La Đồng dường như ý thức được mình nói có chút đột ngột, vội vỗ đầu nói:
- Huynh đệ, ca ca uống rượu xong hay nói lỡ, xin chớ để trong lòng.
- La đại ca là người đàn ông chân thật, Tiểu Cửu ta bình sinh rất khâm phục các đại anh hùng, đại hiệp sĩ, sao có thể trách tội chứ?
Trần Tiểu Cửu chắp tay khẳng khái nói.
Ngoài vùng hoang vu, không khí trong núi tốt vô cùng, ngửi thấy được cả hương vị của mùi cỏ tươi, Trần Tiểu Cửu vừa tiễn La Đồng vừa thưởng thức cái không khí không nhiễm chút bụi này, men say đã giảm, trong đồng lại trở lên sáng láng hơn.
La Đồng đi ra sân, chợt vỗ tay,giống như vừa nghĩ ra một điều gì nói:
- Huynh đệ, suýt nữa quên một chuyện gấp!
Gã chỉ về khu rừng mờ mịt dưới bóng trăng thấp thoáng phía sau sân, tha thiết nói:
- Đó là một mảnh biển sương, cũng là khu cấm địa trong núi, đệ nhất định không được xâm nhập vào, nếu không sẽ khó mà tưởng tượng.
Trần Tiểu Cửu ngạc nhiên nói:
- Sao nơi đó lại là cấm địa?
La Đồng cười xua tay nói:
- Sở dĩ ở đây là cấm địa là vì sự an nguy của các huynh đệ.
- Khu rừng này, suốt ngày cả một loại mưa bụi, mà loại mưa bụi này tuy không có độc tính, lại khiến người ta váng đầu hoa mắt, tứ chi không có sức, hơn nữa sương lại bao phủ, không nhận rõ được phương hướng, cực dễ lạc đường. huynh đệ trong sơn trại có chút tò mò, cậy mạnh xông vào, lại cùng chung một số phận chết trong biển sương, ngay cả ta cũng không dám tiếp cận biển sương đó.
Trần Tiểu Cửu bừng tỉnh ngộ.
La Đồng lại thần bí chớp chớp mi mắt, thấp giọng nói:
- Hơn nữa tương truyền, trong biển sương này có một vị nữ thần tiên, tên là Lam Đình Quân, có biết thuật xem bói, rất lợi hại… Nhưng thật sự là chưa ai từng gặp, truyền thuyết, nàng có một bộ tóc trắng như tuyết.
Nữ nhân tóc trắng? hay là Mai Siêu Phong? Trần Tiểu Cửu nghĩ tới đây, trong lòng không khỏi rùng mình một cái, thấy bộ dạng trịnh trọng của La Quan, không như giả bộ, quay đầu nhìn về phía biển xương mông lung kia.
Tiễn bước Lạc Dương, Trần Tiểu Cửu nằm trên đầu giường, trằn trọc không ngủ được, hôm nay trải qua việc ly kì, một cảnh tượng cứ luẩn quẩn trong đầu: đặc biệt là nghĩ đến Đan Nhi, ám sát không có kết quả, bây giờ rút cuộc đang ở đâu? Là từ bỏ ám sát, trở về Chu phủ ẩn nấp, hay là vẫn nhân cơ hội theo dõi tên thái giám chó má kia, tìm cơ hội ám sát? Nếu như vậy, thật là nguy hiểm.
Cuối cùng, trong mơ hồ, nặng nề thiếp đi.
Trong nháy mắt đã ngủ say, mầm mống trong đan điền lại bắt đầu sinh sôi, hơi thở sau thắt lưng lại bắt đầu chạy theo bắt mạch.
Trong làn nước trong vắt, chim chóc trong rừng líu ríu kêu không ngừng, gió nhẹ thổi qua, lá cây sàn sạt rung động, giống như một khúc nhạc vui vẻ, một mặt trời đỏ như lửa cũng lộ ra một khuôn mặt tươi cười.
Trần Tiểu Cửu đứng trong sân, duỗi lưng, hít thở hương thơm của buổi sáng sớm.
Trải qua một đêm yên bình, cơ thể hắn đã hồi phục được sự linh hoạt như xưa, ngay cả vết thương ở chân cũng đã gần như không còn vết tích, trong lòng hắn mừng thầm, mặc niệm ân đức của Thôi lão tổ, cơ thể thon dài lại rón rén bước vào phòng Nguyệt Thần.
