Siêu Cấp Gia Đinh

chương 411: trí tuệ của ô nhã

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nguyệt Thần rất nhanh cầm chặt dao găm, kề vào cổ Trần Tiểu Cửu, một tay cầm roi ngựa, cố chịu sự lắc lư do Ô nhã chạy nhanh như bay, ánh mắt lộ ra sự khinh thường nói:

- Đại dâm tặc, không phải ngươi nói Ô nhã chỉ nghe một mình ngươi chỉ huy sao? Chậc chậc... ngươi xem, dưới chỉ huy của ta, nó... không phải nó vẫn ngoan ngoãn nghe lời sao?

Nguyệt Thần bị thương nặng, lúc Ô nhã phi nhanh, chỗ xương sường đau khó mà chịu được, vô cùng khó chịu.

Trần Tiểu Cửu trong lòng thắc mắc, theo bản tính kiên cường khí khái của Ô nhã, tuyệt sẽ không chịu khuất phục dưới uy quyền của Nguyệt Thần, lẽ nào trong đó có huyền cơ gì sao? Ô... nhất định là có!

Hắn không phản bác lại sự châm biếm của Nguyệt Thần, kệ lời nói châm biếm sắc bén của nàng, ánh mắt lộ ra sự bất đắc dĩ nói:

- Nguyệt Thần tỉ tỉ đúng là tiên nữ giáng trần, Ô nhã mãnh liệt như vậy, lại cam nguyện để tỉ chỉ huy, hiếm thấy. Hiếm thấy!

Ánh mắt quyến rũ của Nguyệt Thần tràn ngập đắc ý, trong phút chốc đột nhiên biến thành thần sắc tối tăm, lạnh lùng nói:

- Ô nhã đã nghe theo chỉ huy của ta, ta còn giữ đại dâm tặc nhà ngươi có tác dụng gì nữa? Ngươi... ngươi mau chịu chết đi.

Nàng nói rồi con dao găm trong tay nhẹ nhàng đưa về phía trước...

Mẹ kiếp Nguyệt Thần... Trần Tiểu Cửu trong lòng thầm kêu lên không ổn rồi, oán giận ông trời không mở mắt, mạng của bố mày dễ bị chôn vùi trong tay Nguyệt Thần sao? Hạnh Nhi, Đan Nhi, các nàng mau đến cứu tướng công của các nàng đi.

Hắn đang trong lúc nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên bất ngờ xuất hiện, Ô nhã đang phi như bay đột ngột dừng lại, móng trước quỳ rạp xuống đất, móng sau giơ lên cao, thân hình thon dài cường tráng, trong mưa bão chổng ngược lên.

- A...

- Ư...

Nguyệt Thần nào có nghĩ đến sao lại có kinh biến như vậy, nàng kinh ngạc kêu ra thành tiếng, chiếc dao găm trong tay vẫn chưa làm được gì, thân người yếu mềm theo quán tính ngã xuống đất, rồi lăn xa ô nhã vài mét.

Mặc dù Trần Tiểu Cửu có thể đoán ra Ô nhã tất có chiêu gì đó, nhưng không ngờ nó lại thông minh như vậy. Chỉ dựa vào sự thông minh này, thì những con ngựa bình thường làm sao so sánh được. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Thân hình cường tráng của hắn theo quán tính cũng bay khỏi người của Ô nhã, cùng giằng co với Nguyệt Thần, nhưng điểm không giống vừa rồi là Nguyệt Thần mất đi cân bằng, trong tình trạng hoảng hốt lo sợ, con dao găm trong tay sớm đã rời khỏi cổ hắn.

Nguyệt Thần bị trọng thương, thân thế yếu đuối phát lực, không thể khống chế sự cân bằng của bản thân, đầu hướng xuống dưới đập mạnh xuống đất. Lúc này nàng không rảnh để suy nghĩ sự thần kỳ của ô nhã nữa, trong lúc nguy cấp, cố chịu đựng đau đớn ở xương sườn và bả vai, trong không trung quay người lại, tay cứ tóm loạn lên, may mắn tóm vào ngực của Trần Tiểu Cửu, nàng cố gắng vận lực để thoát khỏi trạng thái chật vật vừa rồi.

