Trần Tiểu Cửu mở to đôi mắt vô tội, kinh ngạc nhìn vào đôi mắt mèo của Song Nhi!
Trong lòng lại đang tính toán: Nhận tội? Không nhận tội? Nhận tội? Không nhận tội? Trong lòng thở dài, chuyện này sớm muộn gì cũng phải ra sáng, chi bằng cứ giũ hết ra, đỡ phải cả ngày khó chịu, lo lắng đề phòng!
Đang định lấy hết dũng khí nói ra sự thật thì lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng hô hưng phấn của Anh Mộc, Đan Nhi đã dẫn theo đám người Anh Mộc chạy tới rồi!
Trần Tiểu Cửu ngượng ngùng cười một cái:
- Song Nhi tốt, chúng ta vẫn là lần sau nói vậy!
Song Nhi không vui, dụi một phát vào ngực Trần Tiểu Cửu, dựa sát vào tai hắn, nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Cửu ca, Song Nhi nghe lời huynh nhất, huynh hiểu được muội! Nhưng huynh không nên gạt muội!
Nàng lắc lắc chiếc mông nhỏ nhắn, chạy vào trong phòng.
- Cửu ca, công văn của Công bộ thật sự đến rồi sao?
Anh Mộc dẫn theo quân đoàn sải bước lớn tiến đến, trên mặt tràn trề niềm vui đầy hưng phấn:
- Lần này chúng ta rốt cuộc cũng có thể danh chính ngôn thuận mà làm rồi, những ngày này thật khiến các huynh đệ gấp đến muốn đập tường, người người đều bị uất đến bệnh rồi!
- Cửu ca có bao giờ lừa gạt các huynh đệ chứ?
Trần Tiểu Cửu lấy công văn ra cho Anh Mộc xem, vừa cười vừa nói:
- Chúng ta bây giờ liền chỉnh đốn lại đội ngũ, mở mang thủy vận, làm lớn một phen, một lát, chúng ta chấn hưng tinh thần, phải đi thể hiện uy phong đàng hoàng, làm cho tên ác bá Long Đại tức đến chết!
Dừng lại một chút, hắn lại nói:
- Mộc Anh ngươi có thể lấy ra chút khí phách, thế lực của thằng nhãi Long Đại kia, không thể xem thường, làm thủy vận chính là đánh trận, thủy vận nói cho rõ ràng một chút, chính là đấu tranh gay gắt mới tạo ra được, nếu các huynh đệ ra công phu không đủ độc, thì có thể sẽ thất bại thảm hại, Cửu ca ta sẽ dẹp không được tên đó!
- Cửu ca, có Anh Mộc ta ở đây, huynh còn không an tâm sao?
Anh Mộc bỗng nhiên đứng dậy, nói với những người còn lại trong quân đoàn:
- Các ngươi cởi quần áo ra!
- Cởi quần áo làm gì?
Cao Cung vội vàng che ngực.
- Thẹn thùng cái quái gì, cởi quần áo ra cho ta!
Anh Mộc quát:
- Để Cửu ca kiểm tra một chút!
Trong nháy mắt mọi người đều đã cởi hết quần áo ra, lộ ra toàn thân dũng mãnh, cơ thịt cuồn cuộn, đến trái bí lùn nặng ba trăm cân như Cao Cung cũng toàn thân rắn chắc, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, long lánh rực rỡ.
- Tốt! Tốt lắm! Xem ra La Đồng đại ca hạ không ít tử thủ với các ngươi!
Trần Tiểu Cửu tán thưởng nói.
Cao Cung nhếch môi, vẻ mặt cười khổ:
- Cửu ca, La sư phụ thật là đủ độc, bọn họ đều bị huấn luyện đến lột một tầng da, Cao Cung ta thảm nhất, đã gầy đi năm mươi cân!
Trần Tiểu Cửu ha hả cười lớn, vẻ mặt vui mừng:
- Chịu được khổ trong khổ, mới là người trên người, có quân đoàn Anh Mộc rồi, tên khốn Long Đại kia, nhất định sẽ bị chúng ta đánh đến tan xương nát thịt, hơn nữa chỉ cần đánh bại được Long Đại, thế lực của quân đoàn Anh Mộc sẽ mở rộng ra toàn bộ Hàng Châu, đại danh của các ngươi cũng sẽ truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, được dân sinh bá tánh nhắc đến không ngừng!
Trong mắt quân đoàn Anh Mộc đều toát ra hào quang xanh!
Trần Tiểu Cửu cùng mọi người bàn bạc một lát, chờ đợi đại đội hai trăm người của quân đoàn Anh Mộc tiến đến, liền đông đảo chen chúc mà đi thẳng đến bến tàu, Đan Nhi cũng rất biết thời thế mà trở thành bảo tiêu trung thực cho hắn.
