Siêu Cấp Gia Đinh

chương 514: áo yếm phi!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hoa Như Ngọc mù mờ không hiểu, nghi hoặc nói:

- Hai chúng ta luyện tập song phi không tốt sao? Chẳng lẽ còn phải có người thứ ba chen chân vào nữa sao? Mẹ nuôi tuy là võ công cao minh hơn ta một chút, nhưng bản lĩnh song phi thần kì này, bà ấy cũng không biết đâu.

Người thứ ba chen chân vào? Tiểu cô nương này thật là táo bạo mà!

Trần Tiểu Cửu đảo mắt qua lại, cười tà ác nói:

- Nếu chỉ có hai chúng ta yếm phi, gọi là đơn phi là thích hợp nhất rồi, chậc chậc… mặc kệ đơn phi, song phi gì đó, chỉ cần khiến Cửu ca vui vẻ, phi thế nào cũng được!

Hoa Như Ngọc làm sao có thể nghĩ ra được tâm tư đáng khinh của Trần Tiểu Cửu, mỉm cười gật đầu nói:

- Loại khinh công này vô cùng thần kì, với nội lực dư thừa của Cửu ca bây giờ, còn có tài trí thông minh của huynh, nhất định có thể học được trong thời gian ngắn nhất, đến lúc đó, Cửu ca không muốn vui vẻ cũng không được!

Trong mắt Trần Tiểu Cửu lóe ra ánh sáng, nhìn chằm chằm vào Hoa Như Ngọc, năn nỉ nói:

- Hoa muội muội, vậy chúng ta bây giờ mau vui vẻ đi, một khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng… không… là gió mát trăng thanh chiếu qua đầu, Cửu ca lại nói năng lộn xộn rồi…

Hoa Như Ngọc nhíu mày, nhưng nhìn thấy vẻ mặt đáng thương ngượng ngùng của Trần Tiểu Cửu, trong lòng lại không nỡ lại đánh tên oan gia này, sớm muộn gì cũng tức chết ta! Nàng chắp tay sau lưng, thản nhiên nói:

- Huynh học với ta vậy, nhưng nhất định phải dụng tâm đó…

Trong khi nói chuyện, hai chân đột nhiên đứng thẳng, rồi dang rộng ngang vai, tạo thành hình chữ bát nội, lại thong thả nói:

- Lưỡi chạm nhẹ hàm trên, huyền đính, thụ hạng, khẽ thu cằm…

Trần Tiểu Cửu nghe mà không hiểu gì cả, vội kéo tay áo nàng, hơi có chút đỏ mặt nói:

- Hoa muội muội, những gì muội nói, ta đều không hiểu…

- Ca ca ngốc của ta à! Thật không biết một thân nội công của huynh rốt cuộc ở đâu ra…

Ca ca mạng tốt, lão hán vừa đẩy xe, nội công đã cuồn cuộn đến, chẳng lẽ những bí mật đó, còn có thể nói cho muội biết sao? Trần Tiểu Cửu bĩu môi, trong lòng giơ ngón tay giữa lên trước mặt Hoa Như Ngọc!

- Ta vẫn là từng chút một dạy huynh vậy!

Hoa Như Ngọc kiên trì chịu đựng, ân cần chỉ bảo, dạy Trần Tiểu Cửu vận khí thế nào, phát lực thế nào, đại tiểu chu thiên, làm thế nào để lưu chuyển nhanh chóng, lúc hấp thu khí tức, rốt cuộc nên chú ý cái gì! Cũng may trí nhớ và năng lực lĩnh ngộ của Trần Tiểu Cửu thật không tồi, trong một vạn người, cũng tìm không ra một nhân vật biến thái như hắn! Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Tuy là như thế nhưng Hoa Như Ngọc cũng mất thời gian một canh giờ, mới có thể nói ra được công phu và chỗ tâm đắc của Yến Song Phi! Mà Trần Tiểu Cửu cũng vì vậy mà thật sự bước vào cửa của võ học cao minh!

- Cửu ca, ta bây giờ làm mẫu cho huynh xem!

Vòng eo thon dài của Hoa Như Ngọc khẽ uốn một cái, giống như một con tiểu hồ ly nhanh nhẹn, qua lại tới lui trên mặt cỏ, mới bắt đầu Trần Tiểu Cửu còn cảm thấy phiêu trần tuyệt tục, sau đó, Hoa Như Ngọc càng chạy càng nhanh, dường như chân không chạm đất, giống như tiên tử bay múa trên không! Dựa vào đôi mắt gần như biến thái của Trần Tiểu Cửu, cũng có chút nhìn không rõ tư thế hiên ngang của Hoa Như Ngọc!

- Hoa muội muội, muội thật tuyệt, Cửu ca yêu muội chết mất…

Trần Tiểu Cửu nhìn đến chỗ hưng phấn, kìm không nổi mà lớn tiếng kêu!

Hoa Như Ngọc được lời khen của tiểu tình lang, trong lòng cực kì sung sướng, bỗng nhiên như một cái bóng, bay đến trước mắt Trần Tiểu Cửu, đỡ lấy cánh tay hắn, dẫn theo hắn cùng chơi "Yến Song Phi"!

Trần Tiểu Cửu đầu óc linh hoạt, thân pháp nhẹ nhàng, lúc đầu múa may cản trở, ngốc không chịu nổi, đợi theo thân hình của Hoa Như Ngọc xoay trái xoay phải, từ từ cũng tìm thấy mánh khóe trong đó, nội tức, hô hấp, thân pháp cũng dần dần dung hợp một thế.

Hoa Như Ngọc không nghĩ tới tiểu tình lang hoàn toàn không hiểu kiến thức cơ bản của võ công, lại nhanh như vậy đã lĩnh ngộ được bản chất trong đó, trong lòng vô cùng vui sướng, nghĩ đến ngày mốt giao đấu với Tư Đồ Bá, tất nhiên đứng ở thế bất bại! Nàng đột nhiên buông cánh tay Trần Tiểu Cửu ra, muốn thử năng lực độc lập hành công của hắn một chút.

Trần Tiểu Cửu đã lĩnh ngộ được tinh túy của Yến Song Phi, viên chuyển lưu thông nhờ phối hợp tay, mắt, thân, pháp, chân. Trong lòng hắn cực kì hưng phấn, càng chạy càng nhanh, trong đan điền đâu đó nảy sinh mầm mống cây non, theo gió mà lướt, đột nhiên đan điền rất ngứa, dường như trên chiếc lá xanh đang từ từ nở rộ một đóa hoa nhỏ nhắn xinh đẹp! Đóa hoa nhỏ kia, dưới sự thôi thúc của nội tức, không ngờ lại có thế sinh sôi nảy nở nhanh chóng.

Mà đó chỉ là cảm giác của hắn, ba vị trong đó, có thể cảm nhận được nhưng không thể nói lại được!

Khí tức âm hàn hùng hậu, ồ ạt chảy bên trong cơ thể của Trần Tiểu Cửu, hắn hô to một tiếng, phát tiết kình lực tràn đầy trong cơ thể ra, bước chân hư ảo, đã ra ngoài phạm vi ba trượng, lại chuyển đổi bộ pháp, thản nhiên lại lui về sau năm trượng, lặp lại như thế không dưới trăm lần, Trần Tiểu Cửu đã dùng hết tâm lực lớn nhất của mình, lĩnh hội được mặt thần kỳ của võ công Trung Hoa.

Trong mắt Hoa Như Ngọc đã tan đi uy thế hiên ngang, trong hai con ngươi đen láy toát ra nhu tình mật ý và niềm vui dào dạt, nàng thật sự không nghĩ tới Trần Tiểu Cửu ngờ nghệch lại có thể dùng công phu Yến Song Phi một cách khéo léo thế này, lòng nghĩ dựa theo ngộ tính của Cửu ca, chỉ sợ qua thêm khoảng mấy tháng, trình độ thành thục của Cửu ca đối với công phu này, chắc hẳn sẽ không thua kém mình bao nhiêu, còn lại nội lực không đủ, chỉ có thể dựa vào sự tu luyện từ từ của huynh ấy!

Nàng ngẩng đầu nhìn một cây thanh tùng đang lay động theo gió, trong lòng nảy sinh tâm tư đùa giỡn hắn, vòng eo khẽ động, đỡ lấy cánh tay của Trần Tiểu Cửu, dùng sức đưa người lên trên, mượn lực từ thân cây, tam tấc kim liên như chuồn chuồn lướt nước, mang theo thân hình cồng kềnh của Trần Tiểu Cửu, giống như một đôi tiên tử cưỡi trên mây, bay lên ngọn cây đang lay động!

- Hoa muội muội… ta sợ… muội muốn dọa chết ca ca sao?

Trần Tiểu Cửu run rẩy đứng trên nhánh cây lay động theo gió nằm cách mặt đất mười trượng, trái tim hoảng sợ đập loạn nhịp cũng theo nhánh cây mà phập phồng, nếu không phải hắn đang ôm thật chặt vòng eo của Hoa Như Ngọc, chỉ sợ lúc này đã bị dọa đến ngất đi rồi.

Từ độ cao này ngã xuống, chỉ sợ sẽ vỡ sọ mất?

- Cửu ca… huynh thả lỏng chút đi, huynh đừng sờ chỗ này của ta…

Hoa Như Ngọc vừa tức vừa thẹn, trong lúc Trần Tiểu Cửu hoảng loạn, bàn tay to ôm nơi ngực nàng dùng sức mở ra, nàng tức giận bóp cổ hắn, nhíu mày nói:

- Tên khốn, lại lợi dụng thời cơ, thật muốn ném huynh xuống dưới cho té chết…

- Trời có thể làm chứng, Cửu ca thật không cố ý đụng chạm muội muội, muội xem ta sợ đến cả người run rẩy, làm sao còn có tâm tư khiêu khích muội chứ!

Trần Tiểu Cửu nhìn mặt đất lay động trong tầm mắt, sợ đến sắc mặt tái xanh, cuối cùng cũng cảm nhận thấy cái đáng sợ của sự lắc lư sắp rơi.

Hoa Như Ngọc nhìn bộ dạng uất ức run rẩy của hắn, không khỏi hào sảng cười nói:

- Cửu ca, anh hùng hiệp sĩ, có gan không sợ gian nan hiểm trở, nghênh khó mà tiến lên, nghịch sóng mà đi! Trên đời rất nhiều thứ, không đáng sợ như huynh tưởng tượng, nếu huynh không thử, vĩnh viễn không biết được bí ẩn trong đó…

- Nhưng, Hoa muội muội… ta vẫn là sợ, ta chỉ là một người nhã nhặn…

- Nhã nhặn cái con khỉ! Tay to sao lại bắt đầu sờ soạng lung tung rồi? Huynh thành thật một chút cho ta!

Hoa Như Ngọc vừa tức giận vừa buồn cười nói:

- Bây giờ huynh bình tâm lại, chỉ nhìn cảnh tượng trước mắt như là đất bằng phẳng bình thường, sử dụng Yến Song Phi mà ta vừa dạy cho huynh, đảm bảo không sao, bây giờ huynh vận công đi, dùng thân cảm nhận một chút chỗ thần kì của Yến Song Phi! Nếu huynh không dụng tâm, thật sự ngã xuống dưới, muội muội sẽ không cứu huynh đâu!

- Muội muội tốt, muội thật nhẫn tâm với ca ca!

Trần Tiểu Cửu vẻ mặt đau khổ, vô cùng bất đắc dĩ, không dám nhìn cảnh kinh người trước mắt nữa, nhắm mắt lại, cưỡng bức nội tâm tiến vào trạng thái điềm tĩnh, lại từ từ nghĩ về bộ pháp của Yến Song Phi, qua một lúc, đột nhiên cảm thấy thân hình lay động theo gió của mình đã hợp thành một thể với thanh tùng.

Căn cơ vững chắc của thanh tùng chính là hai chân của hắn; nhánh cây lay động của thanh tùng chính là cánh tay của hắn, lúc này trong lòng hắn an tâm rồi, cho dù bây giờ nổi lên gió cấp mười, cành lá tứ tung thì thân hình hắn cũng sẽ sừng sững không ngã, trò chơi giữa không trung!

Hoa Như Ngọc cảm nhận được chuyển biến trong thái độ của hắn, trong lòng vừa kinh ngạc vừa vui mừng, thật khó có thể hình dung Cửu ca lại là kỳ tài võ học sao? Vậy mình có thể được xem là ân sự thụ nghiệp của huynh ấy không? Chậc chậc… thật vui! Vẻ mặt nàng nghiêm nghị, chỉ dẫn nói:

- Bây giờ Cửu ca mở to mắt ra, với ta cùng đạp sóng mà đi!

- A… đạp sóng? Hoa muội muội, muội thật ác tâm, Cửu ca thật muốn đánh vào mông của muội! Ta mới học được đứng vững, muội đã muốn ta chạy nhanh? Thật tưởng ta là kỳ tài võ học trăm năm hiếm thấy sao?

Trần Tiểu Cửu trong lòng cực kì kinh hãi, nhưng không đợi hắn hồi phục tinh thần trở lại, Hoa Như Ngọc đã đỡ lấy cánh tay hắn, giẫm lên nhiều điểm lay động trên ngọn cây, đi lại trên không!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio