Trời đông giá rét, tuyết to gió lớn, xung quanh trắng xóa một mảnh!
Thời gian trôi qua rất nhanh, còn một tháng nữa là đến cuối năm. Tuy rằng đông ý lạnh vỏ, nhưng thời gian này đối với Hoa Như Ngọc và Tiểu Cửu cũng là khoảng thời gian thoải mái nhất.
Trong khoảng thời gian này Tiểu Cửu ỷ lại vào quân doanh Mộ Bình không chịu rời đi, hàng ngày cùng HoaNhư Ngọc luyện binh, tối đến lại tiến vào chăn thơm của nàng, thực hiện những việc mà nam nhi cảm thấy vô cùng sung sướng.
Báo hại Hoa Như Ngọc liên tục đem hắn trong trạng thái lõa thể đá bay khỏi giường, lại đổ ập xuống, hung hăng mắng mỏ hắn mấy câu.
- Như thế nào lại có con quỷ háo sắc giống như chàng vậy? Mỗi ngày chỉ biết ở trên người người ta ủi qua ủi lại? Có chán chưa hả? Chẳng lẽ chàng không sợ ta mang thai, sinh ra tiểu bảo bảo làm trễ nải việc quân binh sao? Khẩn trương cút về Hàng Châu cho ta, chẳng phải vợ lớn, vợ bé của chàng đều đang mong nhớ chàng muốn phát điên lên rồi đó…
Mỗi khi như vậy, Trần Tiểu Cửu lại giả bộ lăn lộn đáng thương bò lên giường.
Sau đó lại ở trên người nàng sờ loạn, lần mò đến khi Hoa Như Ngọc thần hồn điên đảo, hơi thở gấp gáp, nàng liền chủ động nhào vào ôm lấy hắn.
Trần Tiểu Cửu cũng biết chính mình nên rời khỏi Mộ Bình rồi.
Hắn sở dĩ chưa rời đi, chính là e ngại tính tình Hoa Như Ngọc nóng nảy, tiểu Bạch công tử tư tưởng biến thái đái, không chút chu đáo.
Một khi giữa hai người xảy ra mâu thuẫn, Trần Tiểu Cửu muốn ở giữa giàn hòa một chút, không để mọi việc dẫn tới những chuyện không vui!
Nhưng hiện tại xem ra, chuyện hắn lo lắng lại hóa dư thừa rồi.
Tiểu Bạch công tử kia tính tình quái dị, ở trước mặt đám huynh đệ Hỗ gia trại không ngờ lại nhún mình, cùng mọi người cười cười nói nói, thậm chí kể hết câu chuyện cười nay sang câu chuyện cười khác.
Đây quả thật là một việc quá kỳ lạ mà.
Nước chát có điểm đậu hủ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Tiểu Bạch công tử dưới sự ảnh hưởng của huynh đệ Hỗ gia trại, rốt cuộc những bi thảm thời thơ ấu trôi đi.
Trần Tiểu Cửu lưu luyến không rời cáo biệt Hoa Như Ngọc.
Hắn còn lén dặn dò tiểu Bạch công tử, nếu dám làm cho Hoa Nhi tức giận, hắn sẽ hung hăng đánh vào cái mông của gã. Sau khi nhận được lời cam kết của tiểu Bạch công tử, Trần Tiểu Cửu rốt cuộc cũng lên ngựa, rời khỏi Mộ Bình thành.
Gần đến cuối năm, việc cần làm cũng rất nhiều.
Thư của Diệp Ngâm Phong thúc giục Trần Tiểu Cửu năm sau thượng kinh cũng càng lúc càng gửi thường xuyên hơn.
Trần Tiểu Cửu rơi vào đường cùng, đành phải nói lời sắt son hứa với Diệp Ngâm Phong, khoảng mười lăm tháng giêng, nhất định hắn sẽ tới kinh thành.
Như vậy, việc hàng ngày Trần Tiểu Cửu sắp xếp liền trở nên vô cùng rối ren.
Hiện tại trong thành Hàng Châu không còn cái gì không hài hòa, Thạch gia hoàn toàn lụi bại, gia sản sung công, một thế hệ phú thương lớn bị gạt đi không còn chút dấu vết.
Tôn Kiến, Tôn Khoa cũng tổn hại hầu như không còn.
Chỉ có cha con Lý lão gia của Lý gia, vẫn đang kéo chút hơi tàn.
Lý Phách Thiên cũng mất đi vẻ kiêu ngạo con ông cháu cha lúc xa, học đòi làm cái đuôi người khác, mỗi ngày lưu luyến tại các hoa lâu thuyền phường, vùi đầu vào giữa những bộ ngực lớn say sưa vui vẻ đến cuối đời.
Ngân hàng tư nhân Lý thị tuy rằng trên danh nghĩa là của Lý gia, nhưng treo đầu dê bán thịt chó, ngân hàng tư nhân quay vòng chu chuyển tiền tệ đều là dùng khế ước nhà để vay mượn.
Ngân phiếu tới lui thực sự, nhưng đều nằm trong bàn tay thao túng của Tiểu Cửu, Phương Văn Sơn, huynh đệ Phan thị.
Chỉ cần Tam gia này liên thủ, cha con Lý lão gia sẽ bị triệt mất quyền lực.
Mặc dù Lý gia một đời ngạo mạn không chấp nhận cảnh hiu quạnh, Phương Văn Sơn, huynh đệ Phan thị còn muốn ném đá xuống giếng. Đem toàn bộ tiền trong ngân hàng tư nhân của cha con Lý gia rút hết, ngay cả cái đầu dê cũng không muốn cho Lý lão tử treo.
Nhưng Tiểu Cửu đối với lão Lý không đuổi cùng giết tận như vậy. Trong lòng hắn vẫn thủy chung ghi nhớ một phần hư vô mờ ảo dịu dàng .
Trong tam gia, lấy Tiểu Cửu làm đầu.
Tiểu Cửu không muốn động thủ với Lý gia, Phương Văn Sơn, huynh đệ Phan thị cũng đành thôi, sau lưng suy nghĩ trăm lần cũng không ra lời giải đáp: Tiểu Cửu vì sao lại làm như vậy, tính tình của hắn nếu người ta trừng mắt với hắn hắn sẽ đáp trả ngay. Vậy thì tại sao?
Kể từ đó, mạch máu kinh tế của thành Hàng Châu toàn bộ nắm giữ ở trong tay Chu gia, Tiểu Cửu, Phương gia và Phan gia.
Chu gia chuyên về sợi vải tơ lụa, đồ sứ, quần áo.
Phan gia kinh doanh hiệu ăn, sòng bạc, thanh lâu và giải trí, còn kinh doanh một phần nhỏ lương thực.
Phương gia lại chuyên về kinh doanh lương thảo, vừa có phần lớn cổ phần của ngân hàng tư nhân Lý thị, lại được thêm một phần cổ phần của dược đường của Tiểu Cửu.
Mà Tiểu Cửu, thì kinh doanh về thủy vận, dược đường.
Tứ gia mỗi nhà một lĩnh vực cứ thế làm lên, đều ở vào địa vị cũng kỳ lũng đoạn. Hơn nữa quan hệ của bốn nhà là tương hỗ nâng đỡ lẫn nhau.
Đám tiểu thương hay người bán rong khó có thể nhìn qua được bóng lưng của họ.
Chỉ cần quan hệ giữa bốn nhà thật sự hòa thuận hữu ái, tuyệt đối không đấu đá lẫn nhau, cho dù trải qua trăm năm, Hàng Châu vẫn như cũ chỉ có Tứ gia xưng vương.
Cái Trần Tiểu Cửu sợ chính là xuất hiện sự ly gián.
Cho nên, hắn lập ra bản hiệp ước ký kết với Phương Văn Sơn và huynh đệ Phan thì về vấn đề "hàng nhái".
Một trong những điều khoản trong đó chính là, không thể tự tiện tiến vào lĩnh vực kinh doanh của nhà khác, phải hiệp thương nhất trí, cùng tiến cùng lui.
Chu gia và Tiểu Cửu là một nhà, đương nhiên sẽ không cần bản hiệp ước rắc rối này.
Phương Văn Sơn, huynh đệ Phan thị nhìn thấy thứ văn bản lạ lẫm này, cũng hiểu được vì sự đoàn kết về sau của ba nhà có rất nhiều trợ lực, bọn họ vui vẻ ký tên.
Đến tận đây, tứ đại gia mới của Hàng Châu từ nay về sau đã ra đời.
Mà tri phủ mới nhậm chức của Hàng Châu, cũng vừa xuất hiện.
Chung Bân vì cố thủ sau đó có công, lương thảo cũng chuẩn bị vô cùng đầy đủ, điều hành hợp lý, trải qua sự tiến cử của Diệp Ngâm Phong, còn có Các lão tiến cử, dĩ nhiên được điều về triều đình, thăng chức Hộ Bộ Thượng Thư!
Chung Bân vốn là quan tứ phẩm, kể từ đó , liên tục thăng lên hai cấp, phụ trách thuế ruộng Đại Yến. Tốc độ thăng quan này, quả thực so với ngồi hỏa tiễn còn muốn nhanh hơn.
Mà Trần Tiểu Cửu cũng biết, chức Hộ Bộ Thượng Thư này, nhất định là sau khi Diệp Ngâm Phong và Tiêu Thừa tướng đã chém giết nhau đẫm máu mới có được.
Từ nay về sau, Chung Bân đứng ở tuyến ngoài cùng trong vòng ác đấu của triều đình.
Tuy rằng phong quang vô hạn, nhưng thừa nhận áp lực ngược lại cũng không lớn.
Năm trước Chung Bân sẽ đi nhậm chức, Đường Khiêm mới nhậm chức tri phủ Hàng Châu, cũng đi vào trước tiên, cùng Chung Bân làm tốt công việc bàn giao.
Đương nhiên, những giao tiếp cần thiết gì đó, thoạt nhìn bề ngoài đũng là quen thuộc với phong thổ của Hàng Châu.
Nhưng càng sâu hơn trong quá trình gia otieeps, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, ông trùm sản nghiệp đã bị bốn đại gia tộc Chu, Trần, Phan, Phương chia cắt.
Nếu không thể trấn An Nam Tú bốn đại gia tộc này thỏa đáng, kết nối quan hệ của bốn đại gia tộc này tốt đẹp, chức tri phủ này của Đường Khiêm, còn có thể ngồi được vững chắc hay sao?
Chung Bân cũng biết tầng quan hệ sâu sắc này, hơn nữa ông cũng biết Đường Khiêm là thân tín nhất phái của Diệp Ngâm Phong.
Cho nên, Chung Bân sau khi từ chức, một ngày trước khi thượng kinh, cố ý mời Đường Khiêm tới Túy Hương lâu sắp xếp một bàn tiệc rượu, mời Đường Khiêm cùng bốn đại gia tộc Hàng Châu đến cùng làm quen một phen.
Đường Khiêm tự nhiên hiểu được Tiểu Cửu là ai, cũng hiểu được sức nặng của bốn đại gia tộc ở Hàng Châu, trên bàn tiệc, ngoại trừ lời chúc tụng đối với Chung Bân, chính là lộ ra tâm nguyện muốn đặt quan hệ giao hảo cùng bốn đại gia tộc.
Tiểu Cửu đương nhiên sẽ không làm khó thuộc hạ của Diệp Ngâm Phong, nhanh chóng đi trước dẫn theo Phương Văn Sơn, huynh đệ Phan thị, còn có cả Trư Ngộ Năng đến giới thiệu cho Đường Khiêm.
Trên bàn tiệc, bầu không khí thật vui vẻ thân mật!
Đường Khiêm và bốn đại gia tộc âm thầm đạt thành một hiệp định chung, một chút lòng bất an, rốt cuộc đã trầm tĩnh lại.
Ngày thứ hai, Chung Bân đi vào kinh thành, đám người Trần Tiểu Cửu đưa tiễn mười dặm, mà dân chúng thương nhớ tới ân đức của Chung Bân, cũng chịu đựng rét lạnh đi tới cùng đưa tiễn.
Chung Bân cảm động lệ rơi lưng tròng, cũng cảm giác mình cũng đã vì dân chúng Hàng Châu làm được vài chuyện tốt.
Khi sắp biệt ly, Trần Tiểu Cửu tiến lên dặn dò ông vài câu:
- Chung đại nhân tiền đồ như gấm, Tiểu Cửu khâm phục!
Chung Bân lắc đầu, nhíu mi, ngưng trọng nói:
- Tiểu Cửu, chiến trường của chúng ta, ở kinh thành, tháng giêng chúng ta gặp lại ở kinh thành.
Tiễn bước Chung Bân, Trần Tiểu Cửu cũng cảm thấy có chút mất mát!
Hắn nghĩ đến việc mình cũng sắp thượng kinh, phần sầu khổ này, không cần nói cũng hiểu được. Trở về cùng các giai nhân bàn bạc, rốt cuộc nảy ra một niềm vui bất ngờ - Trần Tiểu Cửu phải cử hành đại hôn.
Nhưng, cùng ai kết hôn trước mới tốt đây?
Mỵ Nhi, Tuệ Nương, Tiểu Đường muội muội, Đan Nhi, Song Nhi… Tuy trong lòng mọi người đều hy vọng tân nương là mình, nhưng ngoài miệng lại lấy tinh thần khiêm nhường làm cực hạn.
Lần đầu tiên hắn cảm nhận được như thế nào là khó xử!
Nhưng trong lúc đang gút mắc Trư Ngộ Năng lại vênh mặt gào rít lên:
- Ngốc vậy, Tiểu Cửu cưới vợ, nhiều hơn một người chẳng phải uy phong sao? Cùng lắm thì, ngươi cưới hết một lượt, ta mới khâm phục ngươi đó!
Vì thế, Tiểu Cửu quyết định, toàn độ đám nữ nhân sẽ được làm tân nương tử.
Đám nữ nhân nghe vậy không khỏi hưng phấn không thôi.
Tiểu Cửu là một kẻ có trách nhiệm, cưới vợ không thể chỉ nghĩ đến mình. Các huynh đệ quân đoàn Anh Mộc còn lưu lại một phần đám lưu manh, Tiểu Cửu phải thực hiện lời hứa của hắn.
Cho nên, Tiểu Cửu quyết định cấp cho một trăm cặp vợ chồng trong quân đoàn Anh Mộc cùng mình tổ chức đại hôn.
Ngày đại hôn, chọn ngày tháng chạp, chính là ngày tết ông Táo.
Như vậy, thời gian kể ra cũng tương đối gấp gáp.
Đám nữ nhân mang tâm tình hưng phấn khẩn trương, bận rộn chuẩn bị đồ cưới cùng các đồ dùng trong hôn lễ.
Mà Trần Tiểu Cửu thì tìm kiếm mười mấy bà mối, tự mình xuất trận, cùng các bà mối này đi khắp hang cùng ngõ hẻm, vì các huynh đệ quân đoàn Anh Mộc mà hỏi vợ.
Mặt khác, Phương Văn Sơn, huynh đệ Phan thị, Thôi Châu Bình, Trư Ngộ Năng cùng đám bạn bè, liền liên lạc với đám hảo hữu chí giao, đem tin tức Trần Tiểu Cửu đại hôn truyền ra ngoài.
Trần Tiểu Cửu trong mắt đám văn nhân sĩ tử, là Văn Khúc tinh lâm phàm, lại thêm công lao bình định loạn Mộ Bình, càng khiến cho đám thư sinh suốt ngày ăn no mặt ấm bái phục.
Tin tức Tiểu Cửu đại hôn, nhanh chóng lan rộng khắp Giang Nam.
Tài tử khắp nơi như gió nổi mây phun, thẳng Hàng Châu mà đến, đều muốn tự mình cảm nhận một chút đại hôn của Văn Khúc tinh, rốt cuộc uy phong đến cỡ nào.
Càng muốn nhìn, năm vị kiều nương của Văn Khúc tinh diễm lệ ra sao?
Ngày tháng chạp, ba ngày trước đại hôn, Hơn năm trăm thư sinh ở khắp nơi Giang Nam đã có mặt tại Hàng Châu. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Lúc này, Trần Tiểu Cửu đưa cho Phương Văn Sơn một món đại lễ.
Trần Tiểu Cửu biết Phương Văn Sơn ái mộ hư vinh, trong lòng vẫn nhớ mãi không quên quầng sáng chói mắt của "Văn Khúc tinh quân lâm phàm" này.
Cho nên, Trần Tiểu Cửu liền mượn cơ hội này, để Phương Văn Sơn đạt được ước nguyện.
Đây là phần thưởng lớn nhất đối với Phương Văn Sơn rồi.
Cũng là mượn cơ hội này, muốn chấn hưng dư uy Trích Tinh lâu của Thôi gia.
Ngày tháng chạp, các tài tử văn nhân mang lòng ngưỡng mộ, một lần nữ đứng trước cửa Trích Tinh lâu.
Thôi Viễn Sơn đứng trước đài cao, nhìn Trích Tinh lâu hồng môn từ từ mở ra, xúc động nước mắt trào tuôn.
Trích Tinh lâu trải qua trận đại hỏa, trong trăm năm đã bao lần tang thương.
Nhưng trải qua sự bố trí lần nữa của Thôi Viễn Sơn, Trích Tinh lâu lại lần nữa khôi phục làn vẻ hùng hồn khí thế và uy vũ khi xưa.
Thôi Viễn Sơn đầu tiên bái tế Thôi lão tổ, lễ tất, mới dẫn hơn năm trăm tài tử văn nhân nối đuôi nhau đi vào Trích Tinh lâu.
Cùng với lần thi khảo nghiệm trước của Trần Tiểu Cửu, giống nhau như đúc.
Thôi Viễn Sơn An Nam Tú bài một loạt khảo đề, các tài tử tranh nhau trả lời, người trả lời được tiến vào cửa tiếp theo.
Phương Văn Sơn biểu hiện dũng mãnh phi thường, ở trong đám tài tử văn nhân trổ hết tài năng, liền tục vượt qua bốn cửa. Đây đều là việc do Trần Tiểu Cửu an bài từ trước.
Cuối cùng, Phương Văn Sơn rốt cuộc trong sự chờ mong của các tài tử, đã vượt qua cửa năm và gặp Trần Tiểu Cửu ở thủ quan.
Phương Văn Sơn, Trần Tiểu Cửu đều có thiên phú diễn kịch, vẻ mặt phong phú, đối thoại sắc bén, biểu diễn giống như thật.
Trần Tiểu Cửu ra đề khó, các tài tử giải không được đành phải dừng bước.
Mà Phương Văn Sơn suy tư khổ nhọc, rốt cuộc nghĩ ra đáp án, xông cửa thành công, thoáng chốc nổi tiếng.
Rốt cuộc Phương Văn Sơn đã được như ý nguyện, thành một "Văn Khúc tinh quân" lâm phàm mới được người người tâm phục khẩu phục. Mà địa vị Thái Sơn Bắc Đẩu của văn đàn Thôi gia, cũng nhân lần tụ hội long trọng này, mà có thể tiếp tục kéo dài.
Về phần sau này Thôi gia muốn lựa chọn con đường nào, phải xem thế hệ Thôi Châu Bình này như thế nào, làm sao mới đem Thôi thị nhất môn phát dương quang đại…
.