Dáng điệu hắn bảy phần tuấn mỹ, lại mang ba phần xấu xa trêu tức, bộ dáng đó Hỗ Tam nương đã vương vấn trong mộng không biết bao nhiêu lần, mỗi lần tỉnh mộng, luôn mang theo cảm giác bi thương mất mát!
- Ngươi sao lại theo tới đây rồi?
Trong khi nói chuyện, nơi vầng trán nàng buông xuống vài sợi tóc lưa thưa dính vào mặt, khuôn mặt dịu dàng quyến rũ đỏ bừng lên, chính là do bối rối ngượng ngùng.
Trần Tiểu Cửu cũng không trả lời câu hỏi của Hỗ Tam nương, ánh mắt hắn ẩn chứa những làn sóng mong đợi, ngơ ngẩn nhìn Tam nương.
Bỗng nhiên hắn kích động bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Hỗ Tam nương, nắm chặt bàn tay nàng, thở hổn hển nói:
- Mẹ nuôi, mấy ngày nay người đi đâu vậy, ta nhớ người nhiềulắm!
Ngữ khí cực kỳ thành tâm thành ý, lại còn có chút nghẹn ngào.
Hỗ Tam nương nội tâm như lửa nóng, lại khống chế được cảm xúc chính mình, dùng sức giãy ra khỏi móng vuốt của Trần Tiểu Cửu, trêu đùa:
- Có vợ không nhớ, lại nhớ đến mẹ nuôi làm gì? Ngươi thật là đồ ngốc!
Ngữ khí đầy vẻ hờn dỗi, mí mắt giàn giụa, trong lòng lại có loại vui mừng khó hiểu, trong đầu lại hiện ra cảnh tượng Trần Tiểu Cửu đè nàng ở trên mái nhà, đối với nàng vừa hôn lại vừa cắn, cảnh tượng động tay động chân vô cùng xấu hổ.
Cảnh tượng kia tuy rằng không nên phát sinh, thuộc loại làm xằng làm bậy, nhưng bản thân nàng lại vĩnh viễn không sao quên được.
Chỉ có trong lòng nàng là hiểu rõ, lúc bàn tay to của hắn tùy ý âu yếm sờ mó bộ ngực của nàng, chính nàng đã thoải mái đến thế nào?
Càng đáng hận hơn là lúc nàng cùng với hắn miệng lưỡi quấn vào nhau lại sinh ra cảm giác thoải mái bay bổng, không thể kiềm chế được. Cảm giác tiếp xúc sảng khoái, tan chảy kỳ diệu kia đối với một nữ nhân thành thục đã khô hạn nhiều năm, không ai thấm nhuần như nàng, tất nhiên sẽ có nhiều sức hấp dẫn?
Trong đêm đó, nàng thật hy vọng lấy trời chăn, lấy đất làm giường, dưới ánh trăng mờ mịt, mở rộng nội tâm của mình, nghênh đón một đoạn khát vọng đã truỵ lạc từ lâu.
Nàng táo bạo mong muốn rằng tiểu nam nhân xấu xa này có thể thô bạo xé rách quần áo của nàng, khiến thân hình kiều mỵ của nàng được lộ ra trước mặt nam nhân mà mình yêu?
Thậm chí nàng còn nghĩ to gan hơn nữa là nếu tiểu nam nhân này tàn nhẫn một chút, chặt chẽ ôm lấy thân hình của nàng, dùng phương thức đặc biệt của nam nhân, làm cho nàng sung sướng, khiến nàng ở dưới thân hắn mà kịch liệt thở dốc, trăn trở triền miên, đưa mình lên đến đỉnh cao sung sướng, có phải là tốt biết bao?
Chỉ có điều, lúc nàng liên tưởng đến nam nhân tuấn mỹ trước mắt này là con rể của nàng, liền khiến trong đầu nàng sinh ra ý niệm chùn bước.
Trần Tiểu Cửu lại bướng bỉnh nắm chặt bàn tay thon mềm của Hỗ Tam nương, vui vẻ cười cười:
- Vợ cũng muốn, nhưng cũng không thể cưới vợ rồi liền quên mất mẹ nuôi được.
- Ngươi nha! Chỉ được cái ba hoa!
Hỗ Tam nương thu hồi những tâm tư kiều diễm, nhìn vào vết thương của Trần Tiểu Cửu, quan tâm nói:
- Còn đau không?
- Mẹ nuôi, vẫn thật là có chút đau! Tuy nhiên đừng lo, ta có linh đan diệu dược rồi.
Trần Tiểu Cửu liền từ trong áo lấy thiết lê hoa ra, lấy một ít thuốc bôi vào vết thương trên ngực.
Chỉ có điều hắn không dám động đậy mạnh, vết thương đau đớn khiến chân tay hắn có chút vụng về.
- Hay là ta giúp ngươi!
Hỗ Tam nương thấy hắn vụng về, trong lòng càng cảm thấy đáng yêu, cười khanh khách lên, giơ tay đoạt lấy thiết lê hoa, bàn tay nhỏ bé quẹt một chút thuốc, nhẹ nhàng đứng lên, vừa lấy tay bôi lên trước ngực Tiểu Cửu, vừa dịu dàng hỏi:
- Ngươi làm sao tìm được ta?
Trần Tiểu Cửu cảm giác bàn tay của Hỗ Tam nương nhỏ bé và mềm mại, một loại cảm giác thoải mái nói không nên lời, từ ngực hắn lan truyền khắp toàn thân!
Hắn bộ dạng yếu đuối, chỗ mà thuốc bôi vào có chút đau đớn, hắn đứng thẳng không xong, lay động một hồi, lại thuận tay ôm lấy vòng eo mềm mại của Hỗ Tam nương, áp sát vào trên người hắn.
- Ngươi làm gì? Mau thả ta ra!
Trái tim Hỗ Tam nương thình thịch đập loạn, xoay người muốn thoát ra, Trần Tiểu Cửu đã ôm được nàng, có khi nào lại để nàng thoát ra, hắn mặt dày mày dạn ra vẻ đáng thương nói:
- Ta đau, mẹ nuôi, ta đứng không vững nữa, ôm người có thể đứng vững chắc...
- Ôi... Ta thực không có biện pháp với ngươi.
Hỗ Tam nương thấp bộ dáng hắn giả vờ đau đớn, trong lòng thở dài.
Nàng có thể đoán được Trần Tiểu Cửu muốn lợi dụng cơ hội sờ soạng mình, cũng hiểu được bản thân mình lẽ ra nên nhẫn tâm, không thể cho bàn tay thô bỉ của hắn tùy ý sờ mó ở trên lưng mình!
Nhưng... nhưng cái loại cảm giác bị nam nhân mà mình thích âu yếm mò mẫm thật là tốt, nàng có chút mê say, trong lòng âm thầm cảnh báo chính mình: một lần thôi, chỉ lần này thôi, chỉ như vậy một lần này thôi...
- Ngươi giữ chặt, không được động đậy lung tung!
Hỗ Tam nương u oán liếc xéo hắn một cái, ánh mắt mê say, trống ngực đập thình thịch, tiếp tục bôi thuốc cho Trần Tiểu Cửu, chỉ có điều tim đập loạn nhịp, ngay cả bàn tay nhỏ bé cũng run rẩy.
Bàn tay to của hắn liền đỡ lấy vòng eo mềm mại mảnh khảnh của Tam Nương, do khẩn trương mà có hơi run rẩy, hai thân thể tỏa ra hơi thở như lửa nóng, hề sát vào nhau, hương thơm trên thân thể mềm mại và thành thục của Hỗ Tam nương làm cho hắn sảng khoái trong lòng.
Thân hình hai người kề sát nhau, hắn thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ ràng hàng mi cong vút của Tam nương. Đôi môi hồng phấn khẽ hé mở, cánh môi mềm mại tản ra hương khí mê người.
Đôi mắt nhìn thoáng xuống, bộ ngực sữa cao ngất của Tam nương đang phập phồng lay động, ngăn trở tầm mắt của hắn nhìn xuống.
Chỉ có điều một dãy mềm mại đẫy đà, đang dao động ở trước mắt như trêu chọc nội tâm hắn. Một cỗ ý niệm nóng bỏng đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn, hắn muốn khống chế cũng không được.
Hỗ Tam nương tâm hoảng ý loạn, khuôn mặt đỏ bừng tiếp tục bôi thuốc cho Trần Tiểu Cửu!
Bên hông nàng, hai bàn tay to kia đang nóng bỏng truyền đến từng trận hỏa nhiệt, chỉ là đặt nhẹ nhàng ở sau lưng nàng đã liền khiến trong lòng nàng nhanh chóng dâng lên từng đợt sóng, huống chi hai bàn tay to kia lại không chút thành thật mà âm thầm mò mẫm trên người nàng?
Trong lòng nàng chợt giằng co mãnh liệt giữa một bên là khao khát yêu thương và một bên là sự sợ hãi luân thường đạo lý. Bàn tay nàng liền vội vã vẽ loạn, nàng nghĩ cần phải khẩn trương chấm dứt màn chữa thương đầy hương diễm này.
Nhưng vào lúc đó, thân thể mềm mại của nàng đột nhiên giật mình run rẩy kịch liệt, giống như bị điểm trúng huyệt đạo, nàng một chút cũng không dám cử động, đôi mắt như lửa, lộ ra vẻ oán hận và ánh sáng mờ như nước mùa thu.
- Tiểu Cửu, ngươi... Ngươi nghĩ chuyện xấu gì đó?
Hỗ Tam nương cúi đầu xuống, ánh mắt nhìn vào miệng vết thương, bàn tay nhỏ bé điểm nhẹ vài huyệt đạo trên ngực hắn. Nàng cũng không dám dùng ngón tay để bôi thuốc cho hắn nữa.
Bởi vì, nàng đột nhiên cảm giác nơi bụng dưới, có một cái cọc gỗ cứng cáp, lại còn đàn hồi chĩa vào nàng, va chạm này như xâm nhập vào da thịt của nàng.
Nàng là người từng trải, tự nhiên thứ đồ nguy hiểm, cứng cáp đó, rốt cuộc là cái gì?
Loại cảm giác động tình này khiến trong lòng Hỗ Tam nương sợ hãi. Tuy rằng trong lòng nàng vô cùng khát vọng, nhưng lại bị lý trí lấn át, quyết không để mình bị sa vào.
Nàng không dám động đậy lung tung. Chỉ sợ khi giãy giụa sẽ sinh ra va chạm kịch liệt, làm cho thứ đồ vật to lớn này lại tràn đầy hơi thở khoan khoái điên cuồng của nam nhân.
Suy nghĩ một lúc lâu, nàng cố lấy hết dũng khí, nhìn thẳng vào Trần Tiểu Cửu, ánh mắt như làn thu thủy cũng không biết là u oán hay là khích lệ hắn? Nàng ra vẻ giận dữ nói:
- Ngươi cứ như vậy mà đối xử với mẹ nuôi sao? Thật uổng công ta cẩn thận chữa thương cho ngươi?
Trần Tiểu Cửu không nghĩ tới sự tình sẽ trở nên như vậy, trong lòng có chút tức giận, nhưng không cách nào dập tắt được cái cọc gỗ ngắn kia, hắn cũng không dám tùy tiện nhúc nhích. Phần bụng dưới mềm mại, dàn hồi truyền lên từng cơn điên cuồng hoang dã, làm hắn nổi lên từng trận khát vọng mãnh liệt. Hắn sợ nếu hắn động đậy thì hắn thật sự sẽ làm bậy đối với người mẹ nuôi đã cẩn thận săn sóc cho hắn này.
Mặc dù trong lòng hắn rất muốn phóng túng, thậm chí trong đầu lại có ý niệm ngang ngược cứng rắn. Nhưng hắn biết, dù hắn có muốn ngang ngược, về võ công hắn cũng đánh không lại Hỗ Tam nương.
- Mẹ nuôi, ta biết người... người trong lòng là thích ta mà!
Trần Tiểu Cửu suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên nâng chiếc cằm mềm mại mịn màng của Hỗ Tam nương. Hành động thân mật càn rỡ này làm nàng càng hoảng sợ, muốn né tránh nhưng thân hình như là bị điểm trúng huyệt đạo, căn bản là không chịu nghe theo sai khiến của nàng, chiếc cằm của nàng đã ngoan ngoãn bị bàn tay to của hắn bắt được.
Hỗ Tam nương gấp rút thở hổn hển mấy hơi, nói:
- Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ngươi ở trong mắt ta, chính là vãn bối, ta sao lại... sao lại thích ngươi chứ? Mẹ nuôi đã người lớn như vậy, đã sớm... sớm không còn tâm tư kia...
Nàng đỏ mặt, bĩu đôi môi hồng phấn cãi lại, nhưng lời nói lại dịu dàng, ngay cả nàng cũng cảm thấy vô cùng uể oải.
Muốn nói cứng một chút, nhưng lại làm trái với lương tâm nên nói không thành lời, chính mình rõ ràng vô cùng hưởng thụ, vì sao lại cứ phải không được phép thoải mái chứ?
Đây thật sự là ông trời đang trừng phạt ta!
Bàn tay to của Trần Tiểu Cửu lại suồng sã mơn trớn khắp nơi trên cằm của nàng, những nơi mà ngón tay hắn chạm qua đều lưu lại một loại cảm giác ấm áp ngọt ngào, loại cảm giác mờ ám này lúc cô đơn chẳng phải là nàng rất mong chờ sao?
Nàng không dám nghĩ tiếp nữa, cũng không dám hy vọng nữa. Nàng liền nhắm mắt lại để tránh sự tấn công bằng thị giác của hắn, nhưng đã có một làn hơi thở nam nhân lưu chuyển giữa mũi và tai nàng, rồi lan rộng ra...
Nàng cảm nhận được hơi thở vi diệu của nam nhân liền sinh ra huyễn tưởng, cả người nàng mềm yếu vô lực, khát vọng trong lòng lại mạnh mẽ bùng lên.
Hơn nữa còn rõ ràng cảm nhận được cái cọc gỗ ngắn lớn mạnh kia đang chĩa vào dưới bụng nàng, vừa lay động nó đã chĩa vào nàng khiến khuôn mặt nàng đỏ bừng, tựa như bị điểm trúng huyệt đạo.
Cách vài lớp áo quần vẫn có thể cảm nhận được cái cọc gỗ ngắn kia rất cứngcáp và dũng mãnh.
Trong đầu nàng liền ảo hóa ra những hình ảnh đáng xấu hổ, chỉ cảm thấy giữa đùi ẩm ướt, càng cảm giác vô lực, nàng liền muốn thoát ra, nhưng cũng chưa biết phải làm sao.
- Mẹ nuôi, người thích ta mà!
Trần Tiểu Cửu dịu dàng cười cười, rồi lại chậm rãi lặp lại lời Hỗ Tam nương vừa mới nói:
- Tuy rằng tuổi tác hơi lớn một chút, nếu so sánh với với các tiểu cô nương, lại tràn trề hương vị thành thục, một chút cũng không lạnh, ăn vào lại thơm ngon ngọt ngào hợp khẩu vị như thế, Trần Tiểu Cửu là nam nhân khỏe mạnh cường tráng, còn cần gì phải cố ý xuất ra thủ đoạn dụ dỗ hắn chứ?
- A? Ngươi... ngươi làm sao biết? Chẳng lẽ ngươi vừa rồi nghe... nghe được lời nói của ta? Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn
Hỗ Tam nương trợn tròn mắt, mặt càng đỏ bừng, thân thể mềm mại run lên, há hốc cái miệng nhỏ nhắn, không biết phải làm sao.
Nàng có thể cảm giác được sự thay đổi cảm xúc của Tiểu Cửu, ánh mắt hắn chỉ trong chốc lát liền tràn ngập một ngọn lửa hồng, cánh tay đang ôm nàng cũng thân thiết hơn, hắn chậm rãi áp bộ ngực mềm mại của nàng vào bộ ngực bóng láng của hắn.
Nàng trong lòng sợ hãi, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Tiểu Cửu, ngươi đừng... những lời nói của ta, là gạt người, là ức hiếp Chu lão phu nhân, không phải là thật...
Trong lúc giãy dụa để biện minh, Trần Tiểu Cửu đã đưa cái đầu của hắn lại, hé miệng của hắn ra, bắt được cái lưỡi linh động của Hỗ Tam nương.
- Ử... Ô...
Tam nương kịch liệt giãy giụa, cổ họng phát ra tiếng vang ồ ồ, bàn tay nhỏ bé ở phía sau lưng Trần Tiểu Cửu vừa bóp vừa vặn. Chỉ có điều một lúc sau, cánh tay của Tam nương đã dừng lại, ngược lại còn ôm chặt lấy cổ của Tiểu Cửu.