Trong ba ngày tới, mười hai đại thương gia của kinh thành tuy rằng thoạt nhìn gió êm sóng lặng, nhưng giao dịch ngầm, cũng đang hừng hực khí thế tiến hành.
Mỗi khi đến nửa đêm canh ba, kho hàng của mười hai đại thương gia chung quy bận rộn không một tiếng động, chỗ hàng hóa kia liên tục không ngừng được vận chuyển tới một kho hàng thần bí ở nơi khác!
Hoạt động liên tục như thế trong ba ngày, kho hàng của mười hai đại thương gia ở kinh thành rỗng tuếch, mà ngay cả tổn hao cũng theo nước mắt mà chạy đi! Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Màn đêm buông xuống, Trần Tiểu Cửu ở trong phủ Diệp Ngâm Phong thảo luận đối sách, Trư Ngộ Năng, Phương Văn Sơn, huynh đệ Phan thị, Kỷ Đức và đại lão thương nghiệp đều tới rồi, bàn việc đại sự.
Trên mặt mỗi người đều tràn đầy vẻ cười hưng phấn.
Hàng hóa của mười hai đại thương gia kinh thành, luận về tủ lệ, luận về chất lượng, so với hàng hóa Giang Chiết bọn họ, muốn tốt hơn vài phần.
Hơn nữa mười hai đại thương gia vì muốn mau chóng đem hàng tiêu thụ ra ngoài, gần như xin tứ đại tài Giang Chiết đến thu mua. Lại thêm bộ mặt của Trần Tiểu Cửu, giá cả ép tới thấp lạ thường, khó khăn lắm mới có thể hòa vốn!
Nhưng dù như vậy, so với bán cho triều đình, vẫn là lãi thật lớn, còn muốn mạnh hơn gấp trăm lần.
Hơn nữa trải qua việc lần này, liền có thể danh chính ngôn thuận từ nay về sau thoát ly khỏi nội khố, thoát khỏi gông xiềng, trời cao mặc chim bay.
Trần Tiểu Cửu nhìn mọi nụ cười hưng phấn của mọi người, trong lòng tự nhiên cũng cap hứng, gọi mọi người an tĩnh lại, mới nói:
- Tứ đại tài Giang Chiết chúng ta, muốn ở kinh thành đứng vững gót chân, điều thứ nhất, nhất định phải đoàn kết lại, nhất trí đối ngoại; thứ hai, nhất định phải dựa theo lệnh của ta cùng đại ca làm việc, bằng không, sự vụ trong kinh thành phức tạp , một khi không cẩn thận, rất có thể rơi vào cạm bẫy.
Diệp Ngâm Phong cũng liên tục gật đầu:
- Nhị đệ nói rất đúng, tỷ như lần này thu mua được hàng hóa của mười hai đại thương gia kinh thành, liền phải ngậm miệng, tuyệt đối không thể truyền đi. Nếu không, lại muốn ta cùng Tiểu Cửu đến chùi đít, hậu hoạn vô cùng.
Trư Ngộ Năng cười nói:
- Đó là hiển nhiên, chính mình chiếm tiện nghi, nào có đạo lý u mê nói cho người nghe, đương nhiên là tự dưng phát tài lớn rồi.
Đám con ông cháu cha nghe vậy, cười ha hả.
Trần Tiểu Cửu quăng một ánh mắt tán thưởng về phía Trư Ngộ Năng: từ việc tiêu trừ Tôn Kiến, Hàn Mặc Tuân, có thể rõ ràng thấy Trư Ngộ Năng so với trước kia thông minh hơn nhiều…
Hắn trầm ngâm một chút, lại nói:
- Muốn đứng vững ở kinh thành, rõ ràng nuốt vào đám hàng đó là không được, chúng ta cần một lý do chính đáng, hơn nữa đó là lý do mọi người không thể bác bỏ, tiếp đó cùng mười hai đại thương gia kinh thanh triển khai "cạnh tranh công bằng".
Lời vừa nói ra, ngay cả Diệp Ngâm Phong sắc mặt cũng thay đổi!
Ánh mắt mọi người, đều liếc về phía Trần Tiểu Cửu.
Hắn mỉm cười sâu xa khó hiểu, từng chữ nói:
- Trong đầu ta đã có một kế hoạch hoàn thiện, tứ đại tài đoàn Giang Chiết chúng ta, sẽ lấy danh nghĩ triều đình lập "nhị khố" hướng vào nội khố phát động tấn công.
- Nhị khố?
Diệp Ngâm Phong trong đầu vừa chuyển, dường như cũng hiểu được tâm tư của Tiểu Cửu, vươn ngón tay cái tán thưởng nói:
- Cao! Thật sự là cao kiến!
Trần Tiểu Cửu cười cười:
- Đương nhiên, việc này vẫn cần đại ca cùng ta phối hợp mới được.
Hai ngày sau, Dương Mạc Phong rốt cuộc không chịu nổi, tụ hợp cùng Trần Tiểu Cửu, lại đem mười hai tên đại thương gia triệu tập đến.
Mà Diệp Ngâm Phong cũng đến tham gia hội nghị, lấy thân phận đại thần nội các, tham gia hội nghị này, thật sự là một lý do hợp lý.
Dương Mạc Phong đối với thủ đoạn đe dọa của mình tràn đầy tự tin.
Trong lòng y rất sáng tỏ, đám thương gia này không dám cùng mình đối nghịch, cho dù vặn sạch răng của bọn họ, bọn họ cũng chỉ có thể nuốt thầm vào bụng, ai khiến bọn họ là dân đen thấp cổ bé họng, mà trong tay mình lại có quyền lực cao nhất chứ?
Dương Mạc Phong đem chén trà đặt mạnh trên bàn, lời nói lạnh nhạt:
- Chư vị, các vị có thể thương lượng tốt lắm rồi? Bản quan cho các ngươi thời gian đã quá nhiều, ai dám nảy sinh ý định chống đối, đừng trách bản quan không nói chuyện tình cảm.
Y bày ra một bộ dạng hung ác, chính là muốn bản thân tỏ ra uy phong cho Diệp Ngâm Phong xem, để hắn biết được lợi hại của mình.
Mười hai đại thương gia nhìn thấy Dương Mạc Phong kia ra vẻ ta đây hung ác, tự nhiên trong lòng run sợ, thấp thỏm lo âu.
Diệp Ngâm Phong hoàn toàn trái ngược với Dương Mạc Phong, nhẹ lời trò chuyện cùng bọn họ:
- Các ông chủ, các ngươi không cần sợ hãi, Dương đại nhân nghiêm khắc đã quen, gương mặt hiển nhiên cứng nhắc, không quan hệ. Các ngươi có chuyện gì khó xử, cứ việc nói ra, chúng ta mọi người cùng nhau bàn bạc trao đổi.
Ha!
Dương Mạc Phong bị Diệp Ngâm Phong làm cho tức giận đến trợn mắt há mồm, hung hăng trừng mắt nhìn gã, cười lạnh nói:
- Tiểu Diệp đại nhân khá rảnh rỗi nha, không ngờ không có việc gì, đến chỗ của ta chơi đùa sao?
Diệp Ngâm Phong cười nói:
- Dương đại nhân nói gì vậy? Cùng người nước ngoài giao dịch vấn đề này, sự tình quan trọng, sao có thể chơi đùa?
- Hoàng thượng đã thúc giục vài lần, nhưng Dương đại nhân lại chậm chạp không có tiến triển, tại hạ đặc biệt phụng khẩu dụ của Hoàng thượng, tra hỏi việc này. Chẳng lẽ có gì không thích hợp chăng?
- Việc này…
Dương Mạc Phong trán toát mồ hôi, ngượng ngùng cười nói:
- Kính xin tiểu Diệp đại nhân hồi bẩm Hoàng thượng, hôm nay nhất định sự việc sẽ được giải quyết.
Diệp Ngâm Phong cười cười:
- Chỉ hy vọng được như thế.
Có Thượng Phương bảo kiếm này của Hoàng thượng, Diệp Ngâm Phong tự nhiên có quyền nói chuyện, đối với mười hai tên thương gia vẻ mặt ôn hòa nói:
- Các ngươi có gì khổ sở, còn không mau nói ra?
Bành Đức Tài đứng dậy, hướng ba người Diệp Ngâm Phong, Dương Mạc Phong, Trần Tiểu Cửu thở dài, tố khổ nói:
- Ba vị đại nhân, chúng ta mười hai thương gia là con dân Đại Yến, tự nhiên một lòng nên vì Đại Yến làm việc. Mặc dù không phải kiếm bạc, cũng nên dốc sức dốc lòng.
- Cho nên, ngày ấy Dương đại nhân sau khi dặn dò nghiêm khắc, chúng ta bỗng nhiên thông suốt, nghĩ bất kể thế nào cũng nên vì Đại Yến tận một phần tâm lực. Nhưng, chính là chúng ta có lòng mà không đủ lực.
- Cái gì?
Dương Mạc Phong vừa nghe, trong lòng cảm thấy không ổn, vội đứng dậy, hỏi:
- Họ Bành kia, rốt cuộc sao lại thế? Ngươi nói rõ ràng cho ta, dám có lòng can đảm đùa giỡn, ta cho cả nhà ngươi ngồi tù.
Bành Đức Tài thực hoảng sợ, lại nghe Diệp Ngâm Phong trấn an:
- Không sao, có gì khó khăn đều có ta thay các ngươi làm chủ.
Bành Đức Tài nghe Diệp Ngâm Phong nói vậy khóc lóc kêu lên:
- Hồi bẩm đại nhân, mười hai đại thương gia chúng ta năm trước đã đem hàng hóa bán cho đại thương gia vùng Giang Chiết, kho hàng của chúng ta trống rỗng, đâu có chút nào dự trữ?
- Cái … cái gì? Ngươi lại dám gạt ta?
Dương Mạc Phong tiến lên một cước, đem Bành Đức Tài đá ngã xuống đất, vẻ mặt giận dữ:
- Các ngươi nhất định còn có hàng trữ, chỉ có điều không muốn bán cho triều đình, ta sao có thể không biết? Xem ta không đem toàn bộ các ngươi bắt lại, khởi binh hỏi tội.
- Dừng! Dương đại nhân, ngài sao cso thể tùy ý đánh người? Chẳng lẽ hoàn toàn không để ý đến pháp luật triều đình sao?
Diệp Ngâm Phong đứng dậy chằm chằm nhìn Dương Mạc Phong, lộ ra bộ dạng chính khí nghiêm nghị.
Dương Mạc Phong thực bị lời nói của Diệp Ngâm Phong làm cho hoảng sợ - y vốn ngoài mạnh trong yếu, đối với tiểu nhân thì giẫm cho dập nát,nhưng đối diện với nhân vật lợi hại như Diệp Ngâm Phong đây, thì trong lòng thật thiếu tự tin.
Y vội vàng thu chân về, cũng không dám … đá bừa nữa.
Trần Tiểu Cửu tức thì hòa giải nói:
- Hai vị đại nhân, đều là người vì triều đình làm việc, có thể ngàn vạn lần không cần tổn thương hòa khí. Về phần ông chủ Bành có nói dối hay không, chúng ta tự mình tới kho hàng kiểm tra một lần, không phải toàn bộ mọi việc đều rõ ràng hay sao?
Bành Đức Tài vội vàng nói:
- Đúng! Đúng! Kính xin ba vị đại nhân khảo sát thực địa, bọn thảo dân tuyệt không dám có nửa câu nói dối, lừa gạt ba vị đại nhân.
Khi Dương Mạc Phong đi theo đám thương nhân cùng Bành Đức Tài tiến vào kho hàng trống rỗng, nhìn thấy đó đầu hoàn toàn choáng váng!
Dương Mạc Phong tức đến sắc mặt xanh mét, trút ra những lời trách mắng đám người Bành Đức Tài, cả giận nói:
- Các ngươi… các ngươi đây là muốn tạo phản sao? Các ngươi trữ hàng ở đâu? Trong ba ngày này, các ngươi đem hàng hóa bán cho người nào? Tất cả đều giao ra đây cho ta.
- Ta hôm nay không thấy được hàng hóa, thì cũng không để các ngươi được yên. Ta muốn đem toàn bộ đám gian thương này bắt lại, ném vào trong ngục nghiêm hình tra hỏi.
Bành Đức Tài cùng đám người kia vội vàng quỳ xuống, khóc lóc kể lể nói:
- Dương đại nhân ngài bớt giận, chúng ta thật không có hàng trong kho. Ngài nghĩ xem, kinh thành này ngoại trừ mười hai nhà chúng ta, còn ai dám tham lam muốn nuốt đám hàng đó chứ? Lại nói, ai cũng biết triều đình có nhu cầu cấp bách chỗ hàng đó của chúng ta, cho dù chúng ta muốn bán, cũng không ai dám mua.
- Ngươi thối lắm! Các ngươi quả nhiên không phải thứ gì tốt!
Dương Mạc Phong giận dữ:
- Người tới, đem bọn chúng bắt lại ném vào ngục. Ta muốn làm cho bọn chúng muốn sống không được, muốn chết không xong.
- Dương đại nhân, ngài dám làm việc tùy tiện như vậy?
Diệp Ngâm Phong kéo tay Dương Mạc Phong, cáu giận nói:
- Được! Dương đại nhân quả lớn mật, lại dám ngay trước mặt ta cùng Trần đại nhân, lạm dụng chức quyền, tùy tiện dùng vũ lực, muốn vu oan giá họa. Ta cùng Trần đại nhân sao có thể dung túng cho ngài! Người tới, ta muốn cùng ngài ở trước mặt Hoàng thượng nói rõ phải trái trắng đen.
- Tiểu Diệp đại nhân, đừng… Ngài đừng kích động. Ta vừa rồi là nhất thời lỡ lời… Ta…
Dương Mạc Phong rốt cuộc ý thức được mình đã bị Diệp Ngâm Phong nắm được nhược điểm, trong lòng gấp vô cùng, nghĩ muốn xin khoan dung.
Nhưng Diệp Ngâm Phong lấy nhu thắng cương, nào sẽ buông tha cho Dương Mạc Phong, kéo cả người y giống như kéo một con lợn rừng sa hố, đi tới điện Văn Đức.
- Hoàng thượng, Tả Đô ngự sử Dương Mạc Phong làm việc bất lợi, lại đem tội danh trút xuống thân thương nhân, còn cậy quan uy, lạm dụng vũ lực mưu toan vu oan giá họa, ép buộc thương nhân. Đối với dân chúng tác oai tác quái, cưỡng bức đe dọa, quả thật đã đánh mất bộ mặt của triều đình. Không nhìn đến luật pháp của Đại Yến ta, xin Hoàng thượng nghiêm khắc trị tội.
Diệp Ngâm Phong bản lĩnh thêu dệt tội danh, tương đối lợi hại, tội trạng bày ra lớn như vậy, cũng đủ khiến Dương Mạc Phong chết vài lần rồi.
Dương Mạc Phong bị dọa đến sắc mặt biến đổi, không ngừng dập đầu:
- Thần chưa từng làm qua như vậy, thần quả thật oan uổng…
Diệp Ngâm Phong nói:
- Hoàng thượng, nhân chứng thần đã mang đến, xin Hoàng thượng hỏi liền rõ ràng.
Lão Hoàng đế sắc mặt tái nhợt, nặng nề ho khan vài tiếng, trầm giọng nói:
- Đưa nhân chứng vào.
Bành Đức Tài ngã nhào vào, đặt mông ngồi trên mặt đất, khóc gào kể lể:
- Hoàng thượng, cầu xin người làm chủ cho bọn thảo dân thấp cổ bé họng.
Ông ta vừa khóc, vừa đem đầu đuôi mọi việc Dương Mạc Phong bức bách bọn họ ép mua ép bán nói ra.
Hơn nữa lại thêm Trần Tiểu Cửu đặc biệt chiếu cố xuống, khiến ông ta khai ra chuyện âm thầm thu % tiền lãi buôn bán – Trần Tiểu Cửu nói cho đám người Bành Đức Tài, chỉ cho nó ra một người Dương Mạc Phong, còn đám người khác một mực không được khai ra, nếu không, khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Lão Hoàng đế vừa nghe, tức giận ngút trời, cầm nghiên mực đá, đập vào mặt Dương Mạc Phong, chỉ vào bộ mặt bị nện máu chảy kia, tàn nhẫn nói:
- Hay cho ngươi Dương Mạc Phong, thân là Tả Đô ngự sử, lại dám biết luật mà còn phạm luật? Trẫm sao có thể dung túng cho ngươi?
- Người tới, truyền ý chỉ Trẫm, nhanh chóng triệu tập Tiêu thừa tướng, Viên tướng quân vào điện Văn Đức, Trẫm có chuyện quan trọng bàn bạc…