Mặc dù bị Trần Tiểu Cửu đánh, nhưng trước mặt hắn Anh Mộc không hề tỏ vẻ oán hận, chỉ nói:
- Cửu ca, tên khốn nạn đó mà cũng dám làm nhục huynh, ta chỉ là muốn … huynh không phải đau lòng, buồn khổ!
- Anh Mộc, các người lại cả đây!
Trần Tiểu Cửu phất tay gọi Anh Mộc, Lô Sài Bổng và đám người tâm phúc đến bên cạnh.
Trần Tiểu Cửu bước đi thong thả, trần ngâm nói:
- Quân đoàn Anh Mộc trước kia thích gây sự bừa bãi, lang thang giang hồ là đám hạ lưu dưới đáy xã hội, bị người đời khinh thường. Các ngươi chỉ vì một chuyện nhỏ, hay một lời phật ý là đã đòi đánh giết, bởi vì mạng sống của các ngươi không đáng giá.
- Nhưng, bây giờ không giống như trước nữa, nếu còn quậy phá lung tung, có xứng với mình không?
Mọi người nghe thế, không nói gì, đều cúi đầu nghe Trần Tiểu Cửu giáo huấn, chỉ có Lô Sài Bổng vâng dạ nói:
- Cửu ca… Ta khởi xướng lấy đức thu phục lòng người.
Trần Tiểu Cửu liếc một cái, giận dữ cắt ngang:
- Qua một thời gian điều chỉnh, quân đoàn Anh Mộc cũng không chỉ trông vào năm người lẻ tẻ du thủ du thực, ít nhất giờ đã có Lô Sài Bổng cùng hợp nhất làm một, lại thu nhận đám nhân mã của Vương Đại Đầu thành Nam vào một đội.
- Giờ các người, đã là một thế lực ngầm có tiếng ở đất Hàng Châu! Tương đương với nhóm xã hội đen của Long Đại, vinh quang như thế lẽ nào các ngươi lại không biết quý trọng?
Trần Tiểu Cửu gằn giọng nhấn mạnh, trong lòng thầm nghĩ nếu không dạy dỗ cho bọn chúng tỉnh lại, nói không chừng đám liều mạng này sẽ nảy ra mầm họa.
Cao Cung to gan nhất không hiểu được liền hỏi:
- Cửu ca, thực lực của chúng ta trước kia không đông, bị người đời kỳ thị, nhưng hành động tự tung tự tác không bị trói buộc, sao bây giờ đã mạnh lên mà khi hành xử lại phải sự đầu sợ đuôi, ta không thể hiểu được!
Trần Tiểu Cửu bật cười nói:
- Nói rất hay, Cao Cung, ngươi đã nói được nỗi lòng của quân đoàn Anh Mộc, Cửu ca không có nói sai với các ngươi, đó là vì mệnh của các ngươi đáng giá!
- Đáng giá?
Mọi người đều lấy làm lạ!
Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Từ khi các ngươi hai bàn tay trắng, thân cô thế cô, nhưng giờ các ngươi đã lớn mạnh, có người, có thế lực, có địa bàn, phải cân nhắc cẩn thận, việc gì nên làm việc gì không nên làm, không thể tùy tiện như trước muốn làm cái gì thì làm.
- Hay nói cách khác, các ngươi hiện giờ là đồ sứ, sao có thể tùy tiện va chạm với đám ngói thân phận thấp hèn đó. Cho dù cả hai bên đều thiệt hại, nhưng xét cho cùng các ngươi vẫn chịu phần thiệt thòi hơn.
Anh Mộc nghe thế bỗng nhiên vỗ tay ầm ầm:
- Cửu ca, câu này đúng là nói được nỗi lòng của ta, chà chà… Ta là đồ sứ, sao lại đi liều mạng đối đầu với đám cạn bã ngói nát đó.
Mọi người nghe thế đều cười ầm lên!
Trần Tiểu Cửu không nín được cười lắc đầu, Anh Mộc này đúng là đồ con lừa, phải vuốt bộ lông của nó, nếu không thì phiền toái to.
Trần Tiểu Cửu chỉ bảo từng tí một:
- Anh Mộc, đây chỉ là một vấn đề, còn nữa, lạm sát và hiếu sát đều không tốt, ví như ngươi đã biết tên Long Nhị nếu không vì giết hại bao mạng người vô tội, thì có đến nỗi phải chết thảm như thế không?
- Đó là bởi vì y đắc tội với Cửu ca!
Lô Sài Bổng lên tiếng.
- Sai, hoàn toàn sai!
Trần Tiểu Cửu xua tay nói:
- Đó chỉ là vẻ bề ngoài, nguyên nhân sâu xa là bởi y khiến lòng dân oán thán. Ta, Tiểu Cửu chỉ trong hậu trường giúp một tay thôi!
