- Tiểu Cửu vẫn hư hỏng như vậy.
Nhìn đôi mắt thâm thúy , tham lam của Tiểu Cửu, Tuyết Tử mặt ửng đỏ yêu kiều, thở nhẹ, ngượng ngùng, cánh tay ngọc ngà mềm mại ôm lấy cổ Thạch Đầu, vòng qua eo, như muốn nuốt lấy vật nam tính phía dưới của hắn.
Trần Tiểu Cửu nhẹ nhàng vuốt ve thân thể mềm mại của Tuyết Tử, nhìn cổ nàng trắng ngần được phủ nhẹ một tầng phấn hồng, khiến hắn không thể kìm chế được.
Bàn tay hắn dần lần xuống cặp đùi trắng nõn của nàng, cảm thấy phần phía dưới của Tuyết Tử ngày càng ẩm ướt, càng ngày càng trắng mịn. Tiểu Cửu rốt cuộc xách súng lên ngựa, hung hăng đem Tuyết Tử ăn sạch.
Hai thân thể nóng bỏng lăn lộn trên giường, thỉnh thoảng có tiếng thở dốc rất mạnh, ước chừng đến tận đêm khuya mới kiệt sức mà dừng lại.
Tuyết Tử áp mặt vào ngực Tiểu Cửu, tay vuốt nhẹ lên mặt hắn, không ngừng vẽ vòng tròn, đôi mắt quyến rũ mê ly:
- Tiểu Cửu, ngươi vẫn dũng mãnh như thế, không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.
Hai chân của Trần Tiểu Cửu quấn lấy bắp chân trắng nõn của Tuyết Tử, bỡn cợt nói:
- Muốn trách cũng chỉ trách Tuyết Tử quá mê người thôi .
- Trời , ai bảo ta làm cho Tiểu Cửu say mê.
Tuyết Tử áp sát vào ngực hắn, nghe nhịp tim đập rộn ràng, dịu dàng nói
- Ta lần này vốn không muốn ở lại đây, nhưng rất nhớ ngươi, hơn nữa cũng có việc khó giải quyết, cần sự giúp đỡ của ngươi, nhưng chỉ sợ ngươi không dám đảm nhận.
- Ta có Nội Thân vương Tuyết Tử làm hậu thuẫn, có gì mà không dám làm.
Trần Tiểu Cửu xoay người đem Tuyết Tử đặt dưới thân, nhìn cặp mắt xinh đẹp của nàng, nói:
- Ta thật không thể ngờ rằng nàng là Nội Thân Vương, nàng là thành viên của hoàng thất hả.
Tuyết Tử mím môi, nói từng chữ một:
- Thành viên hoàng thất chỉ có hai người thôi, ta và đệ đệ tuổi.
Trần Tiểu Cửu sửng sốt
- Tại sao lại suy tàn đến như vậy?.
Tuyết Tử nói
- Người thân của ta đã chết hết trong chiến tranh, tranh quyền đoạt vị, bất kể tranh giành và không tranh giành, cuối cùng cũng chết. Ta lần trước chốn đến Hàng Châu, cũng là vì thế. May mắn quen được ngươi, khiến trong lòng ta lại le lói tia hi vọng.
- Ta?
Trần Tiểu Cửu cười:
- Ta có thể làm gì?
- Ngươi có khả năng làm rất nhiều việc!
Tuyết Tử định nói tiếp, liền nghe tiếng gõ cửa rất mạnh ở bên ngoài, một giọng nói khàn khàn say khướt vọng vào:
- Nội Thân vương Tuyết Tử, Nội Thân vương Tuyết Tử, Bình Xuyên Kỷ Phu đích thân đến yết kiến.
- Đêm hôm khuya khoắt còn tới thăm?
Trần Tiểu Cửu không vui:
- Gã thực sự không có ý tốt gì với ngươi mà.
Tuyết Tử cười duyên dáng:
- Công phu của gã hơn ta, ngươi không chừng cũng không đánh lại gã được đâu.
Hai người nghe thấy Không Không , Lan Lan mở cửa phòng, giận dữ:
- Bình Xuyên thế tử, Nội Thân vương đã nằm ngủ, ngài nửa đêm canh ba la lớn, còn có thể thống gì nữa không?.
Bình Xuyên Kỷ Phu đã uống quá nhiều:
- Ngàn dặm đi tới Đại Yến, là muốn cùng Đột Quyết, Định Nam Vương củng cố quan hệ, cũng không phải đến ngủ, chẳng lẽ việc tư to hơn việc công sao? Nhanh mở cửa, bản vương muốn vào trong.
Không Không sẵng giọng
- Nửa đêm còn có việc gì? Ngày mai hãy nói.
- Vậy sao được?
Bình Xuyên kỷ phu hừ lạnh nói:
- Bản phiên vương đang cùng Tả Hiền Vương, tiểu Vương gia uống rượu, hai vị Vương gia đều nghe danh tính của nàng đã lâu, muốn mời nàng ngồi cùng. Nội Thân vương dám thất lễ sao? Thành viên hoàng thất kiểu gì thế hả? Trong mắt ta cũng chỉ là hữu danh vô thực, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
- Vậy cũng không đươc. Ngươi đừng mượn rượu gây rối, Nội Thân vương điện hạ, cũng không phải là dễ chọc đâu đấy.
Lan Lan không nhượng bộ.
- Cho hắn vào đi.
Tuyết Tử kêu Lan Lan một tiếng, nhìn Trần Tiểu Cửu cười duyên dáng:
- Trước mặt Bình Xuyên Kỷ Phu, xem ngươi có dám vô lễ với ta không.
Bình Xuyên Kỷ Phu ngà ngà men say, chờ đợi rất nóng lòng, hung hăng xô cửa.
Nhưng đâu có nghĩ được rằng Không Không , Lan Lan sớm đã nới bỏ bớt dây giữ cửa ra. Bình Xuyên kỷ phu thu thế không nhanh, một phát lao vào xa ba trượng .
Chỉ nghe tiếng khóc như mưa vang lên, Bình Xuyên Kỷ Phu một đầu lật ngược cái bàn.
Trong mịt mù, gã phát hiện ra có đôi giày của đàn ông ở bên trong. Không đúng, đêm hôm khuya khoắt, sao lại có nam nhân ở trong này được.
- Ai?
Bình xuyên kỷ phu không còn thấy say nữa, ngẩng lên, nhìn thấy ánh mắt của Tiểu Cửu, ngẩn người:
- Tại sao? Tại sao lại là ngươi?.
- Tại sao không thể là ta? Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn
Trần Tiểu Cửu lúc này đã mặc quần áo chỉnh tề, thản nhiên ngồi uống trà.
Bình Xuyên kỷ phu cảnh giác nhìn, phát hiện Tuyết Tử mặc quần lụa mỏng hở ra da thịt trắng nõn, cặp mông lả lướt, mặt mày quyến rũ, vì Tiểu Cửu mà châm trà.
- Đêm hôm khuya khoắt, sao ngươi ở đây?
Bình Xuyên Kỷ Phu ngửi thấy một mùi hương ngào ngạt.
Gã sở dĩ đêm hôm khuya khoắt tới tận cửa tìm , là vì Thạch Đầu Trù trên bàn rượu, cư nhiên nói đã quen biết với Nội Thân vương.
Bình Xuyên Kỷ Phu đối với cái này cực kỳ mẫn cảm, nếu nói Nội Thân vương và Trần Tiểu Cửu quen biết từ trước…, nàng ta lần đầu nhập Yến, thật đã khiến người khác sinh nghi rồi.
Cho nên, thừa dịp cảm giác say dâng lên, liền tự mình tìm tới tận cửa , muốn đem Tuyết Tử đi, gặp Thạch Đầu Trù nói rõ một phen.
Hiện tại tốt, vừa lúc ta vào, bắt được hai người này ở trong phòng, bảo sao hai con nô tì kéo dài thời gian như vậy, hoá ra trong phòng cất giấu một đôi gian phu dâm phụ.
Bây giờ còn giải thích cái gì nữa, sự thật đã phơi bày rồi.
- Đêm hôm khuya khoắt, Trần đại nhân, ngươi tại sao lại ở chỗ này
Bình Xuyên Kỷ Phu tỉnh táo lại, nhìn Tiểu Cửu ánh mắt đằng đằng sát khí .
- Tiểu phiên vương có thể ở trong này, tai sao ta không thể?.
Lúc Trần Tiểu Cửu nói, dường như cảm thấy trong mắt Bình Xuyên Kỷ Phu phát ra một loại mê ảo, dũng mãnh như đi sâu vào trong óc mình.
Trần Tiểu Cửu đầu on gong loạn lên, như có hàng nghìn hàng vạn con kiến ở trong đầu, vừa ngứa vừa đau, khó chịu vô cùng.
Hoàng hôn trong tay lóe ra ánh lục quang rồi lại biến mất.
Trần Tiểu Cửu cuối cùng cũng kết thúc mơ ảo ngắn ngủi mà thống khổ, nhưng trong lòng kinh hãi không ngừng: thằng nhãi này không ngờ cũng có mê ảo thuật? Hơn nữa thủ đoạn còn cao hơn Tuyết Tử, không cần khí giới, chỉ dựa vào đôi mắt, có thể làm cho người khác lâm vào hôn mê?
Phần bản lĩnh này, thật đáng sợ.
Nhưng thằng nhóc này gặp mình, coi như là gặp khắc tinh rồi, Cửu ca ta có Tử Tinh ban chỉ nơi tay, chuyên môn khắc chế các loại mê ảo, Bình Xuyên Kỷ Phu ngươi còn tính toán cái gì?
Không Không, Lan Lan sắc mặt tái nhợt, đứng dựa vào tường, trong đầu vẫn on gong loạn hưởng.
Tuyết Tử vận công chống cự, đôi mắt quyến rũ liếc về phía Tiểu Cửu, sợ hắn không hiểu được lợi hại trong đó, bị Bình Xuyên Kỷ Phu hãm hại, bất cứ lúc nào cũng phải ra tay tương trợ.
Nhưng nhìn Trần Tiểu Cửu coi như không có chuyện gì xảy ra, vẫn thản nhiên uống trà. Sự không an tâm về hắn rốt cuộc được buông xuống, rốt cuộc vẫn là hắn có bản lĩnh.
Bình Xuyên Kỷ Phu càng cảm thấy hoảng sợ, gã nghe nói Tiểu Cửu võ công cao cường, cũng không bình thường, trong lúc vô ý sử dụng chiêu tuyệt học thôi miên, ý đồ muốn đem Trần Tiểu Cửu mê hoặc, phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Nhưng đâu nghĩ tới, Trần Tiểu Cửu bị chiêu này, không ngờ nhìn như không thấy, vẫn cười nhẹ nhàng thưởng thức trà, còn không ngừng liếc mắt sang Tuyết Tử.
- Cái này... cái này thật không thể tin nổi!
Bình Xuyên kỷ phu nhìn Tiểu Cửu, ngẩn người.
Vừa rồi chiêu kia tuy rằng vô thanh vô tức, Bình Xuyên Kỷ Phu cũng là toàn lực đánh ra, trên trán mồ hôi chảy xuống, cũng theo đó tuôn ra.
- Tiểu phiên vương, ngươi làm sao vậy? Giống như cái cọc gỗ ngắn thế, cứ ngây ra trước mặt ta? Chẳng lẽ ta đắc tội với ngươi sao?
Trần tiểu Cửu nói một câu, mới vừa rồi đem hồn bay phách lạc của Bình Xuyên kỷ phu từ trong khiếp sợ kéo trở về.
- Trần đại nhân, ta tới nơi này là vì muốn cùng Nội Thân Vương thảo luận sự tình, nhưng nhìn đến Trần đại nhân lúc này, lại làm cho ta cảm thấy rất bất ngờ.
Bình Xuyên Kỷ Phu thu hồi tâm thần, đôi mắt hàm chứa cạnh sắc, nhìn chằm chằm Tiểu Cửu , đảo mắt nhìn xem Trần Tiểu Cửu phản ứng thế nào.
Dựa vào tính tình Tiểu Cửu, tự nhiên thốt ra "Ta nửa đêm canh ba theo cửa sổ bò vào, cùng Nội Thân Vương Tuyết Tử thân thiết đấy, như thế thì sao? Ngươi còn muốn cắn ta sao?"
Tuyết Tử lại tiếp lời, dịu dàng quyến rũ mà trả lời một cách mỉa mai:
- Nếu tiểu phiên vương có thể nửa đêm canh ba cùng ta bàn việc, Trần đại nhân vì sao không thể ?
- Hả?
Bình Xuyên Kỷ Phu nói:
- Trần đại nhân và ngươi bàn bạc việc gì.
Tuyết Tử nói:
- Trần đại nhân đang cùng ta thảo luận việc bang giao, có cái gì không ổn sao?.
Bình Xuyên kỷ phu nhíu mi:
- Ngài quản việc quá rộng đấy, lúc đi sứ ở Đại Yến, cha ta đã giao toàn bộ việc này cho ta , sao giờ có thể để Nội Thân Vương tự do nhúng tay vào?
Tuyết Tử nhìn Trần Tiểu Cửu. Trần Tiểu Cửu cười nhạt, nghi ngờ nói:
- Trong lòng ta, phụ thân ngươi là Đại Phiên vương, ngươi là Tiểu Phiên vương, nhưng coi lớn nhỏ phiên vương các ngươi chung vào một chỗ, chẳng lẽ lại so với Nội Thân Vương Tuyết Tử địa vị cao hơn sao?
- Việc này... việc này nhất định không có! Chẳng qua...
Bình Xuyên kỷ phu lại cãi, Trần Tiểu Cửu vung tay lên, kiên quyết nói:
- Nếu địa vị Tiểu Phiên vương không cao bằng Nội Thân Vương ra gì, ta cùng với Tiểu Phiên vương đàm luận việc bang giao, có cái gì không thỏa đáng? Chẳng lẽ tiểu phiên vương muốn phạm thượng sao?.
Quay lại Tuyết Tử nói
- Nội Thân Vương Tuyết Tử ta chỉ muốn gặp một mình ngài, vị Tiểu Phiên vương này rất vô lễ, nên mời hắn đi ra ngoài? Không nên quấy rầy nhã hứng của chúng ta. Nếu Tiểu Phiên vương mãnh liệt vô lý, đem lời của ta ngoảnh mặt làm ngơ, thì đừng trách ta vô tình.
Tuyết Tử liếc nhìn Bình Xuyên Kỷ Phu, cáu giận nói:
- Tiểu Phiên vương còn ở đây làm gì? Trần đại nhân đã hạ lệnh đuổi khách, chẳng lẽ ngươi không nghe sao?
Bình Xuyên Kỷ Phu trong lòng căm tức, rất muốn cho Trần Tiểu Cửu một trận, nhưng cũng biết lúc này đánh nhau sợ không phải là đối thủ của hắn.
Hừ! Hết thảy liền đợi tới ngày gặp hoàng đế Đại Yến rồi sẽ xử lí hắn.
Bình Xuyên Kỷ Phu hừ lạnh một tiếng, xoay người liền đi, đi ngang qua phòng ngủ, nghiêng đầu trông qua, vừa vặn xuyên thấu qua một cánh cửa che nửa, nhìn tấm đệm trên giường nếp uốn không chịu nổi, dị thường hỗn độn, không khỏi trong lòng tức giận, đôi cẩu nam nữ này, bàn việc bang giao cái rắm, rõ ràng là ở trên giường nói chuyện yêu đương.