Trong không trung, lúc nàng tóm được áo ngực của Trần Tiểu Cửu, hai người giáp mặt nhau, một luồng điện lóe lên trong màn đêm, làm nổi bật lên sự nam tính sung mãn của Trần Tiểu Cửu.

Chỉ có điều đôi mắt trong suốt đó mang theo sự châm biếm, khinh thường, u oán và thù hận.

Trong lòng Nguyệt Thần lộ vẻ ngượng ngùng, trong chốc lát, tay không hề niệm tình, chiếc dao găm chói lọi hướng về cổ Trần Tiểu Cửu, tốc độ nhanh như tia chớp.

Trần Tiểu Cửu sớm đã có chuẩn bị, sao có thể đi vào vết xe đổ?

Con dao găm trong tay Nguyệt Thần mặc dù múa may rất nhanh, nhưng trong đôi mắt biến thái của Trần Tiểu Cửu, cũng chỉ là một con bò già qua sông mà thôi, mắt hắn hơi nheo lại, nắm bắt thời cơ chuẩn xác, thản nhiên ra tay, một tay nhanh như chớp túm lấy cổ tay nàng, trong lòng kiên quyết, không dám thương hoa tiếc ngọc nữa, dùng sức vặn, con dao găm chói lọi rơi xuống trong màn đêm mưa gió.

Nguyệt Thần trong lòng thất vọng, thôi rồi. Thôi rồi! Lần này rơi vào tay Trần Tiểu Cửu, theo bản tính tàn nhẫn quả quyết của hắn, nhất định sẽ không để mình sống trên đời này làm chướng mắt hắn, ảnh hưởng đến hạnh phúc giữa hắn và Hồng Hạnh.

- Phịch...

Mặc dù Nguyệt Thần tỉ tỉ phong hoa tuyệt đại, nhưng chiếc mông căng tròn lại không thể tránh khỏi phải tiếp xúc với đám bùn lầy lội.

- A...

Nàng lúng túng hừ lên một tiếng, sự đau đớn ở mông có thể chịu đựng được, nhưng chỗ xương sườn bị gãy khiến cho nàng không dám mảy may nhúc nhích.

Nhưng vận rủi của nàng vẫn chưa chấm dứt, thân hình cường tráng của Trần Tiểu Cửu như đỉnh núi Thái Sơn đâm vào thân thể mềm mại của nàng, một lần nữa nàng bất hạnh phải làm đệm cho Trần Tiểu Cửu.

- A...

Nguyệt Thần cau mày, bất đắc dĩ bị thân hình to lớn này đè lên, xương sườn càng thêm đau đớn, khiến nàng suýt nữa thì ngất vì đau đớn.

Trần Tiểu Cửu trượt xuống phía dưới, đôi tay to lớn khua múa thế nào mà đặt lên đúng hai bầu ngực căng tròn của nàng.

- Ư... dâm tặc... ngươi dám làm nhục ta...

Đôi mắt Nguyệt Thần phát ra vẻ xấu hổ và giận dữ, không kịp giải tỏa. Cả người đau đớn, đứt quãng nói:

- Mau... mau bỏ cái tay thối của ngươi ra... bằng không... bằng không ta...

- Bằng không thì tỉ thế nào?

Trần Tiểu Cửu tiện thể đè lên thân thể mềm mại của Nguyệt Thần, lúc này mối nguy hiểm đã biến mất, hắn lại phục hồi lại tính tình lẳng lơ trước kia của hắn.

