Chỉ cần vào được cánh cửa này, không có Tôn công công ngăn cản, đám tử cấm vệ kia cũng không dám ngăn cản bước chân của Tiểu Cửu.
Việc không liên quan tới mình, trèo cao, bọn họ đều là người trong cung, ai mà không biết Tôn công công ngăn cản Tư Đồ cô nương vào xem bệnh cho Tiểu Thư Đồng, phía sau còn có mục đích mờ ám gì chứ?
Nếu là tùy tiện tham dự vào trong đó, sẽ nguy hiểm vô cùng.
Cố làm ra vẻ, nịnh nọt thái giám, cần phải ý thức được cái đầu trên cổ, làm khó cho Thiên Vũ công chúa sao?
Trần Tiểu Cửu, Tư Đồ cô nương còn cả "Tiểu Cửu", liền dễ dàng đi tới được chỗ của Thiên Vũ – Đây chính là chỗ ở của Công chúa.
Ngoài cửa có mấy tử cấm vệ hung hãn gác bên ngoài.
Mấy tử cấm vệ này là người của Thiên Vũ công chúa, trên mặt mang vẻ sầu lo, vừa nhìn thấy Tư Đồ cô nương tới, trên mặt lại viết đầy niềm vui mừng, vội nghênh đón Trần Tiểu Cửu, Tư Đồ và "Tiểu Cửu" vào bên trong nội đường – theo thân phận của họ, chỉ có thể tiếp Tiểu Cửu vào bên trong này.
Bên trong Thiên Vũ hiên là cung điện, liền không phải nơi bọn họ tùy tiện xông vào được: đây là quy định trong cung, một khi bị bại lộ, bị kẻ có dã tâm biết được, sẽ bị trị tội chết.
Một cô nương kiều mỵ, trên mặt ướt đẫm nước mắt, vội vàng đi ra, kéo Tư Đồ cô nương vào bên trong, vừa đi vừa nói:
- Tư Đồ giám phó, cô mau đi làm phép, công chúa cấp hỏa công tâm, vô tri vô giác, tình hình rất nghiêm trọng, cô mau nghĩ cách đi.
Liếc mắt, lại thấy Trần Tiểu Cửu đi cùng, nàng chỉ vào Tiểu Cửu, hỏi Tư Đồ cô nương:
- Người đàn ông này là ai?
Tư Đồ cô nương vội nói:
- Đây là trợ thủ của ta.
Cô gái kia trầm mặt, lo lắng nói:
- Tư Đồ cô nương hồ đồ rồi sao? Phủ của Thiên Vũ công chúa sao có thể cho đàn ông vào chứ? Nếu truyền ra ngoài, công chúa sao có thể gả cho ai?
Trong lòng Tiểu Cửu cảm thấy nực cười: Sao có thể gả cho ai? Đương nhiên là gả cho ta rồi, tiểu cung nữ cô thật là không có mắt.
Tư Đồ liếc mắt nhìn Tiểu Cửu, lại nói với tiểu cung nữ kia:
- Trợ thủ này pháp lực cao cường.
- Vậy cũng không được, cung của Thiên Vũ công chúa tuyệt đối không thể cho bất cứ người đàn ông nào vào.
- Ngươi mau ra đi, nếu không, ta gọi người bắt ngươi, ném ngươi ra ngoài.
Trần Tiểu Cửu cười, phát tay áo mấy cái, khó hiểu nói:
- Tiểu cô nương chớ có vô lễ, cô không ngờ dám khinh nhờn ta? Cô nhìn ta là đàn ông sao? Hừ.. đàn ông là cái gì chứ ? Ta là Đại tế ti kết nối giữa thần linh và phàm nhân, ngầng đầu ba thước có thần linh, cô dám chọc giận ta, cẩn thận thần linh sẽ đem vận rủi giáng lên đầu cô đấy.
Cung nữ kia dù sao tuổi cũng còn trẻ, làm sao chống lại được chút đe dọa của Tiểu Cửu? Nhìn trong mắt Tiểu Cửu tràn đầy sự mê man.
Trần Tiểu Cửu thầm cười, bấm bấm ra vẻ tính toán, lại vỗ đùi, nhíu mày nói:
- Ai dà! Không tốt! không tốt, Thiên Vũ công chúa bây giờ rất khó chịu, rất có khả năng là kiếp nạn giáng xuống, nếu bây giờ lên, còn kịp, chỉ là bị tiểu cung nữ ngăn cản, thật là làm trễ đại sự.
Tiểu cung nữ vừa nghe thấy vậy liền hốt hoảng, vội hành lễ với Trần Tiểu Cửu, nói:
- Đại tế ti mau mời vào, tiểu nữ không dám gây khó cho Đại tế ti.
Hành lễ xong, vội dẫn đường.
Tư Đồ quay đầu nhìn lại, sẵng giọng với Tiểu Cửu:
- Đồ quỷ nhà ngươi, cũng lắm tâm kế, hành động cũng tốt, suýt nữa ngay cả ta cũng bị ngươi lừa gạt.
Tiểu Cửu xấu xa cười:
- Học của sư huynh cô đấy.
Trần Tiểu Cửu vừa đi vừa nhìn, cách trang trí và sắp xếp trong cung, nhìn thì đơn giản, cấp bậc và cách điệu không đạt tới tiêu chuẩn hưởng thụ của công chúa.
Điều này chứng tỏ Tiểu Thư Đồng ở trong hậu cung ít được sủng ái.
Nghe nói mọi chi phí trong hậu cung đều là do Hoàng Thái Phi nắm trong tay – vai vế của Hoàng Thái Phi cao tương đương với Hoàng thượng, nhưng tuổi tác lại không kém Hoàng thượng bao nhiêu.
Lão Hoàng Đế gặp Hoàng Thái phi cũng phải kiềm chế chút nóng nảy.
Còn có một việc càng có ý nghĩa, Hoàng Thái Phi lại là chị họ của Tiêu thừa tướng, đây là một bí mật mà tất cả các triều thần đều biết.
Đương nhiên, dã sử này đều là do Diệp Ngâm Phong nói cho mình, là đề tài nói chuyện khi rảnh rỗi, Tiểu Cửu lại có khả năng nhớ lâu, nên không thể quên được.
Hắn đang suy nghĩ miên man, cung nữ kia liền dẫntheo Tư Đồ, ba người đi vào khuê phòng của Thiên Vũ công chúa.
Mắt nhìn màn che mỏng manh bên kia, trong lòng Tiểu Cửu lại thấy ngọt ngào, vừa thấy đau khổ - bản thân mình chỉ lo thân mật với các lão bà của mình, thậm chí thông đồng với Nguyệt Nương, nhưng lại không thể mang tới niềm vui cho Tiểu Thư Đồng.
Đây là một sự tàn nhẫn với Tiểu Thư Đồng, đối với mình lại cảm thấy không đúng?
Cung nữ kia đi tới đầu giường, xốc màn che sang một góc, giọng êm ái nói với Thiên Vũ công chúa:
- Công chúa, Tư Đồ giám phó tới rồi, "Tiểu Cửu" cũng tới rồi, công chúa tỉnh lại đi…
"Tiểu Cửu" rất thân thuộc với nơi này, cắn cái đuôi, dịu ngoan tiến lên đầu giường.
Nó thè cái lưỡi đỏ ra, một đôi mắt vụt sáng lên "dịu dàng" của một con chó ngao khó có được, nhìn Thiên Vũ công chúa đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thiên Vũ công chúa cuối cùng cũng uể oải "ừm" một tiếng, từ từ xoay người, khuôn mặt kiều mỵ nhẵn nhụi, khiến Tiểu Cửu thấy mà lòng hươu dạ vượn.
Chỉ là, sự gầy gò và sự u oán trong đôi mắt tối đen của Thiên Vũ công chúa khiến Tiểu Cửu đau lòng đến tận tâm can.
- "Tiểu Cửu", mày cũng đến rồi…
Thiên Vũ công chúa thấy "Tiểu Cửu" thè đầu lưỡi ra, muốn liếm lên mặt nàng, dường như rất vui mừng, cũng không cảm thấy bẩn, miễn cưỡng cười, vươn canh tay ngọc ngà vô lực ra, xoa xoa lên đầu "Tiểu Cửu", dịu dàng nói:
- Gặp được "Tiểu Cửu", ta vui nhất! "Tiểu Cửu" à, "Tiểu Cửu", mày tuy hung hãn, nhưng lại đối xử với ta dịu dàng nhất.
Trần Tiểu Cửu nghe thấy vậy, đau lòng đứt từng khúc ruột – hắn cũng có thể đoán ra được, Tiểu Thư Đồng thiện lương hiền dịu, mà lại ở trong cung, không hợp với sự lục đục bên trong, thiếu nhất chính là tình yêu thực sự.
Điều này quả thật là làm khó cho một cô bé như nàng.
Tư Đồ cô nương tiến lên trước, hành lễ, nói với Thiên Vũ công chúa:
- Tiểu công chúa, Tư Đồ xem bệnh cho công chúa, công chúa cảm thấy không thoải mái ở đâu?
Thiên Vũ công chúa vô lực nháy mắt, hai má gầy gò nở ra nụ cười dịu dàng:
- Tư Đồ tỷ tỷ, tỷ biết Thiên Vũ ghét nhất là những lễ nghi phiền phức đó mà, chúng ta tình như tỷ muội, tỷ đừng khách khí như vậy, Tư Đồ tỷ tỷ, tỷ cứ làm việc của tỷ, Thiên Vũ chơi với Tiểu Cửu một lát.
Thiên Vũ công chúa cố ngồi dậy, đùa một lát với "Tiểu Cửu", mới cười nói với Tư Đồ:
- "Tiểu Cửu" vẫn ngoan như vậy, cũng vẫn cường tráng như vậy, Tư Đồ tỷ tỷ thật là mất nhiều tâm sức với "Tiểu Cửu" rồi.
Nói xong, lại ho khan vài tiếng, hai má ửng hồng.
Thiên Vũ công chúa chợt phát hiện con ngươi đang vụt sáng của Trần Tiểu Cửu, đang ngắm nhìn nàng, trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng thấy bóng dáng của Trần Tiểu Cửu dường như lại có chút quen thuộc.
- Ngươi là ai? Có phải ta đã gặp ngươi ở đâu rồi không?
Trong mắt Tiểu Thư Đồng dường như hàm chứa sự chờ mong.
Trần Tiểu Cửu thầm nghĩ mình và Tiểu Thư Đồng quả nhiên là tâm đầu ý hợp – Bản thân dễ dàng trở thành bộ dạng như vậy rồi, Tiểu Thư Đồng không ngờ vẫn có thể cảm thấy mình rất quen thuộc, đây lẽ nào chính là sức mạnh của tình yêu?
Tư Đồ cô nương thấy Thiên Vũ công chúa ho khan, vội tiến lên nói:
- Đây là trợ thủ của ta, Thiên Vũ công chúa, để kiểm tra xem bệnh cho muội trước rồi nói.
Thiên Vũ công chúa gật đầu đồng ý, lại dịu dàng nói:
- Thật ra, trị hay không cũng như nhau.
Chợt nghe thấy một tiếng sắc nhọn truyền từ bên ngoài vào:
- Hoàng Thái Phi giá lâm, Hoàng Thái Phi giá lâm.
Cung nữ của Thiên Vũ công chúa nghe thấy, không khỏi thay đổi sắc mặt, gần như mắng không thành tiếng:
- Lão yêu bà chết tiệt này, sao lại đến rồi?
Tiểu cung nữ tuy giọng rất nhỏ nhưng lại lọt vào tai của Tiểu Cửu, điều này khiến hắn cảm thấy rất buồn, trong đầu làm chủ, liền có sự phản cảm rất lớn với Hoàng Thái phi này – Bất luận là ai, dám bắt nạt người phụ nữ của mình, nhất định phải trả giá bằng máu.
Thiên Vũ công chúa vội cố ngồi dậy, nói với cung nữ:
- Mau, mau đỡ ta dậy, đừng thất lễ.
Tư Đồ vội gàn Thiên Vũ công chúa nói:
- Công chúa bệnh nặng, không nên đứng dậy.
Một lúc sau, Hoàng thái Phi liền hùng hổ đi vào, phía sau còn có một tiểu thái giám mang theo cáng, trên cáng không ngờ là tên Tôn công công bị "Tiểu Cửu" cắn gãy xương kia.
- Bái kiến Hoàng Thái Phi.
Cung nữ kia và cả Tư Đồ vội vàng quỳ xuống hành lễ.
Chỉ có Tiểu Cửu vẫn như giơ mũi kiếm khỏi vỏ, uy vũ bất khuất đứng đó, nhìn chằm chằm vào vị Hoàng Thái Phi kia.
Hoàng Thái Phi tuy năm mươi tuổi, thời cổ đại cũng được coi là bề trên, nhưng bà ta chăm sóc tốt, thoạt nhìn cũng chỉ trên dưới bốn mươi, thùy mị thướt tha, hơn nữa trên người lại có nữ trang đắt tiền, khiến bà ta cứ giơ chân nhấc tay là đều lộ ra một sự uy nghiêm.
Chỉ là, đôi mắt hình rắn kia, xương gò má cao , cằm vểnh nhọn, chắc chắn bà ta là một người đàn bà khắc nghiệt, thiếu thốn tình cảm.
Đôi mắt rắn của Hoàng Thái Phi hàm chứa nụ cười giả dối, nói với Thiên Vũ công chúa:
- Công chúa tại sao lại không bái kiến bổn cung?
Trong giọng nói có ý gây sự.
Thiên Vũ công chúa mím môi, đôi mắt trong suốt có sự ủy khuất, ra hiệu bảo cung nữ đỡ nàng xuống giường, tham kiến Hoàng Thái Phi.
Trần Tiểu Cửu đột nhiên nổi trận lôi đình, xông lên, chỉ vào mũi cung nữ kia, mắng:
- Cô mà cũng coi là cung nữ bên cạnh Công chúa sao? Công chúa cả người không có sức, cơ thể yếu ớt, sao có thể rời khỏi giường chứ? Công chúa nếu có xảy ra chuyện gì, cô có gánh vác nổi không?
Hắn chỉ trích một trận, khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Dù là ai, cũng không ngờ Đại tế ti này lại dám nổi trận lôi đình làm khó dễ vạn quân trước mặt Hoàng TháiP.
Thật ra trong lòng mọi người đều hiểu, bề ngoài Đại tế ti này là mắng cung nữ, nhưng thật ra chính là đánh thẳng vào mặt Hoàng Thái Phi.
Tiểu cung nữ bị bộ dạng hung dữ của Tiểu Cửu làm khiếp sợ, vội vàng đỡ Thiên Vũ công chúa lên giường, cũng không dám…lộn xộn nữa.
Hoàng Thái Phi từ lúc đi vào khuê phòng, đã tự cao tự đại, đôi mắt nhắm ngay vào Thiên Vũ công chúa.
Đâu ngờ bên cạnh còn có một người đàn ông đằng đằng sát khí, không chỉ không quỳ bái với bà ta, còn dám hùng hổ đánh vào mặt bà?
Hoàng Thái Phi lúc này cũng không giả bộ hồ đồ, cười lạnh nói:
- Bổn cung quên mất là Thiên Vũ công chúa có bệnh trong người, không thể xuống giường, ôi, đây là sơ sót của Bổn cung. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn
Hoàng Thái Phi sau khi giả dối xong, liền đưa ánh mắt hung hãn về phía Tiểu Cửu, cáu giận nói:
- Ngươi là ai? Thấy Bổn cung sao còn không bái? Ngươi cũng đã biết? Vi phạm quy tắc trong cung, bất kính với ai gia, là tội diệt tộc không.
Tôn công công có chỗ dựa là Hoàng Thái phi, vô cùng dũng khí, chỉ vào Tiểu Cửu, rít gào nói:
- Hoàng Thái phi, chính là tên khốn khiếp này, cắn thần thành thế này, xin Hoàng Thái phi…đừng tha cho hắn, xin …xin Hoàng Thái Phi làm chủ.