- Tuy nhiên, tại hạ có một điều kiện, nếu mà không theo ý tại hạ, thì tại hạ sẽ mặc kệ không làm nữa, lão phu nhân muốn tìm ai thì tìm.
Trần Băng lại cười om sòm nói.
- Điều kiện gì, chỉ cần ta có thể làm được, ta sẽ cố gắng hết sức,nhưng, ngươi cũng đừng yêu cầu quá cao, ta không thể giúp ngươi nhiều cái quá lộ liễu, ngươi nên biết rằng, ông chủ lớn đứng đằng sau Mai Văn Hoa chính là hai anh em Chu Bình Chu Vũ, nếu như ta quá lộ liễu, chắc chắn sẽ khiến Chu Bình và Chu Vũ phản lại ngay, cũng sẽ ảnh hưởng đến uy danh nắm quyền của ta ở Chu gia.
Lão phu nhân là ai chứ, Trần Băng há hốc mồm biết ngay ý của hắn, tìm một lý do nào đó ngăn tên Trần Băng này ngoài cổng.
Bà nghĩ Trần Băng ta là người thế nào chứ, ta là người chỉ không biết xấu hổ sao? Trần Băng lắc đầu cười nói:
- Không phải vậy, Lão phu nhân nghĩ lại ngược lại với tại hạ nghĩ, tại hạ không hề muốn phiền toái đến Lão phu nhân, còn muốn Lão phu nhân không xen vào.
- Thế là ý gì? Nói nghe xem nào?
Lão phu nhân có chút ngơ ngác hỏi.
Trần Băng cười xảo quyệt nói:
- Trên đời này có mấy loại sai lầm không thể tha thứ được, thứ nhất là không biết nhìn người, thứ hai là biết người mà không biết trọng dụng, thứ ba là trọng dụng mà không tin tưởng, thứ tư là tin tưởng mà lại coi là tiểu nhân...............Nếu như Lão phu nhân có thể vượt qua bốn ranh giới này thì cách thần không xa nữa. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
Hắn nho nhã nói.
- Tên tiểu tử này, chính là sợ ta không cho ngươi quyền hành sao? Lại còn vòng vo lau như vậy.
Lão phu nhân cười nói:
- Ngươi chỉ cần chuyên tâm làm việc, bà già ta đây đã qua nửa đời người rồi, không phải là người hồ đồ, cũng không phải là người không có trách nhiệm, nếu không thì cũng không thể sống được đến ngày hôm nay mà vẫn còn khỏe mạnh như thế, từ nay trở đi, ngươi chính là người thay thế của ta, tất cả những điều ngươi nghĩ ngươi làm đều đại diện ý tứ của ta, không phải sợ, có thành tích ta trọng trưởng, xảy ra chuyện bà già ta đây sẽ chịu trách nhiệm cho ngươi, ngươi sợ cái gì, cứ việc mà làm, mạnh dạn mà làm. Ngươi phải tin tưởng, mùa xuân sẽ không còn quá xa.
Lão phu nhân cho Trần Băng uống một liều thuốc tinh thần, Trần Băng vui vẻ nói:
- Lão phu nhân yên tâm, mùa xuân không phải gọi là tới được đâu, phải dùng tới đao thương thì mới làm tạo ra được, tại hạ nhất định sẽ mạnh dạn làm cố hết sức để làm, làm cho hắn phải ngã ngựa, phải cho hắn tè ra quần, tới khi nào Lão phu nhân thấy mùa xuân tới thì thôi. Lão phu nhân, làm như vậy có được không?
Trần Băng nói xong lè lè lưỡi ra, trong lòng cảm thấy rất thoải mái.
Có thể đứng trước mặt lão thái bà này nói ra nhiều từ " làm" vậy, cũng phải nói là chưa từng có ai làm được như vậy.
Lão phu nhân thấy hắn ra bao nhiêu từ" làm" như vậy, trong lòng như muốn nín thở vậy.
