Trần Tiểu Cửu cười cười phất tay nói:
- Khang huynh sao lại nói như vậy? Nếu không phải huynh hiển lộ thần uy, ta như thế nào lại thoát hiểm được!
Khang Thiết cười phản bác nói:
- Nếu không phải ta triệu tập tất cả Tử Cấm vệ lại một chỗ, gây trở ngại cho việc Trần công tử tiêu diệt từng bộ phận, thì như thế nào mà công tử lại lâm vào hiểm cảnh được?
- Khang huynh quả nhiên là diệu nhân…
- Giống nhau… giống nhau…
Hai người đang nói chuyện với nhau, chợt nghe được một đạo thanh âm oán hận đứt quãng ở dưới vách núi truyền tới:
- Dâm tặc, ngươi… Ngươi còn không đem ta lên sao? Chẳng lẽ… Chẳng lẽ ngươi lại đối đãi với lão bà của mình như vậy sao?
Thanh âm giống như hoa lan tỏa ra, mang theo bảy phần mỵ hoặc, ba phần thẹn thùng, làm cho người ta miên man bất định, như si như say…
Khang Thiết cau mày, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ, trong mắt bắn ra hào quang chỉ có nam nhân mới hiểu được, đôi môi ngăm đen nói:
- Trần công tử… Thật là có phúc nha….
Trong vách núi truyền đến tiếng cười khẽ l nũng nịu:
- Hắn… Hắn đương nhiên là có phúc khí, không chỉ có một đại mỹ nhân như ta nũng nịu với hắn, còn có bảy tám cô nương như tiên nữ tranh đoạt muốn vì hắn mà làm ấm giường đâu!
- A…
Trong mắt Khang Thiết bắn ra thần quang kinh hãi, vươn ngón tay cái khâm phục nói:
- Trần công tử, quả nhiên là huynh đệ kết bái của tiểu sư đệ, nói về bản lĩnh tán gái, hai người các ngươi quả thật là ngang nhau…
Một tiếng "lão bà" này nghe thật êm tai! Trần Tiểu Cửu nghe được âm thanh làm nũng của Nguyệt Thần, như gãi phải chỗ ngứa trong lòng, tuy rằng hắn biết rõ Nguyệt Thần đang làm điệu bộ đắn đo cố ý câu dẫn chính mình, nhưng vẫn có một dòng nước ấm từ đáy lòng lướt qua, xem như vừa rồi chính mình vì nàng mà vào sinh ra tử, giết người hành hung, cũng coi như là có một chút an ủi!
- Lão bà thân thiết của ta. Nàng gấp cái gì? Tướng công ta và lão hữu đang nói chuyện, nàng chỉ là một nữ nhân, thì cứ ở dưới vách núi vui vẻ một phen, thưởng thức cảnh đẹp trong bóng đêm một chút đi!
Trần Tiểu Cửu che kín vết sẹo do bụi gai gây ra, nhất là vết thương bắt mắt trên đùi, khóe miệng nở ra một nụ cười cổ quái.
Hừ… Ta vào sinh ra tử vì yêu nữ giết người không chớp mắt như nàng, sao có thể để nàng ngồi mát ăn bát vàng? Không chiếm một chút tiện nghi của nàng, chẳng phải là ta đã phụ công hưởng thụ mỹ danh "Dâm tặc" sao?
- Dâm tặc, ô ô… Ngươi.. Ngươi đối xử với một cô gái yếu ớt như vậy sao, ô ô… Thật là độc ác, dưới vách núi này tối như mực, ta rất sợ …
Nguyệt Thần không cam lòng bị giam như thế, giọng nói vẫn mềm mỏng, không tiếc dùng nước mắt mê hoặc hắn.
- Lão bà thương yêu, nàng sợ hãi sao?
Trần Tiểu Cửu bĩu môi nói:
- Chậc chậc… Thật sự là rất tốt! Vừa lúc mượn cảnh tối lửa tắt đèn này, luyện tập lòng gan dạ của nàng, nếu ta không ở nhà, một cô gái yếu ớt như nàng ở một mình trong phòng, cũng không yên tâm ngủ được…
- Dâm tặc, ta… Ta muốn giết ngươi, để ngươi không thể tiếp tục nói lung tung với ta…
Rốt cuộc Nguyệt Thần không nhẫn nhịn nổi Trần Tiểu Cửu nói móc, bộc phát ra lửa giận trong lòng. Chỉ là tiếng kêu đày căm phẫn kia, đối với tên nam nhân đáng khinh như Trần Tiểu Cửu, lại có một loại hương vị yêu mỵ độc đáo, khiến tiểu đệ đệ dưới khố lâm vào rung động!
Trần Tiểu Cửu nhìn Khang Thiết ngượng ngùng cười nói:
- Khang huynh, để huynh chê cười, lão bà này của ta tính tình rất quật cường, ba ngày không đánh, ngang nghạnh sẽ không dừng, nếu ta không để cho nàng nhìn chút màu sắc, ngày sau sao có thể giữ được yên ả của hậu cung ba nghìn phi tử?
Vẻ mặt Khang Thiết kinh ngạc nói:
- Dã tâm Trần Tiểu Cửu thật lớn, không ngờ muốn mỹ nhân toàn thiên hạ sao?
- Bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm, có một môn thần công, gọi là thiết đương công, Trần công tử phải nghiên cứu cho kỹ, bằng không làm sao có thể thi triển mưa móc được?
Trần Tiểu Cửu nghe nói đên thiết đương công, vẻ mặt ngạc nhiên nói:
- Trên đời còn có môn công phu thần kỳ như vậy?
Trong lòng hắn một mặt hướng tới Kim cương bất đảo thuật, một mặt lại hung hăng khách sáo với Khang Thiết một phen, ngươi thằng nhãi này, phương trượng Thiếu Lâm đem ngươi trục xuất ra khỏi chùa là đúng rồi, nếu không, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ biến thành tên hòa thượng phá giới trộm nữ nhân .
- Công phu Thiếu Lâm, có một không hai trong thiên hạ, là bắt nguồn của võ học, sao có thể coi thường được?
Khang Thiết cất cao giọng nói, trên vẻ r mặt đầy vẻ tôn sùng với tuyệt học Thiếu Lâm.
Trần Tiểu Cửu đối với con đường học võ dốt đặc cán mai, nói cho có lệ, một trận gió lạnh thổi qua, lá cây sàn sạt rung động, trên lá cây có nhiều giọt mưa, bắt đầu rơi xuống, phía sau lưng hắn không khỏi nảy lên một trận hàn ý.
Khang Thiết là một võ sĩ, nhắc tới tuyệt học Thiếu Lâm, trong lòng liền âm thầm so sánh, chính mình khi nào mới có thể đem bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm hiểu hết? Nghĩ đến đây, đôi mắt nhỏ dài hẹp của hắn, mê đắm nhìn Trần Tiểu Cửu, cao thấp đánh giá nói: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
- Trần công tử, công phu thần kỳ của ngươi, thật là có phong cách riêng, không chỉ có chiêu pháp đại xảo nhược chuyết, ngay cả nội tức cũng bí hiểm như thế, ta rất khâm phục!
Trần Tiểu Cửu nghe gã nịnh bợ, trong lòng cũng âm thầm khâm phục khả năng vuốt mông ngựa của gã!
Cái gì đại xảo nhược chuyết, công phu của ta là mèo cào, rõ ràng là không biết được gì, là đồ bỏ đi! Lại được hắc quỷ ngươi ca ngợi hết lời như vậy, thật là buồn cười! Xem ra người trong giang hồ mà sống lâu trong quan trường, tự nhiên sẽ nhiễm tật thổi phồng lẫn nhau.
- Khang huynh, huynh quá khen, ta đối nhân xử thế tuy rằng đê tiện vô sỉ, xấu xa vô cùng, nhưng đối với võ công thì hoàn toàn không hiểu…
- Ngươi nghĩ rẳng ta đang nịnh nọt ngươi sao?
Thần sắc Khang Thiết trang nghiêm lắc lắc đầu, tiến lên thử mạch đập của Trần Tiểu Cửu, chậc chậc lấy làm kỳ nói:
- Trong lúc ta nguy cấp, đem ra mười thành công lực đánh ngươi một chưởng, không ngờ ngươi chỉ bị một vết thương nhẹ, thật không thể tưởng tượng nổi!
Trần Tiểu Cửu khờ dại nói:
- Như thế nào? Một chưởng kia của Khang huynh rất lợi hại sao?
- Hừ… Ngươi cũng biết lai lịch loại chưởng pháp này à?
Vẻ mặt Khang Thiết ngạc nhiên dò hỏi.
Trần Tiểu Cửu lắc đầu liên tục, vẻ mặt mờ mịt.
Khang Thiết nhìn thấy bộ dạng kiến thức nông cạn của Trần Tiểu Cửu, có loại ảo giác bị làm nhục, gã bĩu môi, trịnh trọng nói:
- Chưởng pháp này tên là Đại lực kim cương chưởng, là tuyệt học Thiếu Lâm ta, cũng là môn võ công ta yêu thích nhất. Ta luyện Đại lực kim cương chưởng nhiều năm, cũng có tâm đắc, giao thủ với người khác, một khi dùng chiêu này, không chết cũng tàn phế, trong đời này, ta còn chưa gặp đượ ai giống như Trần công tử, bị một chưởng của ta, vẫn khí định thần nhàn, có chút giống như tuyệt đỉnh cao thủ.
- Chứ… Chứ không phải là Khang huynh ngươi đánh trật…
Trần Tiểu Cửu thấy Khang Thiết nhận định mình là võ lâm cao thủ, trong lòng không có cách nào khác!
Khang Thiết nghe vậy, trong lòng quýnh lên, vẻ mặt đỏ bừng cãi lại nói:
- Trần công tử, ngươi… Ngươi nói hươu nói vượn, ta… Khang Thiết ta chính là tuyệt đỉnh cao thủ đương thế, như thế nào lại đánh trượt? Rõ ràng là võ công ngươi kỳ lạ, thì đặc biệt kỳ quái!
- Nhưng ta thật sự không phải cao thủ…
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, dở khóc dở cười.
Khang Thiết dậm chân khẩn cấp nói:
- Ta nói ngươi là cao thủ, thì ngươi nhất định là cao thủ, cho dù bây giờ không phải cao thủ, tương lai cũng tất trở thành cao thủ!