Trần Tiểu Cửu dẫn đi đều là kỵ binh, lại thêm quen thuộc địa hình, thám báo tốc độ nhanh gọn, trải qua một canh giờ truy kích, cuối cùng cũng đuổi được đoàn nhân mã của Bình Xuyên Kỷ Phu.
Càng đáng cười hơn là, Bình Xuyên Kỷ Phu hoàn toàn không quen thuộc với kinh thành.
Đại đội nhân mã nước ngập tới chân, vội vàng sợ hãi, không ngờ chạy vào hướng con sông, điều này chính là trúng kế của Tiểu Cửu.
Hoa Như Ngọc thấy Bình Xuyên Kỷ Phu đã không còn đường lui, cũng không vội vàng truy kích, như vậy tỷ lệ binh lính thương vong sẽ rất lớn, con thỏ nóng nảy còn cắn người mà, huống hồ tinh binh Uy quốc hung ác thế nào chứ?
Nàng hạ lệnh, một ngàn tinh binh chia thành hai đội, mỗi đội năm trăm người, do La Đồng, Hắc Sơn lần lượt suất lĩnh, canh giữ hai phương trái phải.
Chính diện do Anh Mộc chỉ huy đội quân súng kíp đấu với quân địch.
Sáu trăm cự giác cung thủ của Viên Tử Trình thực thi bắn tinh chuẩn, là binh chủng cơ động, giảm bớt áp lực ba bên.
Đợi sau khi Hoa Như Ngọc bày binh xong, mới ra hiệu với Trần Tiểu Cửu đã xong mọi sự chuẩn bị.
Trần Tiểu Cửu đi ra từ trong đám người, cao giọng nói:
- Bình Xuyên Kỷ Phu ở đâu? Bổn tiếp đãi sứ ở đây, mau trả lời.
Bình Xuyên Kỷ Phu bị sự uy mãnh của Hoa Như Ngọc làm cho sợ hãi gần chết, đang núp mình bên trong tinh binh, không biết lựa chọn thế nào.
Lúc này thấy Trần Tiểu Cửu hét lên, áp lực trong lòng lập tức giảm xuống, vội trả lời:
- Trần đại nhân, bản Tiểu Phiên vương ở đây, dám hỏi đại quân của Trần đại nhân tới quấy rầy, là có việc gì gấp sao?
Đôi mắt của Trần Tiểu Cửu có thể nhìn trong bóng tối, vừa nhìn đi, liền thấy Bình Xuyên Kỷ Phu giống như một con chuột ẩn giữa tinh binh, lộ ra khuôn mặt khiếp đảm, cười lạnh một cái, mới chất vấn:
- Tiểu Phiên vương, ông tại sao lại ngay trong đêm xuất thành vậy? Không từ mà biệt? Lẽ nào ông không hiểu lễ nghĩa sao? Lẽ nào ông không biết đây là sự miệt thị đối với triều đình Đại Yến sao? Hoàng thượng rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, đặc mệnh ta thúc binh tiến về phía trước thảo phạt, các ngươi còn không bó tay chịu trói?
Mẹ nó, quả là tới bắt ta.
Bình Xuyên Kỷ Phu hoảng sợ, vội mang theo nụ cười nói:
- Trần đại nhân, bởi vì ta có việc gấp, phải mau chóng đi. Ta quên không cáo biệt Hoàng thượng và Trần đại nhân, vẫn xin Hoàng đế Đại Yến, Trần đại nhân có thể lượng thứ, đại nhân không chấp tiểu nhân, thả ta đi! Ở đây ta có hậu lễ đưa tặng…
- Miệng lưỡi ít bớt cho ta. Ta là tiểu nhân vật, đương nhiên không thể để ý tới sự bất kính của Tiểu Phiên vương với ta. Nhưng…
Trần Tiểu Cửu nói tới đây, quát:
- Hoàng đế Đại Yến ta là chân mệnh Thiên tử, chiêu hiền đãi sĩ, tứ hải kính ngưỡng, bọn chuột nhắt các ngươi, không ngờ không coi Hoàng đế Đại Yến ta ra gì, không mời mà tới, muốn đi thì đi, đây là thổ địa của Đại Yến ta, đâu dễ để các ngươi hoành hành ngang ngược?