Hắn nghe Nguyệt Thần miệng cọp gan thỏ uy hiếp, trong lòng hơi có chút oán hận, trong ý nghĩ lóe lên một trò đùa quái đản, hắn bóp mạnh bộ ngực mềm mại của nàng, say đắm đe dọa nói:

- Nguyệt Thần tỉ tỉ, ta là dao thớt, tỉ là thịt cá, ta muốn làm không, tỉ còn có thể ngăn cản được sao?

- Ngươi... Cái đồ đại dâm tặc nhà ngươi... Hồng Hạnh đúng là nhìn lầm ngươi rồi...

Đôi mắt Nguyệt Thần phát ra ánh hào quang hoảng sợ, hoảng sợ kinh hãi đến mức ngay cả sự đau đớn ở xương sườn dường như cũng đỡ đau đi rất nhiều.

- Nguyệt Thần tỉ tỉ, vẫn là tỉ hiểu ta nhất, ta trời sinh tính dâm, phóng đãng, đùa bỡn nữ nhân, thấy Nguyệt Thần tỉ tỉ là phụ nữ của phụ nữ, ta đương nhiên yêu thích không rứt ra được, trong lòng ngứa ngáy khó chịu, nào... để ta thưởng thức một chút vẻ đẹp tuyệt thế của Nguyệt Thần tỉ tỉ.

Trần Tiểu Cửu hì hì cười, bàn tay to vươn về phía đầu của Nguyệt Thần.

- Đại dâm tặc...

Nguyệt thần nghiến răng nghiến lợi nói.

Trần Tiểu Cửu khẽ kéo cái chùm đầu của nàng ra, trong không trung lướt một tia sáng, khuôn mặt tuyệt mỹ dung nhân không thể chê vào đâu được, hiện ra trong màn đêm mưa gió này.

Mặt nàng như vẽ, làn da trắng hơn cả tuyết, đôi môi nhỏ nhắn hồng hồng vì căng thẳng hơi nhu lên, chiếc mũi dọc dừa xinh đẹp lộ ra một loại thần bí nào đó, nhất là đôi mắt sáng long lanh như nước mùa thu, chớp mắt chớp mắt phát ra sự say mê hấp dẫn hồn xiêu phách lạc.

Mặc dù Trần Tiểu Cửu đã từng nhìn thấy dung nhan không gì sánh nổi của nàng, nhưng trong màn đêm mưa gió sấm chớp, thưởng thức vẻ đẹp tuyệt trần của Nguyệt Thần thì lại có một cảm giác hoàn toàn khác.

- Tỉ tỉ xinh không? Ngươi thích tỉ tỉ không? Nào đến đây... nào đến đây... tỉ tỉ là của ngươi...

Ánh mắt Nguyệt Thần càng phát ra sự quyến rũ, đôi mi thanh tú nhíu lại, toát lên hơi thở đáng thương mê hoặc người.

Lời nàng còn chưa nói xong, chiếc nhẫn thạch anh tím đột nhiên phát ra ánh hào quang xanh mượt, rồi lại nhanh chóng nhạt đi.

- Một khuôn mặt quá đẹp, một trái tim quá độc ác...

Tay Trần Tiểu Cửu vuốt vào khóe miệng nàng, lau sạch vết máu ở khóe miệng nàng, lắc đầu cười khổ nói:

- Nguyệt thần tỷ tỷ đã thảm đến bộ dạng thế này rồi, không ngờ lại còn có tâm tư dùng kĩ thuật quyến rũ để cám dỗ ta, khiến ta cảm động.

- Thủ đoạn ghê gớm.

Nguyệt Thần nhìn bộ mặt cười xấu xa của Trần Tiểu Cửu, thần trí không hề bị mê hoặc tẹo nào, trong lòng có chút tuyệt vọng.

Nàng như thoáng chút suy nghĩ nhìn qua chiếc nhẫn thạch anh tím trong tay hắn, thở dài nói:

- Đại dâm tặc, muốn giết muốn chém cứ tự nhiên.

Nàng nói rồi chầm chậm nhắm mắt lại, lông mi nhè nhẹ rung, một bộ dạng tủi thân đáng thương.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio