Không được! Không được! Thằng nhãi này không có năng lực, quả nhiên là vô cùng kém cỏi!
Trần Tiểu Cửu cười xấu xa, còn định đến gần một chút để thưởng thức trận chiến kịch liệt của hai người lạ mặt, Hỗ Tam nương véo tai hắn, túm hắn đi ra, mặt đỏ bừng, giận đữ nói:
- Có gì đáng xem chứ? Cũng không ngại ngùng sao?
- Chậc chậc….Tiểu Cửu chưa từng được thấy, thật mất mặt.
Trần Tiểu Cửu chỉ cười ngốc, nhìn Hỗ Tam nương, trong ánh mắt lộ ra ý cười nhợt nhạt, kỳ vọng, khiến nàng vừa nhìn vào liền không ngừng lui về phía sau, trong lòng ngứa ngáy, nhẹ nhàng nói:
- Ngươi đừng nhìn ta.
Hỗ Tam nương quay người định đi, lại thấy đôi nam nữ kia đã mặc quần áo đi ra, người đàn ông gầy gò, rất bình thường, người phụ nữ hơi quyến rũ, đúng dáng thượng lưu.
Người phụ nữ kia có thể là bà chủ, tuy vẻ mặt ngượng ngùng, nhưng lại thấy tiền là lóa mắt, không thể nhìn kinh doanh thua lỗ như vậy được.
Chạy lại hai bước, ngăn cản bóng dáng hai người, thấy hai người tay trong tay, vẻ mặt có chút thần bí, đôi môi mỏng khẽ hé ra, vừa mở miệng liền nói:
- Đại ca ca, đại tẩu, hai vị khoan đi đã, tuy trời tối rồi, nhưng rượu ngon, đồ ăn ngon, ở đây ta đều có cả.
Liếc mắt nhìn thoáng qua Hỗ Tam nương, không khỏi kinh ngạc kêu thành tiếng:
- Đại tẩu, người thật xinh đẹp.
Đại ca? Đại tẩu?
Hỗ Tam nương bị cách gọi của bà chủ này làm cho sửng sốt.
Đợi hiểu được hàm ý trong đó, nàng không khỏi đỏ mặt, nóng bỏng khó chịu, oán hận nhìn Trần Tiểu Cửu một cái, vội rút tay lại.
Trần Tiểu Cửu cười ha hả:
- Bà chủ này, không nói linh tinh, hai ta không phải vợ chồng.
Hả?
Không…không phải vợ chồng?
Bà chủ có chút khó hiểu, nửa đêm, cô nam quả nữ, đi trên một con đường nhỏ, không phải vợ chồng, thì là gì? Trong lòng bà chủ rất kì lạ, phản ứng chậm chạp, mở miệng muốn hỏi lại.
Lại thấy ông chủ kia đi ra, bịt miệng bà lại, ghé vào tai, nói nhỏ:
- Đồ phá của, đây còn nhìn không ra sao, cô gái kia xấu hổ, hơn nữa, nửa đêm đi ra ngoài, vừa nhìn là biết có tư tình với người đàn ông này, lén lút bỏ nhà ra đi. Mắt mũi cũng không có, bà còn mở quán gì? Nếu còn hỏi nữa, người ta xấu hổ, còn không đi mất sao? Vậy là sao mà kinh doanh đây?
Bà chủ bị chồng răn đe liền thông suốt, lại lén quan sát sắc mặt của Hỗ Tam nương, gật đầu lia lịa, lại chợt lắc đầu nói:
- Ông à, ông nói nếu tôi xinh như vậy, thì tốt biết bao.
Ta hứ…
- Bà chính là một con vịt xấu xí, còn dám so sắc đẹp với thiên nga sao?
Ông chủ lại hung hăng trừng mắt nhìn bà, ngoái đầu lén nhìn Hỗ Tam nương, chảy nước miếng. Text được lấy tại
Đôi nam nữ này đúng là những kẻ si tình!
Tuy là nói nhỏ với nhau, nhưng giọng nói lại không to không nhỏ, toàn bộ đều lọt vào tai Hỗ Tam nương.
Hỗ Tam nương dở khóc dở cười, vừa tức vừa thẹn, ngực cũng phập phồng, ngóai đầu nhìn lại oán trách Trần Tiểu Cửu vài câu, lại thấy đồ chết tiệt này đang ngây ngô cười, ngẩn ngơ nhìn ngực nàng đang phập phồng, nhìn đến dại cả mắt ra.
- Tiểu Cửu, nhìn cái gì ?
Hỗ Tam nương lùi về sau một bước, hai tay làm bộ như vô tình che ngực, vẻ mặt vô cùng xấu hổ, càng mê hoặc người.
Cuối cùng bà chủ cũng phản ứng lại, sợ hai người đi thật, vội vàng tiếp đón vào trong, bưng trà rót nước, hầu hạ rất nhanh nhẹn.
Trần Tiểu Cửu ngồi ở ngoài, mở to hai mắt nhìn, cúi đầu nhìn Hỗ Tam nương, buồn cười nói:
- Mẹ nuôi, người sao vậy? Bộ dạng này của người, giống như là thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, chưa xuất giá về nhà chồng.
- Nói bậy gì vậy? Còn không phải đều tại ngươi hại sao?
Hỗ Tam nương mặt đỏ giống như sắp thấm cả máu ra, cắn môi, con ngươi đảo đi đảo lại bốn phía, gần như có thể hòa tan mọi ý chí sắt đá của đàn ông, nỉ non nói:
- Hai chúng ta có quan hệ gì? Bị người ta hiểu lầm thành đôi vợ chồng, thật còn chưa đủ mất mặt sao?
Dừng lại một chút, u oán nói:
- Hơn nữa, bà chủ này cũng không có nhãn lực gì, ta lớn tuổi như vậy, sao có thể giống như một tiểu cô nương, mặc kệ, không thèm để ý tới bà ta.
Trần Tiểu Cửu ghé sát vào khuôn mặt nàng, tỉ mỉ xem xét một lần.
- Ngươi làm gì vậy? Trên mặt ta có nhọ sao?
Hỗ Tam nương ngửi thấy hơi thở khoan khoái, liền tránh về phía sau một chút.
Trần Tiểu Cửu nhìn rất lâu, lại lắc đầu cười nói:
- Mẹ nuôi, khó trách bà chủ kia khen người như vậy, Tiểu Cửu vừa nhìn rất lâu, không ngờ ngay cả một nếp nhăn cũng không có, ai dám nói người già, ta tuyệt không bỏ qua cho hắn.
- Thật vậy sao?
Hỗ Tam nương cuối cùng cũng không ngăn được thế tấn công như viên đạn bọc đường của hắn, vuốt lên gò má trắng mịn của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn, thản nhiên nói:
- Năm tháng vô tình, năm tháng trôi qua, kết quả là, lại không có gì còn được giữ lại.
- Cho nên thôi! Con người phải sống muôn màu muôn vẻ, mặc kệ trời long đất lở.
Trần Tiểu Cửu lắc đầu nói:
- Hoa nở thì phải chiết, chớ đợi hết hoa chiết cành không.
Hỗ Tam nương nhìn Trần Tiểu Cửu, không khỏi lắc đầu nói:
- Tiểu Cửu, trong đầu ngươi có cái gì vậy? Có một số câu nói ra, thật là khiến ta sợ, ta nghe mà tim đập chân run.
Một lúc sau, ông chủ bưng lên mấy món chay, đặt trên bàn, đồ ăn thanh đạm, mùi hương tỏa khắp bốn phía.
- Đầu bếp giỏi.
Trần Tiểu Cửu tán thưởng một câu, lại dặn dò mang rượu ra.
Ông chủ lại lấy ra một vò rượu, cười nói:
- Hôm nay chỉ còn lại một vò rượu.
Trần Tiểu Cửu ngửi một chút, cảm thấy mùi hương thuần hậu, rất có hương vị, lại dặn dò nói:
- Ông chủ, ông và bà chủ cứ xuống trước đi, không có sự dặn dò của ta, đừng đến quấy nhiễu bọn ta.
Trong khi nói chuyện, hắn lấy ra mười lượng bạc, đưa cho ông ta.
Ông chủ vừa thấy mười lượng bạc, đôi mắt sáng lên: hiểu ra mười lượng bạc này, chính là lợi nhuận một tháng của cái tiệm nhỏ này.
Lúc nhất thời, mặt mày hớn hở, gật đầu khom lưng thở dài nói:
- Vị đại ca này, ở hậu viên, ta còn có một căn phòng, ta và vợ ta về nghỉ ngơi trước, không dám quấy nhiễu ngươi, nếu ngài uống hết rượu, đi rồi chỉ cần đóng cửa lại là được, trong phòng này không có gì đáng giá, thật không sao.
Trần Tiểu Cửu đáp một tiếng, trong lòng cảm thán ông chủ này thật biết kinh doanh.
Ông chủ dẫn vợ ông ta đi ra cửa, lại chỉ vào một cái bình nói với Trần Tiểu Cửu, vẻ mặt thần bí nói:
- Khách quan nếu rượu không đủ uống, ở đó còn có chút, chỉ là ta và vợ ta vừa uống, sợ ngài chê.
Trần Tiểu Cửu đáp một tiếng, liền đuổi hai người ra khỏi cửa, lại ngồi xuống bên cạnh Hỗ Tam nương.
Không biết thế nào, Hỗ Tam nương vừa nghe thấy tiếng cửa đóng lại, trong lòng kinh hãi chút: nửa đêm cô nam quả nữ trong phòng, uống rượu với người đàn ông mình thích, bất luận nghĩ thế nào, cũng mang một sự lãng mạn không thể tưởng tượng được.
Nàng giống như một con mèo nhỏ, cuộn mình một chỗ, nhìn bộ dạng thoải mái của Trần Tiểu Cửu, vừa khéo cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, hai người xấu hổ cười, lại không biết nên nói cái gì.
Trầm mặc không nói gì, chỉ có thể mượn rượu giải sầu, hai người ngươi một chén, ta một chén bắt đầu uống với nhau.
Ánh sáng nến lờ mờ, trong căn phòng đơn sơ, lộ ra một hương vị bất đắc dĩ.