Khó khăn lắm mới tới giữa trưa , hành động chiêu thân cho một trăm người của quân đoàn Anh Mộc trở thành câu chuyện được mọi người ca tụng.
Nhất là ở trước câu danh ngôn rung động lòng người "Con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng", khiến một đám hoàng hoa khuê nữ đại cô nương, rất là động tâm.
Đây là đám lưu manh đánh nhau thành quen, hơn nữa đã trải qua huấn luyện tàn khốc trong nước, tố chất thân thể so với người bình thượng mạnh hơn rất nhiều, có người còn không mặc áo, để lộ ra một thân bắp thịt màu đồng cổ, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, quả thật có một loại thô kệch mà đẹp đẽ!
Một số cô nương nhìn trộm những gã bảnh bao này, liền kéo cha mẹ lại nói:
- Cha, người xem này, thật là cường tráng nha, không biết hắn họ gì, trong nhà có bao nhiêu người?
- A, bảo bối của ta, tiểu tử này không tồi, để ta tìm người hỏi một chút xem sao.
Trong lúc nhất thời, có rất nhiều thanh âm như vậy liên tiếp truyền đến…
Khi Long Đại biết được tin tức là đã tới giữa trưa, lại nói tiếp khi y biết được nguyên nhân lại rất kỳ quái, hóa ra là lúc này vừa vặn có một đám hàng hóa muốn lên thuyền, nhanh chóng chở đi.
Nhưng đến khi y tìm người khuân vác, mới phát hiện, ha ha cười khổ, mấy tên người làm trẻ tuổi một tên cũng không thấy.
Y hết sức tức giận, hỏi han trước sau mới biết được, tên Trần Tiểu Cửu kia làm ra đại hội chiêu thân cho một trăm người của quân đoàn Anh Mộc, mấy tên thủ hạ trẻ tuổi của mình, không ngờ cũng đi xem náo nhiệt.
Cái này thực sự là quá ghê tởm, Long Đại bộ dạng dữ tợn, sai bảo tìm những người này trở về, chửi bọn họ ầm lên:
- Các ngươi là một đám cẩu tạp chủng, người ta cưới vợ, liên quan gì đến các ngươi? Làm chậm trễ lão tử kiếm tiền, đám người các ngươi, làm sao có thể tha thứ được?
Ở giữa bến tàu, đám hán tử khổ sở đứng dưới ánh mặt trời, những người khuân vác này, dưới uy quyền của Long Đại, bọn họ không dám phản bác, một đám khiếp sợ cúi đầu!
Nhưng trong lòng bọn lại âm thầm suy nghĩ!
Bọn họ cũng không phải là tay chân của Long Đại, và cũng không giống như tên Long Đại là lưu manh, nói trắng ra, bọn họ chỉ sợ hãi uy quyền của Long Đại, vì Long đại mà làm công cụ xuất công xuất lực.
Cho nên, Long Đại chỉ cung cấp thức ăn ít đến đáng thương làm cho bọn họ khóc không ra nước mắt, như thế nào còn có khả năng cưới vợ được?
Nhìn xem quân đoàn Anh Mộc xuất bạc ra để cưới vợ cho nhóm huynh đệ, một đám bọn họ thèm muốn chết, từ trong ra ngoài, đều toát ra vẻ hâm mộ nồng đậm.
Ai… Đáng tiếc chính mình đã hơn hai mươi, nhanh chóng sẽ đến ba mưoi tuổi, ngay cả tay nữ nhân cũng chưa được sờ qua, càng đừng nói là sờ ngực, hôn môi người khác, cái này là cuộc sống bi thảm như thế nào!
Lúc này, trong lòng bọn họ sinh ra phản cảm mãnh liệt với Long Đại, mà bịt mắt y lại, dựa vào chỉ số thông minh của y, nếu không có người nhắc nhở, tuyệt đối không thể biết được "Dụng tâm hiểm ác" của Trần Tiểu Cửu.
Nhưng, còn có người hết lần này đến lần khác, là người biết phân biệt tốt xấu, căng thẳng đi tới, hướng Long Đại mà hiến kế.
Người này chính là Thạch Đầu Trù!
Long Đại, việc lớn không tốt rồi, ngươi cũng nên cẩn thận!
Thạch Đầu Trù trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói:
- Đây là kế tuyệt hậu của Trần Tiểu Cửu, nếu ngươi không giải quyết cho tốt, chỉ sợ lòng người tan rã, bến tàu của ngươi chắc chắn sẽ tan rã.
Long Đại nhíu mày nói:
- Quân đoàn Anh Mộc cưới vợ, có quan hệ gì với ta nào?
Thạch Đầu Trù nhíu mày lại, đem dụng tâm hiểm ác rút củi đáy nổi của Trần Tiểu Cửu nói ra, trong lúc nói y lại thêm mắm thêm muối cho thêm phần nồng đậm.
Lúc này Long Đại mới bừng tỉnh ngộ, gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, bước đi thong thả cả giận nói:
- Trần Tiểu Cửu quả nhiên không phải người tốt, là một tên tâm địa gian xảo nhất, nếu không có Thạch công tử nhắc nhở suýt nữa ta đã trúng kế!
Ngừng một lát, cầm lấy bả vai của Thạch Đầu Trù nói:
- Thạch công tử, ngươi có biện pháp nào dễ giải quyết không?
Thạch Đầu Trù cau mày, buồn rầu thở dài nói:
- Ta có biện pháp nào dễ làm? Vì kế này, đành phải chữa ngựa chết thành ngựa sống thôi, hãy làm giống như hắn, thu mua lòng người, vì nhóm huynh đệ đón dâu, ngươi và hắn cũng phải đấu với nhau, như vậy mới có khả năng đem lòng người đoàn kết lại, trừ cái này ra, làm gì có biện pháp nào cho tốt?
- Nhưng… Nhưng việc này tốn nhiều bạc…
Long Đại nghĩ đến đây, không khỏi một trận đau xót, mấy ngày hôm trước vừa mới tặng cho Tào công công một trăm ngàn lượng bạc, nhưng không chỉ không được ăn cà rốt, mà còn bị ăn phải cây gậy.
Một trăm ngàn lượng bạc kia, xem như ném cát vào biển, ngay cả một chút bọt nước đều không thấy, mất thật oan uổng!
Thạch Đầu Trù nhìn ra tâm tư của Long Đại, trong lòng thầm khinh bỉ y, lúc trước còn tưởng rằng y là kẻ có dã tâm, dựa vào thế lực của y có thể ngăn chặn Trần Tiểu Cửu một đoạn thời gian.
Chỉ là không nghĩ tới thằng nhãi này là tên ruột bông rách, gặp phải đại sự thì trong lòng đại loạn, không hề quyết đoán, tiểu tử này, bùn nhão có làm gì cũng không cứng lên được, ngay cả một chút tác dụng cũng không có!
Thạch Đầu Trù rất thất vọng, nhìn Long Đại mỉm cười một chút:
- Long Đại, hết thảy đều phải xem vào huynh, tại hạ cáo từ!
Tuy rằng Thạch Đầu Trù cười mà đi, nhưng trong lòng thì tức giận hừng hực, dường như đã thấy được kết cục cuối cùng của bến tàu Long Đại, bộ dáng thất bại thảm hại của y.
Long Đại suy nghĩ thật lâu, vẫn quyết định làm như lời nói của Thạch Đầu Trù, đem ngựa chết chữa thành ngựa sống, như thế nào cũng phải thử xem.
Buổi chiều, Long Đại cũng phái ra một trăm người, dẫn bọn họ chậm rãi đi vào khu náo nhiệt, cùng với quân đoàn Anh Mộc mở ra lôi đài.
Nhưng Long Đại lại xót tiền, vừa không có hứa hẹn với bọn họ xây dựng nhà của, cũng không cho bọn họ tiền lễ dư dả, nhóm khuân vác này như một đám cọc gỗ đứng ngây ngốc tại chỗ, muốn có bao nhiêu mất mặt thì có bấy nhiêu!
Long Đại khẩn trương, cao giọng hét lớn:
- Các vị bô lão, nhà ai có cô nương, nhanh chóng đi lên, khiến huynh đệ chúng ta mở mắt, người được để mắt, chúng ta sẽ mang đi…
Vốn đang có mấy cô nương đang vụng trộm vây quanh bọn họ khẽ nói nhỏ, nhưng lời mở đầu của Long Đại, liền đem những tiểu cô nương này sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, nhắm thẳng quân đoàn Anh Mộc ở bên kia chạy đến.
Long Đại tức giận:
- Chạy cái gì? Đều trở về cho gia gia, bằng không, ta đem các ngươi đoạt về…
Các cô nương này giữ cho nội tâm đang nhảy loạn, hướng Long Đại và quân đoàn Anh Mộc xem xét một chút, cao thấp đều phân biệt rõ ràng. Nguồn:
- Cô nương, ngươi xem tài lực của quân đoàn Anh Mộc người ta thật dày nha, lại có phòng ở, nhiều đồ cưới như vậy, vừa thấy đúng là cực kỳ có thành ý.
- Đúng vậy, cha, người xem đầu lĩnh của quân đoàn Anh Mộc là ai? Thôi công tử là thư sinh đại nho, Phan công tử là tinh anh thương nghiệp, Chung công tử là thế gia quan lại, vừa nhìn cũng biết rằng là người tử tế!
- Người nhìn lại Long Đại xem, ngay cả người tô điểm còn không có, nói ra thì toàn những lời thô tục, mới nhìn thì đã thấy chính là đại lưu manh, cho dù có cho ta một tòa núi vàng, ta cũng không theo y.
- Đúng! Cô nương nói rất đúng, nha đầu, nói cho cha, con nhìn trúng người nào? Cha sẽ đi làm mối cho ngươi…
Những lời nói thương tâm này, một trăm người bên phía Long Đại, nghe vào trong tai, lại đau trong lòng!
Lúc này bọn họ đã tuyệt vọng, Tân Trung Hoa nói:
- Cho dù mình có tiền, có nhà cửa, có tiền biếu, chỉ sợ thanh danh thối mười dặm của y, cũng không cưới được vợ đi?
Long Đại bị nghẹn đến mặt đỏ tía tai, hướng về phía một trăm người hô lớn:
- Lăn, đều khẩn trương chạy về bến tàu làm việc, ít ở đây làm mất mặt đi.
Trận đại lễ trăm người tương thân long trọng, vẫn kéo dài đến ba ngày, trong ba ngày này, một trăm thanh niên nam nữ trao đổi tín vật đính ước cho nhau!
Trong lòng Trần Tiểu Cửu mừng rỡ, thúc giục Chung Việt vì hắn mà xây dựng nhà cửa!
Chung Việt cũng là người lợi hại, có Chung Bân ngầm đồng ý, gã xuất ra thủ đoạn tìm quan hệ, rốt cục ở thành bắc tìm được một chỗ tương đối rộng, thích hợp xây dựng nhà cửa.
Trần Tiểu Cửu lập tức xuất bạc, nhanh chóng sai người xây dựng, làm ra một trăm tòa nhà giản dị, dụng cụ gia đình và vật phẩm đều chuẩn bị chu đáo.
Một tháng sau, phòng ở đã được xây dựng xong! Một loạt tòa nhà mới tinh mọc lên, khiến cho mỗi một đôi tiểu tình nhân cao hứng đến chết.
Đây chính là ngôi nhà hạnh phúc của họ, tuy rằng tương đối đơn sơ, nhưng hiện tại, chính mình dã có tài sản tư hữu.
Trong lòng càng cảm kích Trần Tiểu Cửu.
Đó là sự kính nể phát ra từ nội tâm.
Hai ngày sau, Trần Tiểu Cửu vì một trăm người cử hành hôn lễ long trọng, người thân trong nhóm thanh niên nam nữ đều tiến vào tham dự, nhìn khung cảnh rất là đồ sộ, chừng một ngàn người.
Trong lòng Trần Tiểu Cửu cao hứng, nâng chén rượu lên nói:
- Chư vị huynh đệ, hôm nay, các ngươi lấy quang vinh cho quân đoàn Anh Mộc, ngày mai, quân đoàn Anh Mộc sẽ mang quang vinh vì các ngươi! Đến! Chúng ta cùng uống chén rượu này, hạnh phúc dài vạn năm!
- Uống…
- Uống…
- Uống…
Các huynh đệ của quân đoàn Anh Mộc cảm động đến nước mắt trào ra, một đám phát ra tiếng gào khản cả giọng từ trong lòng, ngửa đầu uống hết rượu trong chén.
Cùng lúc đó, đám thủ hạ của Long Đại, lại đang ủ rũ khuân vác hàng hóa.
Bên kia bến tàu, truyền đến tiếng hoan hô, khiến cho trong lòng bọn chúng buồn thắt ruột, không sinh ra nổi một tia hứng thú làm việc!
Nghĩ đến đêm nay nhóm người đàn ông sẽ được ôm nữ nhân trắng bóng, tiến tiến xuất xuất gây sức ép, trong lòng liền sinh ra một cỗ tà hỏa, miệng đắng lưỡi khô, bất kể áp chế như thế nào, đều không trôi xuống được.
Ai… làm sao hy vọng có gia đình hạnh phúc!
Trần Tiểu Cửu nhìn đám huynh đệ từ sâu trong nội tâm sinh ra kính ngưỡng với hắn, âm thầm cao hứng, đắc ý, các huynh đệ thay nhau lại đây kính rượu, người tới hắn tiếp, toàn bộ đều xử lý, rất là hào sảng!
Buổi tiệc rượu này từ sáng sớm, uống đến tận buổi chiều, năm người của quân đoàn Anh Mộc đã say đến bất tỉnh, chỉ có Trần Tiểu Cửu hắn oai hùng, còn đang đau khổ chống đỡ.
Đang lúc say lờ đờ, đầu choáng váng mơ hồ thì một thân hình ôn nhuyễn từ phía sau đi đến, hương khí nồng đậm kia, khiến hắn càng thêm mê say.
Hương khí này, rõ ràng là của Tiểu Đường muội muội!
Kỷ Tiểu Đường ở sau lung hắn vuốt ve bả vai, u oán nói:
- Cũng không uống ít rượu rồi, trong những người này, Cửu ca uống được nhiều nhất.
Một tay Trần Tiểu Cửu nắm lấy Kỷ Tiểu Đường đưa đến phía trước, híp mắt nhìn chằm chằm Kỷ Tiểu Đường, lắc lắc ngón tay, khẽ cười nói:
- Tiểu Đường muội muội, muội cũng uống không ít mà! Muội xem hai má hồng này, giống như một quả táo thơm ngon, nhìn là muốn cắn một cái.
Kỷ Tiểu Đường còn chưa bao giờ nghe qua lời nói mờ ám của Trần Tiểu Cửu cả, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì rượu, nhìn kiều diễm vô cùng, bây giờ lại càng thêm lợi hại, khuôn mặt đỏ đến dường như chảy ra máu.
- Cửu ca…
Tiểu Đường muội muội cắn đôi môi đỏ mọng, bất chấp ngượng ngùng, trong đôi mắt quyến rũ, lưu chuyển hào quang kỳ vọng, thân thể mềm mại cọ xát trên vai Trần Tiểu Cửu, lắp bắp nói:
Nếu huynh muốn ăn, muội liền cho huynh ăn, chỉ sợ huynh… Huynh không dám.
- Chuyện cười ? Ta không dám sao?
Trần Tiểu Cửu mượn men rượu, liền kéo Tiểu Đường muội muội qua.
Đột nhiên, tiếng kêu khẽ như kiếm sắc của Đan Nhi truyền đến:
- Sắc lang, dám can đảm khinh bạc nữ tử trong sạch? Ta chém tay ngươi…