Nhưng vừa tiếp xúc với cửa, cảm giác thất vọng lại bùng lên: cánh cửa này đã bị Nguyệt Thần khóa chặt. Hắn lại không cam tâm đi tới chỗ cửa sổ, mưu toan dùng biện pháp từng dùng với Chu Mỵ Nhi tiến vào. Nhưng nhẹ nhàng đẩy vào, không có chút lay động nào.
Đang lúc buồn bã, chợt nghe thấy tiếng cười khanh khách truyền ra từ trong phòng:
- Là tên đại dâm tặc nào mon men ngoài cửa vậy?
Trần Tiểu Cửu ảo não nói:
- Tiểu nương tử, là tướng công thân yêu của nàng mà.
- Vừa sáng sớm tinh mơ, ngươi muốn làm chuyện xấu xa gì vậy?
Nguyệt Thần lười nhác nói.
- Cả đêm không gặp tỷ tỷ, trong lòng hốt hoảng, khó chịu vô cùng.
Trần Tiểu Cửu nhẹ nhàng xoa cửa sổ, vẻ đáng thương hề hề nói:
- Tỷ tỷ mau mở cửa ra đi.
Giọng nói của Nguyệt Thần lộ ra sự dễ thương, oán hận nói:
- Tiểu Cửu, ngươi thật ngốc! tỷ tỷ đêm qua để cửa cả đêm cho ngươi mà! Đáng tiếc là mụn nhọn du mục này, dường như không có khiếu, uống say khướt, cũng không để ý lời ta.
- Hừ…không ngờ mơ mộng hão huyền, sáng sớm mới nhớ tới tỷ tỷ này, ta mới sẽ không dễ dàng cho ngươi thực hiện được đâu, ngươi hết hi vọng rồi…
Để cửa cả đêm cho ta? Vừa mới khóa vào? Trong lòng Trần Tiểu Cửu vô cùng hối hận, Tiểu Cửu này, ngày trước thông minh vô cùng, sao đêm qua lại ngốc nghếch đến cực độ như vậy?
- Tỷ tỷ….ta trước giờ luôn hậu tri hậu giác, bây giờ nàng mở cửa cho ta đi, ta bảo đảm không động chân động tay với nàng, được không?
Trần Tiểu Cửu đập chân la lên.
- Đại dâm tặc, ngươi không sờ mó tỷ tỷ, lẽ nào ngươi không cần tỷ tỷ rồi? thật đáng chết…
Nguyệt Thần gắt giọng.
- Cái đó…vậy thì ta chỉ hôn nàng thôi…, nàng dâu xinh đẹp của ta…
Trần Tiểu Cửu hễ nghe hấp dẫn, liền dụ dỗ nói.
- Ngươi coi tỷ tỷ là cái gì? Tỷ tỷ sao đâu phải là loại người phụ nữ tùy tiện cho người khác ôm được?
Nguyệt Thần nũng nịu nói.
Ta ngã! Trần Tiểu Cửu tức đến á khẩu, biết Nguyệt Thần là đang trừng phạt mình về sự thiếu thất tối qua.
Hừ..trong lòng hắn thầm thề, nhất định trước khi vết thương khỏi, phải để Nguyệt Thần dưới háng, để nàng ta gào thét, quên hết tất cả, hoàn toàn thần phục. bằng không, luôn là người hà hiếp này áp chế mình, vậy thì mình sao thực hiện được lý tưởng vĩ đại cùng lúc ngủ với sáu bảy người.
- Nguyệt Thần tỷ tỷ, nàng thật không mở cửa sao?
Trần Tiểu Cửu khí phách nói.
- Tỷ tỷ muốn luyện công ép chất độc, nhất định sẽ không mở cửa cho ngươi…
Nguyệt Thần nũng nịu nói, trong giọng nói có sự oán hận.
Trong lòng Trần Tiểu Cửu cười lạnh, nhưng lại không kiên trì nữa, nhẹ nhàng rón rén bước chân, không hề có tiếng.
Nguyệt Thần vẫn mặc một cái áo ngực liền thân vô cùng mê hoặc, ngồi trên đầu giường, thở phì phì quẳng đập gối đầu.
