Siêu Cấp Gia Đinh

chương 57: vô cùng tàn độc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tên củi khô tuy làm phản rồi, nhưng trò chơi giữa mèo và chuột, một quy luật đã cố định sẵn rồi, mãi mãi không thể nào thay đổi được, đó chính là cho dù chuột có lợi hại đến đâu, cho dù có bản lĩnh nghiêng trời đạp đất, chỉ cần gặp phải mèo thì không có cách nào thoát khỏi bàn tay của nó, giống như qua hệ giữa Long Nhị và gã củi khô này.

Tên củi khô run rẩy cầm lấy đao, trong lòng không biết chửi thầm Trần Băng bao nhiêu lần, đang do dự có nên làm người đầu tiên được ăn cua không nữa.

Anh Mộc nghe thấy vậy thấy không đành lòng, nhẹ nhàng ngăn Trần Băng nói:

- Cửu ca, làm như vậy có vẻ...

- Tàn nhẫn quá đúng không?

Trần Băng than thở đáp:

- Ngươi cho rằng làm như vậy là quá tàn nhẫn với Long Nhị sao? Nhưng, ngươi có biết Long Nhị đã làm biết bao việc xấu xa mà trời đất không thể dung tha không? Hắn vô cùng bá đạo hống hách, đều làm những việc bậy bạ, đều khiến cho những con gái nhà lành thành bà quả phụ, đã đào bao nhiêu chiếc huyệt cho người khác rồi? Hắn còn những những việc gian dâm, bắt người cướp của, làm những chuyện này có nên lương tay với hắn không? Đối với những loại người này thì dùng máu để hoàn trả lại cái nợ cho đời, không thể để cho hắn có cơ hội ngóc đầu lên được, Anh Mộc, lòng dạ đàn bà, tuyệt đối không được mềm lòng.

Trần Băng dứt khoát nói.

- Cửu ca nói rất đúng, ta tán thành.

Dương Bình phụ họa thêm nói. Tuy hắn rất ít lời, nhưng hắn lại bình tĩnh hơn Anh Mộc nhiều.

Trần Băng quay đầu lại, lại mỉm cười với tên củi khô nói:

- Có muốn lập công trạng không đó là quyền ở ngươi, có giết hay không giết ngươi đó lại là quyền của ta, ta nghĩ với danh tiếng của ngươi, ta giết ngươi thì cũng không có ai đứng ra giải oan cho ngươi đâu, cũng tốt, nơi này non xanh nước biếc, cũng là nơi đáng để yên nghỉ ngàn thu đó.

Tên củi khô sợ tớ mức run rẩy hết cả người, mồ hôi toát ướt hết đầu, nhưng trên một phương diện nào đó mà nói, hắn vẫn được coi là một người đàn ông, dù sao cũng không tè ra ướt hết quần, làm như vậy thì đúng là mất sự tôn nghiêm của đàn ông rồi.

Hắn biết rằng sinh tử chỉ trong chốc lát thôi, cái con cua này không ăn không được rồi.

Hắn quyết tâm, nơm nớp lo sợ đi tới bên Long Nhị, nhìn Long Nhị với đôi mắt ác độc, nghe thấy những tiếng kêu than của Long Nhị, tên củi khô liền nhắm tịt mắt lại, giơ đao lên, lập tức một cánh tay của Long Nhị bị cắt phăng lăn xuống dưới đất.

Long Nhị đau đớn tới mức hôn mê bất tỉnh. Tên củi khô liền quay người lại, cố gắng không để nôn mửa ra, trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, nhát đao này đã cắt đứt hoàn toàn mối ân tình bao nhiêu năm giữa hắn và Long Nhị rồi, từ nay về sau hắn và hai anh em Long Đại và Long Nhị như nước với lửa, không còn cơ hội để hòa giải nữa rồi, từ nay về sau hắn chỉ biết dựa vào cây cổ thụ Anh Mộc này để tồn tại thôi.

Nam Hùng vội vàng đi tới cầm máu cho Long Nhị, Trần Băng khẽ mỉm cười liếc nhìn củi khô một cái, trong lòng thầm nghĩ, cái tên khốn này cũng mạnh mẽ đó chứ, sau này cũng không thể khinh thường mãi được.

Hắn lại cười ha hả nhìn bảy tên đầu mục đang sợ run hết cả người lên, nói:

- Các người cũng nhìn thấy rõ rồi đó, củi khô đã là tấm gương rất sáng lạng để cho các ngươi làm theo đó, các ngươi muốn cắt chân hay cắt tay, tùy ý các ngươi chọn, miễn sao không xảy ra án mạng là được, ta giữ lại còn để trọng dụng.

- Mẹ kiếp chúng mày mau lên chứ, Cửu ca của chúng ta lên tiếng rồi đó, cái đám nhóc các ngươi còn không khẩn trương động thủ đi?

Cao Cung là người rất nôn nóng, thấy đám người này cứ ngẩn ngơ ra đó, liền mắng tới tấp.

Bảy người ngơ ngác nhìn nhau, đều biết rằng cửa ải ngày hôm nay khó mà vượt qua được rồi, một tên cao lớn run rẩy cầm lấy con dao găm, mặt cắt không ra giọt máu nào nhìn thân thể Long Nhị đang hôn mê, cố gắng, nhắm tịt mắt lại, rồi cắm mạnh con dao vào đùi Long Nhị, Long Nhị đau quá từ hôn mê bật tỉnh dậy, vẫy vùng cánh tay còn lại, rồi nhìn sang bên kia thì thấy tay trái của mình bị chặt đứt rồi, cái cảm giác đau đớn như vậy khiến Long Nhị chỉ muốn chết luôn đi cho đỡ phải chịu những cảnh đau đớn này, hắn lại ngẩng đầu lên thấy đùi mình máu me bê bết, vẻ đáng thương nói:

- Các vị hảo hán, xin các người đó, hãy giết ta đi!

- Cái đó thì sớm hay muộn thôi, cần gì phải cần xin chứ.

Anh Mộc oán hận nhìn Long Nhị nói:

- Bây giờ ngươi đã biết mùi vị của sống không bằng chết chưa? sao hồi trước ngươi lại thích hành những người dân vô tội như vậy chứ, lẽ nào ngươi đã quên rồi sao?

- Đã làm cái nghề này thì sớm muộn cũng phải trả giá thôi.

Trần Băng có chút tàn nhẫn nói. Rồi đưa ánh mắt nhìn sáu tên còn lại, bọn chúng liền cầm dao găm lên rồi đâm mạnh vào đôi chân của Long Nhị khiến máu me toe toét ra, Long Nhị lại bật tỉnh dậy, tỉnh rồi lại hôn mê bất tỉnh, cho dù là tinh thần hay là thân thể, đều không thể nào chịu nổi sự hành hạ này.

Long Nhị biết, bản thân hôm nay bất kể thế nào thì cũng khó mà thoát khỏi phải xuống gặp Diêm Vương rồi, cho dù có chạy thoát được thì cũng làm gì nào? Hai chân đã bị Anh Mộc đánh gãy rồi, bây giờ trên đùi lại găm bảy con dao găm, máu chảy be bét, một cánh tay cũng bị tên củi khô chặt đứt rồi. Cái cảm giác này, sự đau khổ này, cái cảm giác đau đớn không phải ai cũng từng trải này, sớm muộn gì cũng lấy đi bản năng sinh tồn của hắn, bỗng hắn cảm thấy, lúc này có thể chết một cách thoải mái, cũng là một việc cực kỳ vui sướng lúc này rồi.

Hắn lại nghĩ tới ngày hôm qua hắn còn đang chỉ điểm giang sơn, cho rằng trên thế giới này không ai làm gì được hắn, nhưng, thế giới thì vẫn cứ kỳ diệu như vậy, không ngờ chỉ có một trận đối chiến rất bình thường với Trần Lão Hán mà khiến hắn phải vùi dập những hơi thở cuối cùng một cách đau đớn tột cùng như này.

Hắn cũng đã biết Trần Lão Hán có một đứa con trai không chịu an phận rồi, và cũng biết tiếng tăm của quân đoàn Anh Mộc, nếu một chọi một, thì năm người trong quân đoàn Anh Mộc là vô đối ở vùng đất này rồi, nhưng một chọi một thì thế nào nào? bọn họ nhiều nhất cũng chỉ có năm người thôi, hổ có mạnh đến mấy thì cũng không thể nào thắng được một đàn sói, hơn nữa cho dù ngươi có thể rất lợi hại khi một chọi một, nhưng Long Nhị ta có hơn ba trăm người thì ngươi có đủ sức để đánh hết từng người không? Dù sao bên cạnh ta cũng có rất nhiều kể bảo hộ, có gì mà phải sợ cái tên dị nhân tóc đỏ như ngươi chứ.

Nhưng ông trời đã muốn một người phải diệt vong, thì người đó cho dù có muốn chạy cũng không chạy thoát được, ai bảo Trần Băng lại xuất hiện vào thời điểm này chứ. Hơn nữa hắn còn mang theo chiếc côn điện thần kỳ của hắn tới đây nữa chứ.

Chỉ có chạm nhẹ vào người Long Nhị thôi, thì người hắn cho dù trăm cân cũng chỉ như một sợi bông nhẹ nhàng rơi xuống đất thôi.

Sau đó lai bị Anh Mộc đánh cho hai phát, cái tên cao to như hắn thế mà bị đánh cho gãy cả chân, khiến hắn bị châm chọc và chế giễu biết bao.

Điều khiến hắn càng thêm khiếp sợ chính là, cái tên tóc đỏ biến thái kia ngay đêm đó đã dẫn theo quân đoàn của mình tới tìm hắn, nhưng cái đám đệ tử của hắn lại không dám làm gì, trong tâm khảm hắn vô cùng hận những đám thủ hạ nhát như chuột cáy, cong đuôi mà chạy hết này.

Nhìn hắn lúc này đây, trong lòng chỉ cảm thấy tuyệt vọng vô cùng, và mong muốn được chết một cách thoải mái nhất.

Trần Băng thấy Long Nhị bị hành tới mức hồn bay phách lạc, thần trí tan rã như vậy, cũng biết rằng hiện tại Long Nhị chỉ là một con chó nhà mà thôi, chẳng còn chút khí phách nào nữa rồi, ngươi muốn hắn làm gì, thì hắn sẽ ngoan ngoãn mà làm theo thôi.

Hắn dặn dò củi khô:

- Ngươi viết lại hết những tội trạng bao nhiêu năm qua của Long Nhị lại, rồi bắt Long Nhị ấn vân tay vào đó, đừng nói với ta là ngươi không mang theo giấy bút đó nhé, mà ta cũng đã chuẩn bị sãn đây rồi.

Sau đó Trần Băng lấy văn phong tứ bảo từ trong túi ra.

Củi khô hoàn toàn không biết làm vậy là có ý gì, nhưng lão đại của hắn đã lên tiếng rồi, làm sao hắn dám trái lệnh chứ.

Hắn theo Long Nhị bao nhiêu năm nay, Long Nhị đã làm qua bao nhiêu chuyện thiếu đạo đức, trong lòng hắn rõ như ban ngày, thậm chí có những việc có dính líu tới hắn, lúc này đương nhiên hắn sẽ không khai ra trách nhiệm của mình rồi, Long Nhị chính là kẻ thay hắn chịu tội, trong lòng hắn thầm nghĩ, Long Nhị à Long Nhị, ngươi có chết cũng coi như giúp ta làm một việc tốt vậy. Hắn lập tức gật đầu, rồi ngoan ngoãn đi ra một khoảng đất yên tĩnh viết ra những việc làm xấu xa của Long Nhị.

Anh Mộc và đám người khác không hiểu của Trần Băng là gì nữa, Trần Băng vẻ thần bí cười nói với hắn:

- Đừng hỏi, cái này không thể nói được.

Củi khô tuy chỉ nặng chừng hơn bốn chục cân, nhưng viết lách đối với hắn lại rất linh hoạt, chỉ trong chố lát đã viết hết những việc làm bấy lâu nay của Long Nhị ra, Trần Băng cầm lại xem, quả thật những chuyện Long Nhị làm đúng là trên đời này khó ai làm được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Trần Băng vô cùng hài lòng với thái độ giậu đổ bìm leo của Củi khô

, rồi cầm lấy tội trạng đi tới trước mặt Long Nhị nói:

- Chẳng phải ngươi muốn chết đó sao? Ta sẽ làm ngươi toại nguyện, ngươi chỉ cần ký tên và ấn vân tay lên tờ giấy này thì ta sẽ cho ngươi được chết một cách thoải mái hơn.

Lúc này tinh thần của Long Nhị có chút khác thường, cái sự sống lúc này còn khó chịu hơn phải chết không biết bao nhiêu lần, hắn không chút do dự gì liền ấn ngay vân tay lên đó, rồi cố chịu đau đớn viết tên mình lên đó.

Trần Băng vẻ đắc ý thổi thổi vết mực trên tờ tội trạng, rồi nhìn củi khô và đám người nói:

- Tình cảnh bây giờ của các ngươi, ta đoán rằng các ngươi còn tỉnh táo hơn ta, các ngươi đã hành động rất tàn nhẫn với Long Nhị như vậy, chắc chắn rằng Long Đại sẽ giết các ngươi mà thôi, rồi đem xác các ngươi cho chó ăn, hơn nữa tiếng tăm của các ngươi sẽ bị bêu xấu, cho dù các ngươi chết đi, quan phủ cũng không thèm đếm xỉa gì tới đâu, nếu có gì thì Long Đại chỉ tốn chút bạc là bịt miệng được các quan phủ mà thôi.

Mấy người bọn họ sớm biết rằng sẽ phải đối diện với vận mệnh sắp tới, nhưng nghe thấy những điều đó toát ra từ miệng của Trần Băng, trong lòng bọn họ cảm thấy vô cùng chấn động.

- Các người, không còn sự lựa chọn nào đâu, chỉ còn một con đường duy nhất, chính là đầu quân cho quân đoàn Anh Mộc, thì lúc đó sinh mạng các ngươi mới có thể bảo toàn được.

Bảy người cảm thấy toàn thân run rẩy hết lên, rồi cố ngẫm nghĩ những lời Trần Băng nói.

- Đây cũng là sự lựa chọn không tồi đối với các ngươi rồi, năm người bọn họ đều là những bậc hảo hán, sẽ không bán đứng bạn bè đâu, còn trượng nghĩa hơn tên Long Nhị kia biết bao nhiêu lần nữa.

Nói xong Trần Băng nháy mắt, Dương Bình lấy từ trong áo ra hơn chục tờ ngân phiếu, phân đều rồi nhét vào tay bọn chúng, mỗi người đều có hơn năm trăm lượng.

- Đây là lễ vật gặp mặt tặng cho các ngươi, chỉ cần cải tà quy chính, tất nhiên ta sẽ dang rộng hai tay ra để nghênh đón rồi. Ngân lượng, chúng ta có, đàn bà, chúng ta cũng có. Quan trọng là các ngươi phải trung thành tuyệt đối.

Củi khô và bảy tên đầu mục kia đều ngẩn người ra, bọn chúng không ngờ Trần Băng lại đối xử tốt với bọn họ như vậy, rõ ràng bọn họ là tù nhân, bây giờ lại tặng ngân lượng cho bọn chúng, khiến bọn họ đều nơm nớp lo sợ rồi vội vàng cự tuyệt.

- Bảo các ngươi cầm lấy thì cầm lấy đi, đừng có làm trò nữa.

Cao Cung bực tức nói.

- Cầm lấy đi, sau này đều là người một nhà rồi, không cần phải khách khí vậy đâu.

Trần Băng thoải mái nói.

Mấy người vội vàng cảm ơn rối rít, trong lòng cảm thấy rất khó hiểu, theo cái tên khốn Long Nhị kia một năm cũng không bằng số tiền này, mà mới gia nhập vào quân đoàn Anh Mộc, mỗi người đã nhận được hơn năm trăm lượng bạc rồi, sự khác biệt này quả là lớn.

Anh Mộc cũng học được sự thông minh, chỉ vào mấy người nói:

- Sau này các người chính là người của quân đoàn Anh Mộc ta rồi, xảy ra chuyện gì, tất nhiên chúng ta sẽ đứng ra, chút bạc mọn này không đáng là bao cả, sau này còn nhiều hơn gấp bội.

Trần Băng nghe thấy liền bật cười, không ngờ tên Anh Mộc này cũng học lỏm được cách an ủi người khác đó chứ.

Tên củi khô vẻ nịnh hót tiến lên nói:

- Cửu gia, tên Long Nhị này người xem phải xử trí ra sao đây?

Cái tên Cửu gia là do tên củi khô vừa mới nghĩ ra, người ta là lão đại của lão đại, không gọi hắn là Cửu gia thì gọi là gì chứ.

Trong lòng Trần Băng cảm thấy rất vui, cái tên củi khô này da mặt quả thật là dày hơn cả bức tường, cái tên Cửu gia thế mà hắn cũng gọi lên được, đúng là phục hắn thật đấy.

Vừa nhắc tới việc xử trí Long Nhị thế nào, năm người Anh Mộc liền chau mày lại, tên Long Nhị này tuy là rất độc ác, nhưng cũng không thể giết hắn được.

Hắn không giống như những tên tiểu lâu la khác, hắn lại là em trai của Long Đại, nếu mà giết hắn, thì quan phủ nhất định sẽ không tha cho bọn họ, hơn nữa bọn họ rất rõ ràng rằng, bây giờ Long Đại chắc chắn cũng đã biết tin tức này rồi, thì quan phủ cũng sẽ biết thôi, chắc chắn hai đám này sẽ đi tìm Long Nhị.

Khai cuộc thì dễ dàng, kết thúc thì rất khó khăn, Anh Mộc và những người khác đều đưa ánh mắt nhìn Trần Băng, có ý là, Cửu ca, cái này người hãy nghĩ cách đi.

Trần Băng nhìn năm người họ mỉm cười, sau đó gọi tên củi khô tới, rồi nói nhỏ bên tai hắn một hồi lâu, lần này tên củi khô nghe xong đúng là tè hết ra quần, liên tục xua tay, Trần Băng lại hừ một tiếng, Củi khô cảm thấy vô cùng kinh hãi, rồi liền gật đầu đồng ý.

Mọi người thấy vậy cảm thấy rất kỳ quái, lại thấy Củi khô vẻ không cam lòng tình nguyện đi tới bên Long Nhị, vành mồm Long Nhị ra, rồi tóm lấy lưỡi của Long Nhị cắt phật một cái, chiếc lưỡi của Long Nhị liền văng ra.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio