Siêu Cấp Gia Đinh

chương 456: tĩnh dưỡng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nguyệt Thần bĩu môi, nhắm mắt lại, nghĩ bụng Trần Tiểu Cửu chỉ nói cho qua quýt lấy lệ chứ không cho đó là lời nói thật. Thầm nghĩ đợi lúc có dịp nhất định sẽ ngắm thật kỹ, vị Đại đương gia này rốt cuộc có chỗ nào cao minh. Nàng nghĩ ngợi mông lung rồi ngủ thiếp đi.

Trần Tiểu Cửu và La Đồng vừa đi vừa tán gẫu, cảnh sắc hai bên đường rất hợp lòng người, vui vẻ thoải mái được ba dặm, lại đi tiếp về phía trước, đường đi bỗng rộng rãi thoáng đãng. Đến giữa sườn núi, có một chỗ đất bằng rộng lớn, con đường lớn hiện ra, khiến người ta sinh ra ảo giác.

Đập vào mắt hắn là một tòa kiến trúc được xây dựng theo sơ đồ Bát Quái, ẩn giấu bí mật ngũ hành, tám con đường lớn chạy thẳng đến trung tâm sơn trại, trên mỗi cung đường đều có lính nghiêm chỉnh đứng gác, không có vẻ tùy tiện, cẩu thả của sơn tặc. Trần Tiểu Cửu tặc lưỡi tán thưởng:

- Đại đương gia trị quân, quả là hơn người, không tầm thường chút nào!

La Đồng cười hào sảng nói:

- Trần huynh, những thứ này mới chỉ là một chút tài mọn của Đại đương gia thôi!

Trần Tiểu Cửu trong lòng thầm kinh ngạc, lộ ra vẻ ngưỡng mộ. Phía trước đường đi chữ Khôn theo phương Bát quái cách đó không xa là trung tâm sơn trại, có một tòa tháp mười tầng cao sừng sững, mặt trước có treo cờ ngũ sắc, dưới ánh trăng gió mơn man thổi, rất có khí thế.

Dưới sự chỉ đạo của La Đồng, lách qua hàng rào vào trong viện là một nơi rất ấm cúng, có hơn mười gian phòng khách gọn gàng, sạch sẽ hiện ra trước mặt đám người Trần Tiểu Cửu.

- Trần huynh đệ, đến chỗ nghỉ ngơi rồi.

La Đồng liếc nhìn Trần Tiểu Cửu, nháy mắt hỏi nhỏ:

- Huynh đệ, cần một phòng hay là… hay là hai phòng đây?

Trần Tiểu Cửu làm sao có thể để Nguyệt Thần thoát khỏi tay mình được, thấp giọng nói:

- Đương nhiên là một phòng rồi, huynh đã nhìn thấy vợ chồng son mỗi người ở một phòng chưa?

La Đồng cười hì hì định chạy đi bố trí, liền nghe thấy tiếng Nguyệt Thần ngái ngủ nói:

- La đại ca, huynh cứ bố trí hai phòng đi! Mấy ngày tới huynh và Tiểu Cửu chén tạc chén thù, ta là nữ nhi kè kè ở bên cạnh, các huynh tán gẫu cũng mất hứng, có những điều giữa hai người đàn ông với nhau có ta bên cạnh nói ra không tiện…

- Vẫn là đệ muội hiểu được lòng ta. Ta mượn muội Trần huynh đệ hai ngày, mấy ngày nữa sẽ trả lại cho đệ muội…

La Đồng cười ha ha, trong lòng thầm khen đệ muội vừa xinh đẹp vừa hiểu biết.

- La huynh khách khí làm gì?

Nguyệt thần liếc mắt, quyến rũ nói:

- Hơn nữa, đã nhiều ngày ta bị tướng công giày vò, vừa hay được nghỉ ngơi một chút…

La Đồng nghe vậy rơi vào thế bí, hai chữ "giày vò" rốt cuộc nên hiểu thế nào? Gã ngại không đáp lại, vội gọi bọn lâu la đi chuẩn bị hai phòng hảo hạng, lại phái người đi mời lang trung, để trị thương cho Trần Tiểu Cửu và Nguyện Thần.

Nguyệt Thần mệt mỏi nói:

- Có nữ lang trung không? Ta là đàn bà, thầy thuốc đàn ông thì e có nhiều bất tiện…

- Có, chỉ có điều y thuật không cao, sợ có gì sơ suất!

Mặt La Đồng toát mồ hôi nói.

- Không ngại, chỉ cần làm vết thương liền lại là được, như vậy đa tạ La đại ca quá...

Nàng lại nhõng nhẽo với Trần Tiểu Cửu:

- Tiểu Cửu chàng cứ nói chuyện tiếp với La đại ca, thiếp đi nghỉ đây, thiếp cảnh cáo chàng, không được thừa lúc ta ngủ mà đi giở trò đồi bại.

