được quỳ xuống!
- Bại tướng dưới tay, còn dám mơ tưởng làm anh hùng? Đi cái bà nội ngươi mà đòi anh hùng!
Cao Cung khinh thường phát tiết nói.
- Cửu ca, bọn chúng đều đã bị bắt, ngươi xem xử trí bọn chúng như thế nào?
Anh Mộc thấy thần sắc Trần Tiểu Cửu không tốt, nín thở, thật cẩn thận nói.
Trần Tiểu Cửu ôm chặt tiểu thư đồng, vỗ vỗ vai nàng, dịu dàng nói:
- Tiểu muội muội, muội không phải sợ, bây giờ tốt lắm, chúng ta đã an toàn…
Tiểu thư đồng co giật bả vai gật gật đầu, trên mặt nở rộ ý cười như sau cơn mưa trời lại sáng, chút nhu tình này, thật là làm cho người ta say đắm!
- Anh Mộc, ngươi làm tốt lắm, có ngươi, có quân đoàn Anh Mộc ở đây, Cửu ca càng an tâm…
Trần Tiểu Cửu thở phào một cái nói.