Khiêu khích, khiêu khích một cách trắng trợn, không ngờ cuối cùng lại còn hỏi bà làm tốt không. Thật là lố lăng.
Bà biết Trần Băng đang dùng cách này để giải tỏa bất mãn của hắn, chỉ là Lão phu nhân vẫn còn chưa nói ra ngôn ngữ khác phản bác Trần Băng, lòng dạ của lão không phải nông cạn như con vực nhỏ kia đâu, nếu không thì làm sao có thể nắm quyền hành ở Chu gia trong bao nhiêu năm vậy chứ.
Bà cất giấu vẻ bất mãn, vẻ mặt cười hì hì nói:
- Làm tốt lắm, làm tốt lắm, cứ làm theo lời ngươi nói, Lão phu nhân ta ủng hộ ngươi. Nhất định phải vì Chu gia chủ trì công đạo, mở rộng chính nghĩa.
- Lão phu nhân xin cứ yên tâm, tại hại nhất định vì Lão phu nhân làm nên một phen chính nghĩa, trả lại một mùa xuân cho Lão phu nhân.
Trần Băng cũng không chịu buông tha, vẫn hung hăng mà làm.
Cái tên khốn này sờ được cái mũi là có thể lên mặt được rồi, nhất định không chịu buông tha, nhưng Lão phu nhân không thể không chú ý tới những cái này được, với những hành động này có thể thấy Trần Băng có sự cù nhầy, nên càng khiến lão vừa lòng.
Lão phu nhân lại dặn dò nói:
- Ngươi nói thì dễ dàng, lúc làm vẫn sẽ có khó khăn nhất định.
Lão phu nhân đứng lên thong thả bước đi nói:
- Con người Mai Văn Hoa cũng không phải là người bình thường, toàn bộ cơ sở Thành Tây bị hắn quản lý vô cùng chặt chẽ, không hề dễ dàng xen vào trong, ta cũng từng phái người qua đó, đều bị Mai Văn Hoa dùng một số thủ đoạn khiến cho mặt mày xám xịt lại. Bất đắc dĩ, ta đành phải tùy ý hắn độc quyền.
Bà nhìn Trần Băng muốn nói rồi lại thôi, thở hồng hộc nói:
- Ta biết nhà ngươi muốn nói gì, chẳng qua là nói ta là người đứng đầu của Chu gia, sao lại không có cách nào trị được một chưởng quầy của một cơ sở nhỏ.
- Đúng vậy, Lão phu nhân, lẽ nào người không trị được hắn sao? Lão phu nhân và Mai Văn Hoa đã ấy qua bao nhiêu lần?
Trần Băng ác ý hỏi.
Thằng nhãi vô liêm sỉ này cuối cùng cũng đã khiến Lão phu nhân nổi cơn thịnh nộ, sắc mặt Lão phu nhân xám xịt lại, rồi cầm lấy cây chổi lông gà chỉ về phí Trần Băng nói:
- Tiểu Cửu, nếu ngươi còn không biết phép tắc, cẩn thận ta sẽ lấy chổi lông gà đánh nát đít ngươi?
Trần Băng thấy bà già này nổi giận, trong lòng vui như hoa nở, thằng nhãi này chính là muốn nhìn thấy cái kết quả này, chính là những âm mưu và sự dung túng của lão thái bà này, mới khiến hắn bị một trận đánh nhớ đời, lúc này thấy Lão phu nhân bị đùa giỡn tới mức tức sùi bọt mép, mặt đỏ tía tai, trong lòng cảm thấy rất hưng phấn, hắn vội ôm lấy mông rồi nói:
- Ai dà, Chu Lão phu nhân, ta chỉ nói chơi thôi mà, người đừng đánh ta nữa, mông ta bị đánh lần trước vẫn còn đau đớn lắm.
Chu Lão phu nhân thấy hắn ôm mông kêu đau, biết rằng đây là Trần Băng đang nhắc nhở hành vi của bà, Lão phu nhân tự biết mình đuối lý, trong lòng cũng có áy náy, liền không tức giận nữa.