Nói rồi không đợi Trần Tiểu Cửu trả lời, tập tễnh bước đi. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn

Trần Tiểu Cửu nhìn theo bóng dáng thướt tha của Nguyệt Thần, trong lòng thầm tiếc rẻ, làm sao có thể chiếm được nàng, bất thình lình La Đồng vỗ mạnh vào vai hắn, kéo về hướng phòng khách.

Trong phòng bầy biện giản dị, gọn gàng, ngăn nắp, gia nhân đã quét tước sạch sẽ, không có một hạt bụi. Trần Tiểu Cửu đứng dựa vào đầu giường. La Đồng nhìn hắn từ đầu đến chân thấy quần áo y dính đầy máu tươi, vẻ mặt ngán ngẩm nói:

- Huynh đệ, nhìn dáng vẻ của đệ như thế này chắc gặp chuyện nguy hiểm.

Trần Tiểu Cửu dựa vào đầu giường, nhắm mắt nghỉ ngơi, mệt mỏi, hắn nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười nói:

- Người đẹp cầu cứu trong lúc nan nguy không mạo hiểm liệu có chiếm được trái tim người đẹp không?

- Chẳng lẽ ngươi vì … vì đệ muội xinh đẹp kia?

La Đồng kinh ngạc nói:

- Mối tình giữa Trần đệ và đệ muội quả là sâu sắc, ca ca ta vô cùng cảm phục!

Đang lúc nói chuyện, một lang trung vội vàng bước vào, La Đồng vội thúc giục:

- Từ Hạt Tử, mau trị thương…

Từ Hạt Tử vâng một tiếng, rồi nhanh nhẹn cởi y phục vấy đầy máu của Trần Tiểu Cửu ra, thấy cả người hắn lấm tấm những vết thương còn dính cả đất cát và gai cỏ dại, thất vọng nói:

- Ân công bị thương như thế này, nếu có trị khỏi về sau vẫn còn để lại sẹo…

Trần Tiểu Cửu nhếch mép cười, lấy trong y phục ra một túi thuốc, đưa cho Từ Hạt Tử nói:

- Không sao, chỉ cần bôi thuốc này vào vết thương, sẽ không để lại dấu vết gì.

Từ Hạt Tử nghi hoặc, rồi kinh ngạc nói:

- Không ngờ là thuốc "Thiết lê hoa" trong cung? Ân công thật là có bản lĩnh, chỉ cần dùng lại thuốc này, vết thương dù có thế nào cũng không để lại sẹo.

- Từ lang trung một lời đã nói toạc ra bí mật, xem ra cũng là người không kĩ tính!

Trần Tiểu Cửu cười nói vui:

- Đợi ta trị thương xong, nếu còn thừa ta sẽ tặng lại thuốc Thiết lê hoa này cho lang trung.

- Ấy… ấy như thế sao được…

Từ lang trung ngoài miệng từ chối, nhưng ánh mắt lại toát ra vẻ vui mừng thích thú. Đương nhiên gã vô cùng muốn có được Thiết lê hoa, nếu có được loại dược liệu này trong tay, gã chắc chắn sẽ được gọi là thần y.

Trần Tiểu Cửu xua tay nói:

- Đều là kẻ giang hồ, sao phải khách sáo thế làm gì? Ta đã nói là tặng cho ngươi sẽ không lấy lại nữa, nếu không ta không cần ngươi trị thương nữa!

Hắn giả vờ phật ý lấy lại bình thuốc Thiết lê hoa.

Từ Hạt Tử cúi gập người xuống nói:

- Trong núi thảo dược khan hiếm, nếu ân công hào phóng như vậy, Từ Hạt Tử tôi thay mặt huynh đệ tạ ơn ngài!

Gã tràn đầy cảm kích, chữa thương rất cẩn thận, lấy nước lá chậm rãi rửa sạch vết thương, rồi lấy hết tạp vật ra và băng bó lại, động tác thành thạo, có tố chất của một danh y có tài.

Trong khi Trần Tiểu Cửu chợp mắt nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng chạy tản ra, Hắc Sơn hô to căng thẳng nói:

- Tam đương gia, xảy ra chuyện lớn rồi…

- Sợ cái gì, vội gì?

La Đồng cả giận nói:

- Có gì nói mau, ta nghe đây!

Hắc Sơn đến trước mặt gã nói nhỏ, La Đồng nghe xong, nhíu mày, nhăn mặt tức giận, thở dài rồi nói với Trần Tiểu Cửu:

- Trần đệ cứ nghỉ ngơi đi, ca ca phải đi giải quyết chút chuyện, rồi lại về tiếp chuyện đệ!

Gã quay đầu lại nói với Hắc Sơn:

- Ngươi ở lại đây, chăm sóc ân công, nếu không tận tâm, cẩn thận ta lột da ngươi…

La Đồng nói rồi sải bước mà đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio