Trần Tiểu Cửu dẫn theo huynh đệ, đắc ý đi đến bến tàu.
Bởi vì đám người Bành Thông gia nhập hoàn toàn bất ngờ, nhưng lại chiếm ưu thế thắng lợi tuyệt đối, khiến Trần Tiểu Cửu và quân đoàn Anh Mộc chốn thoát được ra khỏi thung lũng, càng ngày càng cảm thấy tiền đồ tương lai sáng ngời, phần thắng đang ở ngay trước mắt.
Trần Tiểu Cửu và Bành Thông sánh vai bước, chậm rãi nói ra suy nghĩ trong lòng:
- Bành huynh đệ, thân thủ của các ngươi thật cao cường, dù sao các ngươi chỉ có hơn mười người tinh thông, nhưng ngược lại Long Đại lại có hơn sáu trăm người tinh thông, hai bên hoàn toàn đối lập nhau, chênh lệch khá xa, ta sợ nếu thật sự có tranh giành, sẽ rơi vào thế bất lợi!
- Trần huynh đệ chớ lo! Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn
Bành Thông an ủi nói:
- Thủ hạ của ngươi không phải cũng có hơn ba trăm người sao? Chỉ cần bọn họ chịu được khổ, không sợ bị chết đuối, Bành Thông ta và hơn mười vị huynh đệ này, nhất định có thể trong vòng nửa tháng, sẽ huấn luyện mấy trăm huynh đệ này giống như mấy trăm con chuột nước, đạt tới mức như thủy thủ bình thường!
Trần Tiểu Cửu dừng chân lại, vẻ mặt kinh ngạc nói:
- Bành huynh đệ, ngươi đừng có ở đó mà lừa gạt ta nữa?
Vẻ mặt của Anh Mộc cũng không dứt khoát, gã không tin một con vịt lên trên cạn sau nửa tháng có thể bơi trong nước được.
Bành Thông tự tin cười, nói:
- Trần huynh đệ, ta là người thật thà, chưa bao giờ nói láo, chỉ cần các huynh đệ không sợ khổ, ta nhất định có thể thực hiện được lời hứa!
Lại chỉ vào Cao Cung, mạnh mẽ nói:
- Vị huynh đệ béo này, ta cũng có cách biến anh ta thành con vịt bơi trong nước được.
Cao Cung vội vàng lắc đầu, phát ra một tiếng thét to, không tình nguyện nói:
- Bành huynh đệ, ngươi đừng xem ta béo, nhưng thật ra ta rất linh hoạt, đi như gió….
- Thật sao? Như vậy thì quá tốt!
Anh Mộc kích động nhảy dựng lên, mái tóc phất phơ trong gió một cách điên cuồng, tràn đầy khí thế:
- Huynh đệ trong quân đoàn Anh Mộc ta không sợ khổ, không sợ chết, huynh đệ các ngươi cứ huấn luyện, coi ta như một, ai dám lười biếng, Anh Mộc ta sẽ không tha cho kẻ đó.
- Như thế thật tốt! Vẫn may ta còn có Trần huynh đệ và Anh Mộc huynh đệ, những người có tình nghĩa!
Bành Thông tươi cười nói:
Trần Tiểu Cửu cùng các huynh đệ thảo luận vấn đề, vô thức đã đi đến bến tàu.
Thấy các huynh đệ đều giống như cây đại thụ ở bến tàu này, vẻ mặt không biết làm sao: Việc giúp vịt lên cạn này, dường như châm biếm tình giao hữu của Bành Thông, nếu không, chuyển động ở dưới nước làm sao có thể linh hoạt được?
Đột nhiên thấy các huynh đệ đều đang ngóng nhìn về phía trước, hắn cũng nhìn lại theo hướng của mọi người.
Đã thấy một hình dáng mềm yếu, đi đi lại lại trên thuyền, thị lực của hắn vô cùng tốt, tuy cách xa đến trượng, nhưng chỉ nhìn một mắt, liền biết bóng dáng kia là của Kỷ Tiểu Đường không thể nghi ngờ vào đâu được.
Cô nàng này, một mình ở trên thuyền làm cái gì? Nếu như có chuyện không may xảy ra, thì làm thế nào?
Trần Tiểu Cửu có chút lo lắng, liền đi lên trên chiếc thuyền lớn.
Lúc này đã là giữa trưa, mặt trời nắng chói chang, cao trên bầu trời!
Ánh nắng như hỏa tiễn, bốc hơi, nồng nặc, buồn bực, giống như vô số con vi trùng rơi xuống, rơi vào người rất khó chịu ngứa ngáy, quả thực khiến cho da thịt như rách ra đến nơi.
- Tiểu Đường muội muội, muội ở đây làm gì?
Trần Tiểu Cửu đi đến trước mặt Tiểu Đường cách nàng mười thước kinh ngạc giống như nhìn thấy con yến nhỏ vui mừng vậy, thân thể trắng như tuyết đi đi lại lại từ đầu thuyền đến đuôi thuyền.
Một tay Kỷ Tiểu Đường cầm bút, một tay đang cầm giấy Tuyên Thành, xuyên qua thân thuyền, không biết đang làm cái gì.
Nghe giọng nói của Trần Tiểu Cửu, vội quay đầu lại xem, vẻ mặt không kìm nổi vui sướng, chạy đến chỗ Trần Tiểu Cửu, dịu dàng nói:
- Cửu ca, huynh đến thăm muội sao? Muội rất vui.
Da đầu Trần Tiểu Cửu không kìm nổi cứ ngứa ran lên! Nhưng thấy hai má của Kỷ Tiểu Đường đầy mồ hôi, hai má trắng nõn là do ánh nắng chói chang chiếu vào, chuyển sang màu hồng; khuôn mặt xinh đẹp dường như thiếu nước hơn hôm qua rất nhiều, thô ráp rất nhiều, vừa nhìn qua, thấy đen hơn hôm qua rất nhiều.
Nhìn thấy Kỷ Tiểu Đường vẫn đang vui sướng như vậy, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy tò mò "Cô nàng này rốt cuộc đang phát điên vì cái gì, đang giữa trưa, lại đi phơi nắng dưới ánh nắng chói chang này, cũng không sợ phơi nắng bị tàn nhang sao?
Trần Tiểu Cửu nhìn Kỷ Tiểu Đường cầm trong tay một tờ giấy, trên giấy có vẽ một bức tranh, hiếu kỳ nói:
- Tiểu Đường muội muội trên này viết cái gì vậy?
Kỷ Tiểu Đường khẽ mỉm cười, dịu dàng nói:
- Cửu ca, huynh chưa làm qua thủy vận, không hiểu quy trình cụ thể, kỳ thực thực hiện thủy vận cũng không phải là việc đơn giản, không phải con người làm cái gì cũng tốt! Ví như…..
Nàng sát lại gần Trần Tiểu Cửu, khoa tay múa chân giơ tờ giấy lên, dịu dàng nói:
- Cửu ca, huynh xem, con thuyền dài này, chiều rộng, chiều cao bao nhiêu? Trọng tải bao nhiêu? Một con thuyền lớn cần bao nhiêu người? Còn cần bao nhiêu kho chở hàng hóa? Nếu như không điều tra rõ ràng, thủy vận này chẳng phải rất mơ hồ sao, cuối cùng như thế nào cũng không biết.
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, nhìn chằm chằm vào mắt của Kỷ Tiểu Đường, trong tiềm thức nhìn nàng có cái nhìn khác xưa, trong lòng hơi kích động, kinh ngạc thấp giọng nỉ non:
- Tiểu Đường muội muội, muội vừa rồi thống kê số liệu à?
- Đúng vậy! Nếu không đang lúc nóng nực muội chạy tới đây làm gì?
Kỷ Tiểu Đường nhẹ nhàng vén tóc mai, thở phào một cái.
Trần Tiểu Cửu bất đắc dĩ nói:
- Vậy cũng không cần muội đến đây, để huynh đệ tới đây hỗ trợ là được rồi.
Kỷ Tiểu Đường thè lưỡi, cười đau khổ nói:
- Cửu ca, huynh đệ của huynh mỗi người đều rất hống hách, liệu có ai nghe lời của một người ngoài như muội không? Muội mới hỏi có môt lần, không một ai tình nguyện đi theo muội làm việc cả, huynh xem xem, một đám đứng trên tàu đang chê cười muội.
Nàng bĩu môi, dáng điệu oan ức.
- Tiểu Đường muội muội, muội sao có thể là người ngoài?
Trần Tiểu Cửu giận dữ, nhìn về phía các huynh đệ, sẵng giọng:
- Buồn cười, thành ý giúp đỡ này, không ngờ không nghe lời nói của Tiểu Đường muội muội, bây giờ ta phải đi chỉnh đốn bọn họ lại.
- Ai….đừng….
Kỷ Tiểu Đường vội kéo cánh tay hắn, nhíu mày dịu dàng nói:
- Cửu ca, huynh đừng làm khó bọn họ, cuối cùng thì bọn họ cũng sẽ đổ hết lên đầu muội, muội không muốn bọn họ hận muội! Hơn nữa….
Kỷ Tiểu Đường nói:
- Hơn nữa bọn họ không biết chữ, cũng không hiểu gì về thủy vận này, chi bằng muội tận tâm tận lực, làm cẩn thận một chút!
- Việc này cũng không phải quá khó khăn!
Trần Tiểu Cửu nhất thời lo lắng, bị Kỷ Tiểu Đường giữ chặt cánh tay, cũng không hề giãy dụa, thở dài, dịu dàng nói:
- Muội xem muội này, nóng đến nỗi đổ mồ hôi đầy tay, không khó chịu sao?
Kỷ Tiểu Đường nhẹ nhàng cười, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ:
- Không phiền, không mệt! Muội vẫn cho rằng mình là người vô dụng, bây giờ có thể để giúp đỡ Cửu ca, lòng muội rất vui, dù có phải khổ, mệt, muội cũng cam tâm tình nguyện!
Trần Tiểu Cửu nhìn những giọt mồ hôi chảy trên trán, trên mũi Kỷ Tiểu Đường, hơi nóng bốc lên khiến hai má ửng hồng, cánh tay thon mềm đã chuyển màu đen, bỗng nhiên run rẩy dữ dội, đau lòng chua xót.
Một cô gái si tình!
Hắn ngửa đầu nhìn mặt trời chói chang, thở dài, giơ tay vuốt nhẹ mái tóc của Kỷ Tiểu Đường, dịu dàng cười nói:
- Cửu ca giúp muội lau mồ hôi nhé.
Lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán nàng, khoảng cách gần như thế, bỗng phát hiện ra Kỷ Tiểu Đường thật xinh đẹp "Cái trán trơn bóng, đôi mắt to, xanh đen xinh đẹp tuyệt trần, miệng chúm chím, tất cả đều hơn người."
Nếu không phải trước đây hắn coi trọng ấn tượng đầu tiên, chú ý đến cái "sân bay" của nàng, nói không chừng, cô gái này sẽ là mối tình đầu của hắn!
Hắn nhìn say sưa, thấp giọng dịu dàng nỉ non:
- Hai má xinh như thế này, phơi nắng bị đen rồi! Thật đáng tiếc.
- Sao vậy? Cửu ca đau lòng à?
Kỷ Tiểu Đường ngửi thấy hơi thở của đàn ông khoan khoái nhẹ nhàng, cơ thể nhè nhẹ run lên, nhưng vẫn tràn đầy dũng khí, đứng yên không động đậy, lẳng lặng ngắm nhìn người đàn ông trong lòng, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho nàng.
Trong lòng nàng, Trần Tiểu Cửu là người đàn ông hoàn mỹ, mặc dù hắn đối xử với nàng rất lạnh nhạt, nhưng không có ngăn cản nàng sùng bái hắn, từng cử chỉ, từng nụ cười, từng cái nhăn mày của hắn, đều khiến trái tim nàng lo sợ.
Tuy nàng yếu đuối, nhưng quyết tâm theo đuổi hạnh phúc lại rất mãnh liệt, chỉ cần bỏ công sức, có công mài sắt, có ngày nên kim, nàng hiểu và khắc sâu những lời này.
Vì tình yêu, vì người mình yêu, nàng có thể đánh đổi tất cả.
Mà Trần Tiểu Cửu lại dịu dàng che chở cho nàng như vậy, vẫn là lần đầu, điều này đối với Kỷ Tiểu Đường mà nói, đúng là bắt đầu cho những điều tốt đẹp, cũng là tình cảm thật của nàng.
Trong lòng nàng rối bời, dịu dàng, mắt ngấn lệ, đưa tình đầy ẩn ý, nhìn đôi mắt Trần Tiểu Cửu!
Trần Tiểu Cửu nhẹ nhàng vuốt chiếc mũi nàng, lắc đầu nói:
- Ai ya, có chút đau lòng…..
Nàng có thể cảm nhận được ánh mắt của Trần Tiểu Cửu tràn đầy nhiệt tình, cũng rất trong suốt, không có chút tham lam, trong lòng càng cảm thấy lựa chọn của mình thật sáng suốt, thở dài một hơi, lắc nhẹ cơ thể, dịu dàng nói:
- Cửu ca…..
- Sao vậy?
Trần Tiểu Cửu vẫn hồn nhiên, vẫn dịu dàng lau mồ hôi cho nàng, ngửi thấy mùi hương nồng nàn.
- Cửu ca, có phải huynh cảm thấy……..
Kỷ Tiểu Đường nhẹ nhàng cắn nhẹ đôi mội, cúi đầu, sờ sờ móng tay, hạ giọng nói:
- Có phải muội không thấy có chút xấu hổ hay không?
- Hả?
Trần Tiểu Cửu kinh ngạc, không nghĩ Kỷ Tiểu Đường sẽ nói ra những lời như thế.
Bình tĩnh mà xem xét, trước kia hắn cho là như vậy, nhưng sau khi đã trải qua nhiều việc, hắn đã thay đổi cái suy nghĩ ngu ngốc này.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ủy mị, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng áy náy, nhẹ nhàng lay đôi vai gầy yếu của Kỷ Tiểu Đường, ngượng ngùng cười nói:
- Tiểu Đường muội muội, muội đừng nghĩ như thế, Cửu ca chưa từng nghĩ như vậy?
- Đừng! Cửu ca, huynh không cần phải phủ nhận, muội biết trong lòng huynh nghĩ gì!
Kỷ Tiểu Đường vẫn tràn đầy dũng khí, dịu dàng nói:
- Nhưng cho dù huynh nghĩ về muội như vậy, muội cũng không thay đổi suy nghĩ đâu, muội thích vẻ ngoài lãng mạn, trí tuệ siêu việt, thoải mái không bó buộc của huynh, còn có vẻ mặt xấu xa kia nữa! Muội bị huynh làm cho u mê rồi, muội sẽ như trước đây quấn quít, bên cạnh huynh!
- Tiểu Đường muội muội….
Trần Tiểu Cửu kinh ngạc há to miệng ra, không ngờ chính hắn lại có sức hấp dẫn vô cùng lớn như vậy, chẳng lẽ đây là năng lực siêu nhiên sao?
Kỷ Tiểu Đường ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn thẳng vào mắt Trần Tiểu Cửu, không giấu diếm nói:
- Cửu ca, chỉ cần huynh chấp nhận muội, muội sẽ rất vui, muội biết người thích huynh rất nhiều, đều xinh đẹp hơn muội, nhưng muội không quan tâm, muội có thể làm thiếp, sẽ không cạnh tranh với bọn họ!
Nói đến đây, kéo chặt cánh tay Trần Tiểu Cửu, tủi thân khóc, nước mắt rơi xuống tí tách.
Người đẹp rơi lệ, hắn thấy cũng thương!
Trần Tiểu Cửu không muốn nhìn thấy nữ nhân khóc, Kỷ Tiểu Đường vừa khóc. Trần Tiểu Cửu nói:
- Tiểu Đường muội muội, muội làm cái gì vậy? Đừng khóc nữa….muội khóc huynh cũng không biết làm sao.
Kỷ Tiểu Đường nắm lấy tay áo Trần Tiểu Cửu, lau nước mắt, rồi lại kiễng mũi chân lên, ghé vào tai hắn, thần thần bí bí nói:
- Cửu ca, khuôn mặt muội tuy không xinh đẹp bằng Tuệ Nương, Chu Nhị tiểu thư, nhưng trên cơ thể muội cũng có một số chỗ giống bọn họ, so với bọn họ còn to hơn! Lợi hại hơn! Bọn họ ai cũng không bằng muội!
Lời nói dường như vô cùng tự tin.
- Hả? Vậy những chỗ kia là cái gì?
Trần Tiểu vô cùng tò mò nhìn chằm chằm Kỷ Tiểu Đường, thật sự không nhìn ra cô gái này có ưu điểm gì?
Kỷ Tiểu Đường nhẹ nhàng cười cười nói:
- Ngực của muội….
Vừa nói tới đây, chợt nghe thấy tiếng kêu:
- Mau đứng lại, hãy nộp mạng đi!
Ánh nắng chiếu rọi xuống, tiếng hét vẳng tới, tiến sát tới chỗ Kỷ Tiểu Đường.
Mấy chục con vịt nước dường như chịu không nổi kiếm khí nghiêm nghị, toàn bộ bay lên không trung xanh thẳm.