Trần Tiểu Cửu lợi dụng lúc mọi người không để ý, lén lút nắm lấy bàn tay nhỏ của Đan Nhi.
- Làm gì? Tiểu Cửu thối, chỗ này nhiều người, ngươi muốn chết phải không?
Đan nhi cảm nhận được những ngón tay của Trần Tiểu Cửu nhẹ nhàng lướt qua lại trong lòng bàn tay mình, trên mặt hờn dỗi, trong lòng lại vô cùng hưởng thụ.
- Đan Nhi tốt, việc lớn không hay rồi!
Trần Tiểu Cửu thần thần bí bí nói:
- Song Nhi dường như đã phát hiện ra quan hệ giữa hai chúng ta rồi, mũi của muội ấy thật linh, không ngờ lại có thể ngửi ra mùi hương của nàng trên người ta.
- A?
Đan Nhi sợ đến mức vội vàng ném bàn tay to của Trần Tiểu Cửu ra, giậm bàn chân nhỏ, gấp gáp nói:
- Vậy… vậy phải làm sao? Tỷ tỷ và muội muội giành đàn ông? Nói ra thật là mất mặt.
- Vậy sao gọi là giành đàn ông?
Trần Tiểu Cửu dõng dạc nói:
- Đây gọi là tỷ muội cùng chăm sóc một chồng, đã thân càng thêm thân.
- Ta hứ…
Đan Nhi thở mạnh một hơi:
- Cũng tại ta không tốt, không da không mặt thích ngươi, thế này phải làm sao? Giải thích với Song Nhi thế nào đây? Tiểu cô nương này vô cùng đơn thuần, nếu biết quan hệ của hai ta, nhất định sẽ bị tổn thương mất!
- Đan Nhi tốt, không cần lo lắng, có lúc Song Nhi còn rộng lòng hơn nàng nhiều!
Trần Tiểu Cửu nghĩ một lát, lại bổ sung một câu:
- Cũng thông minh hơn nàng nhiều…
- Đan Nhi, đừng có nhéo ta…
Trong đám người lại phát ra tiếng kêu rên khan cả giọng của Trần Tiểu Cửu.
Cao Cung giật mình, ngoái đầu nhìn lại, lắc đầu cười lớn nói:
- Đại tẩu lại đang ngược đãi Cửu ca rồi…
Đoàn người rất nhanh đã đến bến tàu, mắt nhìn mấy trăm chiếc thuyền lớn neo ở gần bờ, Trần Tiểu Cửu đắc ý giơ cao cánh tay, hướng về hơn hai trăm huynh đệ trước mặt, lớn tiếng nói:
- Các huynh đệ, các ngươi muốn phát tài chứ?
- Muốn!
Hai trăm người đồng thanh, âm thanh rung động cả Cửu Châu.
- Các ngươi muốn có nhà cao cửa rộng của mình chứ? Muốn cho phụ mẫu, huynh đệ, tỷ muội sống những ngày sung sướng chứ?
Trần Tiểu Cửu lại hỏi.
- Muốn! Muốn!
Lại là một tràng tiếng trả lời vang dội.
- Các ngươi muốn nửa đêm canh ba, ôm lấy các cô nàng xinh đẹp mà ngủ không?
Trần Tiểu Cửu lại cổ động nói.
- Muốn! Muốn! Muốn!
Hai trăm người lớn tiếng ồn ào, khắp nơi vang lên tiếng cười.
Trần Tiểu Cửu đứng ở chỗ cao, vung tay chỉ vào trăm con thuyền lớn, hăng hái nói:
- Trăm con thuyền lớn này, chính là tiền bạc nơi thắt lưng các ngươi, nhà cửa của các ngươi, nữ nhân của các ngươi, nó có thể giúp các ngươi giành lấy mọi thứ các ngươi muốn, nó có thể thay đổi cuộc đời của các ngươi!
Mọi người nghe đến nhiệt huyết sôi trào, người người ý chí sục sôi.
Trần Tiểu Cửu dừng một chút lại nói:
- Các huynh đệ, mới vào làm thủy vận, tranh hùng với Long Đại, không khác gì tranh đấu với mãnh hổ, thắng rồi, các ngươi sẽ có được tất cả, thua rồi, các ngươi sẽ mất đi tất cả! Không sợ mà tiến tới và hoảng hốt mà bỏ chạy, chỉ trong quyết định của các ngươi, các huynh đệ, các ngươi làm thế nào?
Hai trăm người đồng thanh, vung vẩy cánh tay, hò hét nói:
- Tiến lên! Tiến lên! Tiến tiến lên!
Nhiệt huyết và kích động của các hán tử trong nháy mắt đã bị lôi hết ra ngoài, Trần Tiểu Cửu tươi cười hớn hở nhìn các huynh đệ, vẻ mặt hắn đắc ý, nháy mắt với Đan Nhi:
- Đan Nhi tốt, bản lĩnh của nam nhân nàng thế nào?
Đan Nhi không thèm để ý, hừ một tiếng:
- Tên lừa đảo mê hoặc lòng người…
Trần Tiểu Cửu tuyên bố xong xuôi liền phái Lô Sài Bổng dẫn các huynh đệ đi quản lý thuyền gỗ, trong lòng biết rõ, một lát, thằng nhãi Long Đại nhất định sẽ đến kiếm chuyện!
Hắn đoán việc như thần, tuyệt đối không phải là hư danh!
Một lát sau, Long Đại khí thế hung hãn dẫn đến mấy chục người, liền chạy ngay đến bến tàu, kiêu ngạo hỏi:
- Các ngươi muốn làm cái gì? Thủy vận này chỉ có Long Đại ta làm được, các ngươi không có phê văn của Công bộ, không ngờ lại dám đánh trống khua chiêng mà kinh doanh thủy vận, trong thiên hạ này, còn có vương pháp sao? Ta sẽ đến nha môn kiện các ngươi!
- Sao ngươi biết ta không có phê văn của Công bộ?
Trần Tiểu Cửu làm ra vẻ mặt uể oải, ngoài cười nhưng trong không cười.
- Nếu ngươi có công văn thì lấy ra đây cho ta xem!
Long Đại hỏi ngược lại, trong lòng khẳng định vạn phần, dưới sự chiếu cố của Tào công công, Công bộ không thể nào cho phép Trần Tiểu Cửu tiến hành.
Trần Tiểu Cửu chậm rãi nói:
- Vốn công văn này của Công bộ là ta không muốn cho ngươi xem, nhưng thấy ngươi nhiệt tình thế này, ta đành làm khó mình một lần, cho ngươi ngắm công văn một chút, mất công ngươi trong lòng ngứa ngáy, ăn không ngon, ngủ không yên.
Hắn quay người lại hô lớn:
- Lô Sài Bổng, đem công văn ra cho Long Đại xem! Cho y nhìn cẩn thận một chút.
Lô Sài Bổng vẻ mặt đắc ý đi đến trước mặt Long Đại, vung vẫy công văn trước mắt y, kiêu ngạo nói:
- Mở to cặp mắt chó của nhà ngươi ra mà nhìn cẩn thận cho gia gia…
Long Đại căn bản không nghe thấy những lời vô lễ của Lô Sài Bổng!
Trên thực tế, khi y nhìn thấy trên công văn có dấu đỏ của Công bộ liền như lão tăng nhập định mà đứng ngẩn ra tại chỗ, trong mắt không hề có chút thần vận gì, trong lòng lại đang hò hét: rõ ràng mình đã tặng bạc cho Tào công công rồi, nói qua chuyện không cho Trần Tiểu Cửu làm thủy vận, nhưng cảnh tượng trước mắt, rốt cuộc nên giải thích thế nào đây?
Trần Tiểu Cửu thích thú nhìn thái độ của Long Đại, y càng ngớ ngẩn, Trần Tiểu Cửu lại càng cao hứng.
Sau khi thưởng thức đủ vẻ mặt ngu ngốc của Long Đại, hắn mới chậm rãi nói:
- Ta nói Long Đại, ngươi cũng nhìn thấy rồi, phê văn của Công bộ, ta có! Phê văn của nha môn Hàng Châu, ta cũng có! Cần xem thì ngươi cũng đã xem rồi, ngươi còn như cái cọc gỗ, đóng ở đây làm gì? Nhanh chóng lăn trứng của ngươi đi, Cửu ca ta phải mở cửa làm ăn nữa.
Long Đại vừa mới tỉnh táo lại từ trong cơn khiếp sợ cực độ, lắp bắp hỏi:
- Ngươi… ngươi làm thế nào mà lừa gạt được công văn vậy? Công bộ sao lại dễ dàng cho ngươi phê văn thế này?
- Lừa gạt? Trần Tiểu Cửu ta cần phải lừa gạt sao? Nếu ngươi đã có hứng thú như vậy, ta cũng không ngại nói thẳng với ngươi.
Trần Tiểu Cửu làm ra vẻ vô cùng khó xử nói:
- Vốn Công bộ không thèm quan tâm Trần Tiểu Cửu ta là ai, nhưng cũng nhờ Tào công công giúp cho ta đại ơn này!
- Tào công công?
Long Đại vô cùng kinh hoàng, ánh mắt cũng biến thành màu xanh:
- Ngươi nói là Tào công công giúp ngươi nói chuyện với Công bộ sao?
- Đúng rồi, thế này có cái gì đáng lấy làm lạ đâu?
Trần Tiểu Cửu vô cùng bình tĩnh nói:
- Tào công công vẫn là bạn tốt tri giao của ta, vậy mà ngươi cũng không biết sao? Ngươi làm ăn thế nào vậy, muốn lăn lộn trên giang hồ, phải tai thính mắt tinh, giống như kẻ mù kẻ điếc thế này, ngươi còn làm ăn gì nữa chứ!
Long Đại dường như nghe được một chuyện cười lớn nhất trong thiên hạ này, kinh hãi như một con lừa, dựng đứng hai lỗ tai lên: Trần Tiểu Cửu ngươi và Tào công công là bạn tốt tri giao? Mẹ nó, đúng là thả bom mà, các ngươi rõ ràng là tử địch đối đầu với nhau thì có?
Nhưng trong lòng lại suy nghĩ mãi vẫn không có lời giải đáp, công văn này rốt cuộc là làm thế nào mà có vậy?
Nếu thằng nhãi này là nói dối, vậy sao lại được Công bộ phê duyệt một cách thuận lợi thế này? Do dự một lát, trong lòng thầm nghĩ: chẳng lẽ Tào công công và Trần Tiểu Cửu âm thầm tư thông? Cùng làm việc gian?
Anh Mộc thấy Long Đại nấn ná không đi, lại gấp gáp đến đỏ ngầu cả mắt:
- Tên khốn Long Đại, ngươi còn đóng đô ở đây làm cái gì? Cửu ca bảo ngươi cút, ngươi còn không mau cút?
Long Đại hồi phục tinh thần, tức giận nói:
- Ngươi nói gì? Ngươi dám mắng ta?
Anh Mộc khinh thường cười cười:
- Mắng ngươi thì sao? Năm mươi người của ngươi có thể đánh được hai trăm người của ta sao? Nếu ngươi không phục, chúng ta đánh nhau một trận?
Anh Mộc quay đầu nhìn, lôi kéo các huynh đệ: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
- Các huynh đệ, cho tên điểu nhân biết một chút lợi hại, thế nào?
Các hán tử lấy đông hiếp yếu, nắm chắc phần thắng, tất nhiên đồng ý đánh đấu, liền như ong vỡ tổ mà xông lên trước, vừa hô vừa hét, diễu võ dương oai, thanh thế cực kỳ lớn.
Long Đại thấy mọi người đánh tới, người người khuôn mặt dữ tợn, khủng bố như vậy. Tuy là tự thân lực dũng, bên người còn có cao thủ hạng nhất giúp đỡ, nhưng lại sợ đám huynh đệ dưới trướng bị đánh đến bán sống bán chết, đến lúc đó còn ai bán mạng cho y nữa? Vội vàng xua tay, hô gọi các huynh đệ cuống quýt chạy trốn.
Anh Mộc suất lĩnh các huynh đệ cao giọng quát:
- Cút! Cút! Cút…
Tiếng cười lớn tràn ngập bên trong quân đoàn Anh Mộc.
Trần Tiểu Cửu lại vội vàng triệu tập Anh Mộc và Lô Sài Bổng qua đây, dặn dò nói:
- Các huynh chỉnh đốn bến tàu và thuyền trước đã, ta còn có một việc lớn phải làm.
Anh Mộc gãi đầu nói:
- Việc lớn gì?
Trần Tiểu Cửu thần thần bí bí, ngâm dài nói:
- Đuổi kẻ dũng đến cùng đường, không thể mua danh học bá vương!
Anh Mộc gãi đầu, ngượng ngùng cười cười, một câu cũng nghe không hiểu, Lô Sài Bổng dường như hiểu được hàm nghĩa trong đó, ngẫm nghĩ một chút, lại nghi hoặc nói:
- Bá vương là ai?
Trần tiểu Cửu làm vẻ mặt âm sầm, lắc đầu nói:
- Cái này… bá vương sao, nói ngược lại chính là con rùa, để các huynh không như con rùa mà co đầu rụt cổ, kéo tay áo lên làm một trận lớn cho ta!
Hai trăm người của quân đoàn Anh Mộc nghe vậy, đồng thanh hô lớn, trên mặt mỗi người đều dạt dào niềm vui rạng ngời, nhìn theo bóng dáng phóng khoáng của Trần Tiểu Cửu, trong mắt mỗi người đều toát ra hào quang sùng bái!