Trong lòng Trần Tiểu Cửu khó chịu, nhíu mày.
Hỗ Tam nương vuốt ngực hắn, bỗng nhiên nhẹ nhàng mỉm cười
- Ai, ngươi chung quy không phải là của ta, nếu không phải sai lầm, cùng ngươi xảy ra quan hệ, chúng ta đã có thể như gần như xa mà chuyện trò vui vẻ, hiện tại... Hết thảy đều kết thúc rồi.
Trần Tiểu Cửu muốn động cũng không thể động, có miệng nhưng không thể nói nên lời, trong lòng cuống cuồng, chỉ có thể ra sức nháy mắt, ra hiệu cho Hỗ Tam nương cởi bỏ huyệt đạo cho hắn.
Hỗ Tam nương lại nghé trên người hắn, hôn lên ánh mắt của hắn, đau thương mỉm cười, nói
- Ta biết ngươi muốn nói cái gì! Ngươi nhất định là muốn thuyết phục ta đừng rời khỏi ngươi, ngươi còn nhất định sẽ hẹn thề son sắt, nói chuyện này sẽ không cho người khác biết được, chỉ có hai chúng ta biết thôi. Có phải vậy không?
Trần Tiểu Cửu gặp Hỗ Tam nương đoán trúng suy nghĩ của mình, không khỏi hạ mi mắt.
Hỗ Tam nương yêu thương điểm trán Trần Tiểu Cửu, lắc đầu nói
- Ngươi a, chỉ biết dùng lời nói này nọ để gạt ta cũng không để ý rốt cuộc có làm được hay không.
- Chúng ta hai người đã thành bộ dáng như vậy, ngọt ngào cũng trải qua, chẳng lẽ còn có thể giống như trước mà khắc chế sao? Ta cũng không tin chuyện ma quỷ của ngươi, thừa dịp ta chưa chuẩn bị, ngươi nhất định sẽ dây dưa với ta, khiến ta lại cùng ngươi làm chuyện xấu hổ!
Trần Tiểu Cửu lại nhíu mi, sắc mặt cực kỳ đau khổ.
Hỗ Tam nương bỗng nhiên bật cười
- Tiểu Cửu, ngươi còn không thừa nhận sao? Cho dù ta oan uổn ngươi, nhưng mẹ nuôi lại thấy chỗ tốt của ngươi, ngươi không muốn làm chuyện xấu hổ, ta đũng là người có tuổi, sao có thể khống chế được tâm tư của chính mình?
- Chúng ta nếu là chưa từng nếm thử chuyện đó thì thật tốt, đã có lần đầu tiên này, ta lại vừa nhìn thấy ngươi, sẽ lại kìm lòng không nổi muốn cùng ngươi hoan hảo, lâu ngày, làm sao có thể che giấu được ? Mắt đi mày lại, vợ của ngươi đều là nhân tinh, ai mà chẳng nhìn ra?
Trần Tiểu Cửu vội vàng nháy mắt, hơi thở có chút dồn dập, sắc mặt nghẹn đỏ bừng.
Hỗ Tam nương một lần nữa bò lên trên người hắn, nhấp hé đôi môi, trong mắt hiện lên thần sắc quyết tuyệt, thanh âm trần thấp, rồi không chần chừ nói
- Cho nên, một biện pháp duy nhất, đó là ta vĩnh viễn rời khỏi ngươi, tìm một địa phương hoang tàn vắng vẻ mà ẩn cư, cô tịch nửa đời sau, chỉ có thể như vậy mà thôi.
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, khốn khổ không thể nói chuyện, lại biết Tam Nương một khi đã nói như vậy, giọng điệu kiên định, hiển nhiên là sẽ không hề hối hận, khóe mắt trong nháy mắt đã ươn ướt, lóe ra nước mắt trong suốt.
- Tiểu Cửu, ngươi khóc. . Khóc cái gì?
Hỗ Tam nương một lần nữa nằm sấp xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ trên mặt hắn đau thương nói
- Ta biết ngươi sẽ luyến tiếc ta, trong lòng muốn ta, muốn ta cùng ngươi sớm chiều gần nhau, có điều đây chỉ là mộng đẹp mà thôi chúng ta sẽ phạm vào cấm kỵ, sẽ phải bị trừng phạt, bằng không, chuyện này sẽ trở nên vô cùng phức tạp.
Thật nhiều nước mắt từ khóe mắt Hỗ Tam nương chảy xuống, rơi vào miệng Trần Tiểu Cửu hương vị tràn đầy chua xót, hắn cố gắng nháy mắt, muốn cầu xin Hỗ Tam nương cởi bỏ huyệt đạo cho hắn, hắn biết chỉ cần chính hành động tự nhiên của mình, có thể dựa vào miệng lưỡi mà mang Hỗ Tam nương giữ lại bên người. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Nhưng, hiện tại hắn giống như bù nhìn bất lực, trơ mắt nghe nữ nhân mình yêu thương phải vĩnh viễn rời khỏi mình, lại chỉ có thể thương tâm rơi lệ
Lòng hắn đau kịch liệt, đau đến
Hỗ Tam nương khóc thật dữ dội, lại đứng dậy; âm thanh buồn rầu nói
- Mỵ Nhi tuy rằng là nữ nhân nhà ta, ta chỉ cần biết rằng nó sống trên đời, hạnh phúc mỹ mãn là được, không muốn cùng nó nhận lại nữa.
Dừng một chút lại nói
- Ta là môt cường đạo, trên lưng lại mang tội phản quốc, nếu là giờ nhận lại nó, ngày sau nói không chừng sẽ mang đến bất hạnh cho nó, kia không phải là kết quả ta muốn.
Hỗ Tam nương lau nước mặt, lại khóc nức nở nói
- Hơn nữa, Mỵ Nhi theo ngươi, ngươi thương nó như vậy, nhất định sẽ không khiến nó chịu ủy khuất, ngày sau nếu sinh được con trai hay con gái, cuộc sống gia đình như vậy liền thực hạnh phúc…
Trần Tiểu Cửu nghe thế, trong tim như có nghìn vạn tiễn xuyên qua, nước mắt rơi như Trường Giang và Hoàng Hà cuồn cuộn, đôi mắt hàm chứa đau thương thật sâu, kinh ngạc nhìn gương mặt Hỗ Tam nương như lê hoa đái vũ (hoa lê ướt sũng sau cơn mưa)
- Ta đi rồi, ngươi cũng không cần tìm ta, ta sẽ trốn đến một nơi ai cũng không tìm thấy, chờ dung nhan từ từ già đi, có lẽ một ngày đẹp trời nào đó, nổi lên hứng thú, ta sẽ đến thăm ngươi, chỉ sợ khi đó ta đã biến thành một bà lão mặt đẩy nếp nhăn, ngươi sẽ không nhận ra ta. Haha...
Hỗ Tam nương lấy ra một chiếc khăn tay, lau giọt lệ trong suốt, rồi lại dùng nó lau đi nước mắt trên mặt Tiểu Cửu, đứng dậy nhìn gương mặt đầy khổ sở của hắn, nhẹ nhàng hôn một cái lên môi hắn, nói
- Đây là một đêm, là đêm vui vẻ nhất trong đời ta, ta kiếp này cũng sẽ không quên kẻ như ngươi phá hư mẹ nuôi, lại còn là tên khốn kiếp biết dịu dàng săn sóc cho ta!
Nàng ngẩng đầu, nhìn gương mặt thê thảm của Trần Tiểu Cửu mím môi, thấp giọng nói
- Tiểu Cửu, ta đi đây ...
Nước mắt dĩ nhiên làm ướt cả một mảnh trên ngực nàng, nàng không dám ngừng lại, nhanh như chớp, liền biến mất trong phòng nhỏ u ám.
Thấy bóng dáng quyến rũ kia rời đi trong nháy mắt, Trần Tiểu Cửu thật sự đau lòng, lại tiến nhập mười tám tầng địa ngục u ám, âm u lạnh lẽo cô độc, băng hàn, không người đến cứu hắn, trên người không có một tia khí lực đầu trâu mặt ngựa đem hắn ném vào dòng nham thạch cực nóng.
Băng và lửa cùng tra tấn, khiến hắn đau muốn chết đi, một chút phiền muộn nhớ nhung nghẹn ở cổ họng, hai mắt khẽ đảo, hôn mê bất tỉnh
Lúc Trần Tiểu Cửu tỉnh lại, là lúc sáng sớm, ánh sáng nến dĩ nhiên đã cháy hết, ngoài cửa sổ loáng thoáng đã có ánh mặt trời.
Hắn đứng dậy mặc quần áo xong, sắc mặt đau khổ muốn rơi lệ, nhưng trong một buổi tối mê man, bi thương trong lòng hắn đã chảy sạch, trong tay cầm khăn lụa dính đầy mùi hương cơ thể của Hỗ Tam nương , trong lòng ngoại trừ đau xót, lại cứng cỏi đứng lên.
Hắn là một người không dễ thỏa hiệp, trong lòng hắn, tình yêu là không có bất cứ giới hạn nào, nếu yêu nhau sẽ nắm tay nhau đến hết đời, cho dù biến thành quỷ cũng phải trình diễn một màn "Nhân quỷ tình vị"
Nhìn quanh căn phòng mờ tối, nghĩ đến nhu tình mật ý nồng đậm hôm qua, hắn rất nhanh nắm tay, hung hăn vung vẩy một chút, giận dữ hét
- Thế tục luân lý, cút con mẹ ngươi đi.. .
Trong phòng của vợ chồng ông chủ kia, nhanh nhanh chạy lại đây, đập cửa, cười hì hì hói
- Khách quan, ngài tỉnh rồi, tối hôm qua ngủ ngon không?
Nói chuyện, đôi mắt nhắm thẳng chung rượu kia, thấy rượu đã không còn, không khỏi lộ ra tươi cười đầy thâm ý
Trần Tiểu Cửu đi lên trước mắt lão, vung tay hung hăng tát một cái.
- Bốp...
Ông chủ lảo đảo thất tha thất thểu ngã xuống mặt đất, một chưởng, vẻ đắc ý hoan hỷ trên mặt lão không còn.
- Ngươi . .Ngươi không biết đạo lý, vợ chồng chúng ta có ý tốt chiêu đãi ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà đánh chúng ta?
Bà chủ hoa dung thất sắc, vội vàng nâng ông chủ đang hoảng sợ té trên mặt đất.
Trần Tiểu Cửu cười lạnh
- Đây là trừng phạt của các ngươi
Bỗng nhiên lấy ra hai trăm lượng bạc, đưa cho ông chủ vừa mới đứng lên, vỗ bờ vai của lão, như xuân phong mỉm cười
- Hai trăm lượng bạc này, là phần thưởng của ngươi.
Hành động quỷ dị của hắn, khiến đôi vợ chồng trợn mắt há mồm, mờ mịt: Người này không phải là bị điên rồi đi? Ông chủ lật qua lật lại xem xét ngân phiếu, tin tưởng Trần Tiểu Cửu không lừa lão trong lòng càng cho rằng Trần Tiểu Cửu là một tên tâm thần
Trần Tiểu Cửu thở dài, lại lấy ra một trăm lượng bạc, đưa cho ông chủ, dùng một loại giọng điệu không để cho nghi ngờ
- Phòng ở này, ta muốn, từ hôm nay trở đi liền là của ta, mói thứ bên trong các ngươi không được di chuyển, nghe hiểu chưa?
- Khách quan, ngươi như vậy... muốn phòng này làm gì? Gía trị nhiều nhất cũng chỉ mười lượng bạc, không cần nhiều đến như vậy...
Ổng chủ lắp bắp hỏi, nhìn đến ánh mắt lạnh lùng của Trần Tiểu Cửu, vội vàng câm mồm không nói nữa, lui về sau một bước, nắm chặt ngân phiếu trong tay giống như sợ bị bay mất.
Trần Tiểu Cửu hừ lạnh một tiếng nói
- Không nên hỏi thì đừng hỏi, sau đó ta phái người đến thu phòng ở!
Nhìn quét một vòng, lững thững đi ra khỏi cửa.
Một vòng mặt trời đỏ theo hướng đông xuyên qua mây mù diễm lệ, từ từ mọc lên.
Lại là khí trời đầu sung mãn hy vọng.
Trần Tiểu Cửu nhìn ánh sáng mặt trời kia, một lần nữa tinh thần trở nên phấn chấn, dùng sức vuốt ngực, hét lớn
- Mẹ nuôi, nàng hãy chờ ta ...