Bà ngẫm nghĩ một chút không khỏi mỉm cười nói:
- Trần Tiểu Cửu, ngươi đừng cho là bị oan, tự nhiên không có bánh từ trên trời rơi xuống đâu, có được chắc chắn sẽ có bị mất, đạo lý này ngươi còn không hiểu sao? Bà già ta đây sẽ không vô duyên vô cớ hại người, người ta kính ta một, ta kính người ta mười, ngươi cứ yên tâm, chăm chỉ làm việc, phải tin rằng người tốt sẽ được báo đáp.
Trần Băng dùng những từ" làm" cũng coi như xả được những cục tức trong lòng, cũng thông qua chữ" làm" này mà có thể làm tăng thêm mối quan hệ giữa hắn và Lão phu nhân, tuy rằng không phải là súng thật đạn thật, nhưng cũng có thể đánh vào tim của Lão phu nhân rồi.
Hắn cuối cùng cũng quay lại trạng thái có đầu óc, nghiêm trang nói:
- Lão phu nhân, bà cứ yên, cứ tin tưởng tại hạ, chỉ cần có tại hạ, tất cả không thành vấn đề, cứ cho Mai Văn Hoa là một con hổ to lớn thì tại hạ cũng có thể biến thành một con muỗi đốt chết hắn!
- Tốt lắm, cũng chỉ đợi câu nói này của ngươi.
Lão phu nhân vỗ tay rồi cười một cách xảo quyệt nói:
- Ngươi cứ chuẩn bị sẵng sàng đi, mấy ngày này sẽ đảm nhận công việc luôn, nhưng ngươi cần phải nhớ kĩ, việc nhỏ đừng đến làm phiền ta, việc lớn thì tự cân nhắc mà làm.
Mẹ kiếp, vậy ta còn cần tìm bà sao? Nếu lão thái thái này tím nhiệm mình như vậy, vậy thì ta sẽ dùng súng thật đao thật mà đi hành sự đó.
Buổi tối, Trần Băng không chút thẹn thùng để hở cả cái mông nằm lên giường, mặc kệ cho đôi bàn tay nhỏ bé của Song Nhi vuốt ve bộ mông của hắn, ánh nến lúc sáng lúc mờ, nhìn cảnh tượng khiến cho người khác có cảm giác nghĩ ngợi miên man, nhưng mọi người đừng nghĩ ngợi linh tinh, đó chỉ là cô nương Song Nhi thuần khiết của chúng ta đang bôi thuốc cho cái tên tà ác Trần Tiểu Cửu mà thôi.
Hiệu quả kim thương dược của Bạch Y công tử thật thần kì, mấy ngày ngắn ngủi trôi qua, vết thương trên mông đã mọc da non, thêm mấy ngày nữa là có thể chạy nhảy tung tăng được rồi.
Trần Băng đang hưởng thụ sung sướng, cảm nhận đôi bàn tay nhỏ bé của Song Nhi đang vuốt đi vuốt lại cái mông của hắn, cảm giác này thật tuyệt không gì diễn tả được.
Cậu nhỏ của hắn không chịu nổi sự hấp dẫn này, từ từ cương lên, hai viên bi cũng săn lại, bất đắc dĩ, Trần Băng hơi nhổm mông lên, Song Nhi không hiểu gì, liền hỏi:
- Tiểu Cửu ca, chàng đang làm nhưng thế?
Trần Băng cợt nhả nói:
- Song Nhi à, nàng đừng để ý đến ta, ta đang vận động phần eo.
Song Nhi vô cùng ngây thơ, lại tin tưởng cái thằng nhãi lăng nhăng này.
Trần Băng nhắm mắt lại, đang nghĩ về những lời Lão phu nhân nói ban sáng, chợt nghe thấy giọng nói dịu dàng của Song Nhi:
- Công tử, nghe nói chàng sẽ đến Thành Tây làm tam chưởng quầy?