Trải qua một đêm vận công chữa thương, tu dưỡng âm thanh, xương sườn bị gãy của nàng đã được liền lại, không còn…đau đớn như trước nữa, chỉ có chỗ bả vai vẫn còn một chút vết thương độc vẫn chưa chữa trị được, chỉ có thể từ từ vận công mới hồi phục được như cũ.
Tối qua là lúc nàng suy yếu nhất, lúc cần được an ủi bảo vệ nhất, nàng vốn tưởng rằng Trần Tiểu Cửu sau khi chuyện trò với La Đồng, sẽ ôm lấy cơ thể đẫy đà của nàng, là người bảo vệ trung thành cho nàng.
Nhưng không ngờ thằng nhãi Trần Tiểu Cửu này, trong đầu không thiếu những huyền nhi, không ngờ theo đuổi một người phụ nữ hại nước hại dân như nàng lại không hề để ý, mặc cho nàng trong sự lẻ loi hiu quạnh, vượt qua một đêm thống khổ, mà tên đại dâm tặc kia lại say sưa đi vào giấc mộng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn
Cái này…nói rõ là hắn không hề quan tâm tới mình.
Chẳng lẽ, tất cả, hắn đạt được quá dễ dàng, nên không hề trân trọng sao? nhưng…mình vẫn còn chưa đem hết cơ thể nguyên vẹn của mình dâng hiến cho hắn? Hắn sao đã lãnh đạm với mình như vậy rồi?
Nguyệt Thần trừng mắt ngẩn người, lỗ tai lại phát hiện ra thanh âm nhẹ ngoài cửa sổ, nàng hoảng hốt, đi tới trước cửa nghe ngóng, lại vẫn không có tiếng của đại dâm tặc. Nàng rút cuộc đã không kiên nhẫn, đột nhiên đẩy cửa ra, giận dữ nói:
- Được rồi, đại dâm tặc, coi như tỷ tỷ sợ ngươi? Tỷ tỷ mở cửa cho ngươi, ngươi mau vào đi…
Nhưng thứ lọt vào trước mắt nàng chỉ là ánh mặt trời sáng sớm, lại không hề thấy bóng dáng của Trần Tiểu Cửu đâu?
Dâm tặc..ta hận ngươi.
Trần Tiểu Cửu bộ dạng nhớn nhác, trong đầu xoay nhanh như tên, tính toán làm sao có thể cưỡi lên chà đạp Nguyệt Thần đáng mê hoặc, đầy chiến lực và dũng mãnh một phen.
Thực sự tâm thần ngẩn ngơ, bước lững thững trong sân, đi tới bên ngoài biển sương của hậu viên.
Hắn đứng một chỗ, thấy một mảng biển sương trắng xóa, điềm tĩnh sâu thẳm, gió nhẹ thổi qua, truyền tới những tiếng sàn sạt của lá cây rung động, lại không nghe tấy tiếng chim hót trong trẻo.
Áp lực của sự thanh tịnh kia không nhập vào núi rừng, riêng chỉ một ngọn cờ, làm bừng tỉnh cả tiên khí.
Hai con nai nghịch ngợm chơi đùa vô cùng hưng phấn, ngẫu nhiên chạm vào bên ngoài biển sương, chúng nâng cái đầu nhìn phải nhìn trái, trong mắt lộ ra thần sắc sợ hãi, kêu lên một tiếng, giơ bốn vó lên, vội chạy trốn.
Có đáng sợ vậy không? Trần Tiểu Cửu nhìn bộ dạng kinh hoàng của hai con nai, lắc đầu, cười ha hả.
Hắn lững thững bước về phía biển sương, khi còn cách khu rừng từng từng lớp lớp kia khoảng mười thước, tử tinh vặn chỉ trong tay, chợt phát ra một ánh lục quang sáng lạn, trong chớp mắt, so với lúc trước không biết lớn hơn bao nhiêu lần, đợimột lúc, liền biến mất.
Biển sương này, quả nhiên là có huyền cơ.
Trần Tiểu Cửu nhìn thoáng qua tử kinh vặn chỉ trong tay, nghĩ trong biển sương có thể khiến người ta bủn rủn chân tay, không có lực, khóe miệng cười quỷ dị, trong lòng toát ra một chủ ý tuyệt diệu để chế phục Nguyệt Thần.
Có tử tinh vặn chỉ trong tay, sẽ không khiến tay chân bủn rủn, bị lạc vào biển sương, chỉ cần có thể lừa đưa Nguyệt Thần vào trong nơi sâu của biển sương, nhân cơ hội tay chân nàng vô lực, thì có thể tùy ý vuốt ve nàng, ta muốn làm gì ta cứ làm như thế?
Ừ đợi hắn thăm dò trước xem.
Trần Tiểu Cửu cười xấu xa, quyết định, liền tiến vào nơi sâu của biển sương trắng xóa.
Thân tiến vào biển sương, đập vào trước mắt, một mảnh trắng xóa, không nhìn rõ phương hướng, hắn vận công, một cỗ hàn khí trong cơ thể bắt đầu chuyển động, trong nháy mắt khoảng không trở lên sáng tỏ bao nhiêu, cảnh vật trong vòng ba mươi mét phía trước, quanh quẩn trong sương trắng, mơ hồ xuất hiện trước mắt hắn, một con đường nhỏ ngoằn nghèo, không ngờ thần kì xuất hiện dưới chân hắn.
Xung quanh ngoài màn nhảy múa của lá cây, truyền đến âm thanh sàn sạt, thì không hề nghe thấy bất cứ tiếng gì.
Hắn đi dọc theo con đường hẹp quanh co uốn khúc, vượt qua một khe sâu, mảnh xương trắng xóa tiêu tan đi rất nhiều, cảnh vật đập vào mắt rộng mở trong sáng.
Đó là một điền viên đầy màu sắc rực rỡ, một dòng suối nhỏ trong vắt, uốn lượn, chảy xuống xuôi, tản ra những tiếng vui vẻ; cây đào chi chít như sao trên trời, trải rộng bên trong điền viên, nụ hoa màu hống phấn phất phơ theo gió, như biểu diễn một điệu múa duyên dáng vô cùng.
Ngọc có tỳ vết, chính là thiếu đi một con thỏ ngọc làm linh động.
Trong lòng Trần Tiểu Cửu mừng rỡ, ven theo dòng suối nhỏ, bước về phía điền viên, xa xa mơ hồ nhìn thấy một căn nhà cỏ, kỳ hoa dị thảo, trải rộng bốn phía, Trần Tiểu Cửu ngửi thấy mùi hoa kì lạ, thư thả bước chân, đi tới trước cửa căn nhà cỏ.
- Có ai không?
Trần Tiểu Cửu nhẹ giọng hỏi.
Bốn phía yên tĩnh, không ai trả lời.
- Có ai không?
Trần Tiểu Cửu lại hỏi lại lần nữa, tiếng vang vẫn như cũ, hắn nhẹ nhàng mở cánh cửa cũ, một mùi hương kì dị, xộc thẳng vào phế quản của hắn.
Một cảnh hỗn độn trong phòng, chung quanh phủ đầy bụi bặm, rõ ràng là nhiều năm không có người quét dọn, mà kì hoa dị cỏ đếm không xuể, lại đứng sừng sững một chỗ nơi góc tường, nở rộ mang theo hơi thở của thanh xuân.
Trần Tiểu Cửu kinh hãi, không biết hoa cỏ này đến từ đâu, hắn nhìn bầu trời, không kìm nổi cười, vài luồng ánh sáng trắng rọi trên bãi cỏ, bám theo một cái động lớn, chiếu rọi vào trong, lại cứu tính mạng của đám kỳ hoa dị thảo.
Lững thững bước vào bên trong, một đống hỗn độn như cũ, mạng nhện đầy tường, xung quanh tản mát dấu vết bị chủ nhân vứt bỏ nhiều năm, nhưng khiến hắn vui mừng chính là: hắn phát hiện một cái giường, một cái rất lớn, rất dài, đủ để cho năm sáu người.
Hắn tiến lên thử thăm dò, rắn chắc mà không mềm, thật thoải mái.
Điền viên thần bí này bị người khác vứt bỏ, chính là lưu lại cho Tiểu Cửu ta, ý trời, đúng là ý trời à, hắn không muốn ở lại lâu, trong lòng nghĩ tới chuyện tốt, quăng hai cánh tay, chạy vội ra phía ngoài.
Một con cóc phát xuân trong hồ nước, không nề hà kêu lên ồ ồ.
- Cho ngươi kêu tiếp.
- bóc.
Một tảng đá lớn đột nhiên đập tới, làm nổi lên bọt nước, con cóc phát xuân kia, sợ tới chui trong hồ nước, cũng không dám chui ra.
Nguyệt Thần nhẹ nhàng dựa vào cửa sổ, một chiếc váy dài màu xanh nhạt, tăng thêm vẻ đẹp duyên dáng của nàng, trong bàn tay ngọc ngà, cầm một bó hồng chỉ còn sót lại trụi lủi, sắc mặt xanh mét, thở phì nói:
- Tiểu Cửu dâm tặc, ngươi không để ý tới ta, ngươi không để ý tới ta, ta nhổ hết lông của ngươi, ta cắt cái đồ tồi tệ đó của người xem ngươi còn dám không để ý tới ta.
Lúc đang tức giận, một tiếng gọi ngọt ngào, làm xao động nội tâm Nguyệt Thần.
- Tiểu nương tử muốn ta chết rồi.
Chỉ một câu nói tê dại như vậy, Nguyệt Thần liền vứt bỏ ngay sự tức giận vừa rồi, ánh mắt như nước mùa thu nhìn Trần Tiểu Cửu, giơ hai cánh tay ra, muốn thả người vào ngực, bỗng dừng cơ thể đẫy đà lại, lười nhác dựa vào cửa sổ, nói:
- Dâm tặc, ngươi tới làm gì? Ta đang luyện công, đừng làm phiền ta.
Trần Tiểu Cửu da mặt dầy vô cùng, một cũng không để ý tới sắc mặt của Nguyệt Thần, tiến lên ôm eo mềm mại của nàng, ngửi mùi hương phát ra từ người nàng nói:
- Tiểu nương tử, vẫn đang giận ta à?
Nói xong, một tay lại âu yếm bộ ngực tròn mềm mại của nàng.
Cơ thể mềm mại của Nguyệt Thần run lên, sinh ra một thứ cảm giác vô cùng dễ chịu, ác khí kia, đã tiêu tan thành mây khói, nhưng nghĩ mình thần phục như vậy, từ nay về sau, còn không bị tên dâm tặc này dễ bắt nạt mình sao?
Nàng gạt bàn tay Trần Tiểu Cửu ra, nghiêm mặt đi sang một bên, tức giận nói:
- Ai là tiểu nương tử của ngươi, còn nói luyên thuyên nữa, ta cắt lưỡi ngươi.
Trần Tiểu Cửu ngượng ngùng cười nói:
- Nguyệt Thần tỷ tỷ, cơ thể trắng nõn nà bị ta nhìn thấy hết rồi, sao còn không phải là tiểu nương tử của ta? Lẽ nào bộ ngực của nàng, bất cứ người đàn ông nào cũng có thể nhìn sao?
- Tiểu Cửu, ngươi muốn chết à?
Nguyệt Thần đỏ mặt, khẽ lay người, hung hăng bóp cổ hắn, thở phù một cái nói:
- Những lời hoang đường này, ngươi ngươi sao có thể nói ra chứ? Tỷ tỷ ta trong mắt ngươi là người tùy tiện như vậy sao? Cơ thể của tỷ tỷ ngươi đều nhìn thấy rồi, ngươi còn khinh nhờn ta vậy, ta ...ta đau lòng quá.
Nói xong, đôi mắt lại ướt át.
Trần Tiểu Cửu bị nàng bóp không thở được, giẫy cơ thể, đứt quãng nói:
- Nàng dâu, nàng nhẹ chút, một chút nữa là ta chết đấy, đi đâu có thể tìm thấy tướng công khiến nàng yêu cơ chứ?
Nói xong, chớp mắt, giả bộ như ngất đi.
Nguyệt Thần ổn định lại tâm trạng, thấy người mình yêu, đỏ mặt tía tai, lại yêu thương, vội vàng buông tay, dựa hắn vào góc tường, nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực hắn, run giọng nói:
- Dâm tặc, tỷ tỷ ra tay nặng chút, ngươi ngươi dừng có dọa tỷ, ngươi làm sao tỷ tỷ cũng không sống nữa.