- Tấm gương tày liếp đó, mọi người phải ghi nhớ trong lòng!
Anh Mộc có vẻ ngộ ra hỏi:
- Cửu ca, ta hiểu được lời dạy bảo của huynh, Anh Mộc dù có hung hăng hống hách thế nào cũng không đi bắt nạt dân chúng, về điểm này huynh cứ yên tâm đi!
Nói tới đây, gã lại nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Ngô Thiên Phát nói:
- Nhưng thằng nhãi này, không chuyện ác nào không làm, là sói đội lốt người, là hạng người như thế không giết hắn còn giữ lại làm gì?
- Ta có nói là phải thả y đâu?
Trần Tiểu Cửu nói một cách quỷ dị.
- Ý của Cửu ca là…
Anh Mộc nhìn Trần Tiểu Cửu khó hiểu, lúc này gã thật sự cảm thấy hồ đồ.
Trần Tiểu Cửu chỉ vào Lý Phách Thiên đang trúng mê hồn hương bất tỉnh, thất vọng nói:
- Anh Mộc, có một số người không thể giết, ví như thằng nhãi này, ngươi có thể đánh y thành tàn phế, nhưng không được đánh chết. Nếu không may gặp việc gì ngươi nghĩ là Lý gia ở Hàng Châu sẽ khoanh tay ngồi nhìn sao. Ít nhất bây giờ ta muốn các ngươi cần phải củng cố lực lượng hơn nữa?
- Hơn nữa, ngươi cũng nên biết rằng, bộ dạng của thằng nhãi Lý Phách Thiên như vậy không phải do Cửu ca ra tay, mà là do đại thiếu gia của Chu gia ra tay, ta vô can. Ngươi nên biết, thế lực của Chu gia và Lý gia là ngang nhau, không bên nào hơn bên nào! Anh Mộc ngươi hiểu ý của ta chưa?
Anh Mộc có vẻ hiểu ra, thở phào một cái bất đắc dĩ gật đầu
Trần Tiểu Cửu lại chỉ vào Ngô Thiên Phát cười nói:
- Còn thằng nhãi này, là ngói gốm nhưng là ngói gốm ngâm nước đái ngựa!
- Ngươi gây với thứ cặn bã đó, đồ sứ nát, ngói không tổn hại gì, nếu ngói gốm vỡ, ngươi tưởng là đã thắng sao? Hừ… không biết là mùi khai của nước đái ngựa đã vấy bẩn toàn thân ngươi sao?
Mọi người nghe xong, dở khóc dở cười, đều che miệng cười thầm.
Ngô Thiên Phát tuy rằng hoảng sợ, đôi mắt tràn đầy máu tươi đảo không ngừng, nghe thấy so sánh bậy bạ như vậy, trong lòng rất tức giận, nhưng thấy ý của Trần Tiêu Cửu là không dám giết mình, nên có chút đắc ý!
- Vậy, Cửu ca, với tên súc sinh này, rốt cuộc phải xử lý như thế nào?
Anh Mộc khó hiểu nói.
Trần Tiêu Cửu bước đi thong thả quanh Ngô Thiên Phát nói:
- Đồ ngói gốm ngâm nước đái ngựa, ta cứ tưởng y biết điều, nên mở cho y một đường thoát. Không ngờ ngược lại y không hề biết điều. Ngô Thiên Phát ơi Ngô Thiên Phát y đúng là một tấm gương người cha tốt! Người làm cha trong thiên hạ, đều phải học tinh thần chí công vô tư này của y.
Trần Tiểu Cửu tuy đang nói chuyện với Anh Mộc, nhưng những câu đó đều rót vào tay Ngô Thiên Phát, khiến y điên lên vì tức giận, không biết dũng khí ở đâu đột nhiên gào thét:
- Trần Tiểu Cửu, ngươi cho rằng ngươi là ai? Cứ cho là ta bán vợ con cũng không đến lượt ngươi phán xét, ngươi không phải là đồ con bò sao, ngươi dám giết ta không? Nếu ngươi dám động đến ta sớm muộn gì cũng phải nộp mình cho quan phủ, giam ngươi vào đại lao lấy đầu ngươi.
Nói xong y lại cười khùng khục.
Cao Cung tung một cú đá, hất y bay lê đi trên mặt đất, khiến tiếng cười im bặt! Text được lấy tại
- Cửu ca, chẳng lẽ để mặc thằng nhãi này kiêu ngạo như vậy sao?
Trần Tiểu Cửu nghe thấy vậy cười ma quái nói với bọn Anh Mộc:
- Anh Mộc, hôm nay Cửu ca dạy ngươi một chiêu, mượn đao giết người!