Trần Tiểu Cửu mang Hoàng đế ra, liền chiếm cứ cao điểm đạo đức, Bình Xuyên Kỷ Phu bất luận nói thế nào, cũng sẽ không chiếm được một chữ "lý".
Bình Xuyên Kỷ Phu thấy Trần Tiểu Cửu dẫn theo một đại binh thế trận tiến gần, liền biết việc hôm nay khó mà kết thúc, một khi không cẩn thận, sẽ gặp phải đại họa, suy nghĩ rất lâu, lại lấy lòng nói:
- Trần đại nhân, ta không từ mà biệt, đuối lý ở ta, nhưng ta thật lòng nhận sai với Hoàng đế Đại Yến, huống hồ ta đã xuất thành, vẫn phiền đại nhân giơ cao đánh khẽ, tha cho ta đi về phía Đông.
Nói xong, liền ngoan tâm, quỳ về phía Tây, kích tướng nói:
- Trần đại nhân, ta bây giờ bái xa với Hoàng đế Đại Yến, thỉnh cầu Hoàng Đế Đại Yến lượng thứ, Trần đại nhân có thể lượng thứ cho ta không?
Hừ….thằng nhãi này quả nhiên có thủ đoạn! Có thể co, co thể dãn, thật có thể làm được một số việc lớn! Đáng tiếc, ngươi đã chọc vào ta rồi..
Trần Tiểu Cửu ghé mắt nhìn vào đôi mắt quyến rũ của Tuyết Tử, thấy bộ dạng không thuận không buông của nàng, trong lòng lo lắng, cao giọng nói:
- Tiểu phiên vương đang làm gì vậy? Như thế này đi, ông để quân đội ở lại đây, một mình theo ta hồi Kinh, gặp mặt Hoàng thượng, nói rõ nguyên do trong đó! Hoàng đế Đại Yến ta rộng lượng nhân ái, chắc sẽ không làm khó ông đâu?
Bình Xuyên Kỷ Phu đâu dám về cùng Trần Tiểu Cửu chứ? Nói không chừng mình ra ra khỏi quân doanh, liền bị Trần Tiểu Cửu sát hại một cách không minh bạch.
Ngước mắt thấy Tuyết Tử đứng bên cạnh Tiểu Cửu, đoán là Tiểu Cửu ra mặt chính là vì làm chỗ dựa cho Tuyết Tử, linh động, vội nói:
- Trần đại nhân, người đứng bên cạnh đại nhân là Nội thân vương Tuyết tử sao?
Tuyết Tử đi ra, gắt giọng:
- Tiểu Phiên vương, ngươi còn coi ta là Nội thân vương Tuyết Tử sao? Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn
Bình Xuyên Kỷ Phu nói:
- Nội thân vương Tuyết tử, ta và Nội thân vương Thế tử đệ đệ của cô có quan hệ tốt, vẫn mong nể mặt Nội thân vương Thế tử, cầu tình với Trần đại nhân, ta vô cùng cảm kích, cũng sẽ tạo cơ hội, để tỷ muội các người đoàn tụ, nếu không, cơ hội gặp mặt của tỷ đệ các người, chỉ e là cực kỳ bé nhỏ?
- Ngươi dám uy hiếp ta?
Trong đôi mắt quyến rũ của Tuyết Tử hàm chứa sự hận thù, từng chữ một nói:
- Ta là Thân vương Hoàng thất, ngươi là phiên thần, hôm nay ngươi lại phạm thượng, mưu đồ dùng Nội thân vương Thế tử áp chế ta, lẽ nào ngươi ăn gan hùm mật gấu rồi sao?