- Đúng vậy, Song Nhi, Tiểu Cửu ca ta lợi hại đấy chứ? Chỉ có vài ngày, Tiểu Cửu ca ta đã thăng quan tiến chức vùn vụt, đợi ta kiếm được ngân lượng, mua cho Song Nhi quần áo đẹp nhất, son phấn mùi thơm nhất, để Song Nhi trang điểm được đẹp nhất.
Trần Băng liến thoắng nói.
- Thiếp không cần mấy thứ quần áo và son phấn đó, thiếp chỉ là một tiểu nha đầu, căn bản không nghĩ tới có nhiều thứ như thế.
Song Nhị lại nhỏ giọng nói:
- Tiểu Cửu ca, chàng có thể nói với Lão phu nhân, không đảm nhận tam chưởng quầy không?
Trần Băng khó hiểu nói:
- Song Nhi, thế này là vì sao? Nàng sợ ta đảm nhận tam chưởng quầy thì sẽ không có thời gian quan tâm đến nàng sao? Nàng yên tâm, ta sẽ thu xếp có nhiều thời gian chơi với nàng. Ta thích nhất là chơi với Song Nhi mà.
Hắn đang khoác lác nói linh tinh thì Song Nhi lại lo lắng nói:
- Chu gia này chỉ có chàng thật lòng tốt với thiếp, thiếp sợ chàng sẽ có nguy hiểm, Thành Tây Mai đại chưởng quầy cũng không phải là người lương thiện gì. Hắn sẽ bắt nạt chàng đấy.
- Thiếp nói xem nào, hắn lợi hại cỡ nào?
Trần Băng ôm gối hỏi.
- Trước kia, Lão phu nhân cũng đã phái người của bà đến cơ sở Thành Tây làm việc, kết quả sau này...sau này...
Song Nhi ngập ngừng nói.
- Sau này thế nào? Nàng nói cho ta biết đi mà. Song Nhi à, nàng mau nói đi.
Trần Băng không kiên nhẫn thúc giục nói.
- Lão phu nhân từng phái đi ba người muốn thâm nhập vào cơ sở Thành Tây , mấy người này đều là những nhân vật thông minh lanh lợi như khỉ, nhưng sau này một người thì bị điên, một người bị liệt, người cuối cùng thì không ngờ lại...không ngờ...
Song Nhi đỏ mặt nói:
- Không ngờ lại bị người ta cắt đi cái đó, thành thái giám rồi.
Hả? Trần Băng mới vừa rồi cậu nhỏ vừa cứng cừa to chỉ trong nháy mắt đã thành như quả bóng bị xì hơi, hắn lo lắng vội vàng lấy tay che vào chỗ dưới của mình nói:
- Song Nhi, thiếp nói đều là thật?
- Thật đấy, thiếp sao lại lừa chàng chứ, Chu gia này, chỉ có chàng và chị gái thương thiếp nhất, thiếp làm sao mà nhẫn tâm để chàng phải chịu khổ chứ. Thiếp không muốn chàng mạo hiểm đi làm những việc nguy hiểm, không làm tam chưởng quầy thì sao nào? Chàng vẫn là Tiểu Cửu ca của thiếp.
Song Nhi khóc thút thít nói.
Bà già chó chết này, không ngờ lại không nói thật với ta, từng xảy ra chuyện lớn như vậy, không ngờ một tý cũng không nói cho ta biết, dù gì cũng phải cho ta biết để ta còn chuẩn bị tư tưởng chứ?
- Tiểu Cửu ca, chàng nhận lời thiếp, chàng đừng đi đến chỗ đó làm tam chưởng quầy, an phận làm thầy giáo của thiếu gia được không?
Song Nhi lo lắng nắm chặt cánh tay Trần Băng nói.
Trần Băng biết rõ chuyện, trái lại nắm chặt lấy tay Song Nhi, suy nghĩ hồi lâu nói:
- Song Nhi à, có câu nói này của thiếp, Trần Tiểu Cửu ta không uổng công làm một lần tiểu gia đinh của Chu gia.