Bình Xuyên Kỷ Phu bị Tuyết Tử nói ra chủ ý trước mắt năm trăm tinh binh, trong lòng giận dữ, thốt ra lời nói lỗ mãng, kêu gào nói:
- Ai bảo cô không biết liêm sỉ, thông đồng với triều thần Đại Yến, cấu kết với bè lũ xu nịnh, hành vi thấp hèn như vậy, là việc thành viên Hoàng thất có thể làm ra sao?
Sau khi nói xong, Bình Xuyên Kỷ Phu lập tức hối hận, điều này tương đương với việc tự lật mặt mình, đem con đường sống cuối cùng của mình chặn chết rồi.
- Trần đại nhân! Ta…
Trong lòng Trần Tiểu Cửu tức giận, cũng không thèm nhiều lời với Bình Xuyên Kỷ Phu, kéo Tuyết Tử vào trong quân doanh, nói với nàng:
- Nàng cũng nhìn thấy rồi, Bình Xuyên Kỷ Phu không biết tốt xấu, làm bại hoại thanh danh của nàng, số binh sĩ này nghe thấy thật, ai cũng không thể sống, nếu không một khi truyền ra ngoài, hậu quả khó lường.
Tuyết Tử cũng biết việc này rất nghiêm trọng. Bất đắc dĩ gật đầu:
- Tiểu Cửu, ta đều nghe huynh.
Trần Tiểu Cửu cũng không thừa lời thêm với Bình Xuyên Kỷ Phu, nháy mắt với Hoa Như Ngọc, Hoa Như Ngọc đầy khí phách nói:
- Các tướng sĩ nghe lệnh! Bình Xuyên Kỷ Phu vô đức vô lễ, coi thường Đại Yến, hoành hành ngang ngược, không phân biệt tôn ti, ngoan cố không chịu thay đổi, coi trời bằng vung, các huynh đệ, xông lên cho ta, một lưới bắt hết, không được để tên nào sống sót.
Anh Mộc sốt ruột vô cùng, vẫn luôn đợi Hoa Như Ngọc hạ lệnh công kích, nghe thấy nàng đã phát ra quân lệnh, trong lòng vui mừng, lĩnh suất năm trăm tay súng, thực hiện từng bước, tiến hành trận thế trọng yếu, không thể loạn, phải theo thứ tự. Thứ này tính chuẩn xác của nó không cao, duy chỉ có bắn dày đặc, mới phát huy uy lực cao nhất.
Lúc này các tay súng chỉ còn cách quân địch khoảng trăm mét, Anh Mộc mang theo người từ từ tới gần, chỉ cần đạt được tầm bắn m, vậy bọn họ có thể vô địch khắp thiên hạ.
Kỵ binh hai bên của La Đồng, Hắc Sơn cũng lo lắng đợi lệnh, đợi đội súng tập kích thành hàng xong, liền phát động tiến lên.
Viên Tử Trình dặn dò cự giác cung thủ tản ra chung quanh, chỉ cần phát hiện căng thẳng ở đâu, lập tức tương trợ nơi đó.
Bình Xuyên Kỷ Phu vừa thấy Trần Tiểu Cửu mềm cứng không được, vì Tuyết Tử, không ngờ thật sự muốn hủy hoại bản thân mình, trong lòng thầm cười lạnh, sự sợ hãi ban nãy đã biến mất, thầm nghĩ xin tha thứ cũng chết, tử chiến cũng chết, không bằng giết mấy người bọn họ chết cũng có thể thoải mái chút.
Y ghé mắt nhìn, hai bên đều là kỵ binh khí phách hiên ngang, bộ binh càng lợi hại, liều chết xông lên, cũng không chiếm được tiện nghi. Đơn giản rút kiếm ra, mũi đao đâm thẳng vào Trần Tiểu Cửu, Hoa Như Ngọc hét to:
- Xông lên! Xông lên cho ta! Ai có thể lấy được cái đầu trên cổ Trần Tiểu Cửu, bản Phiên vương trọng thưởng.
Cái đầu trên cổ? Câu tiếng Hán này nói nghe rất quen thuộc.
Đám tinh binh Uy quốc này quả nhiên có vài phần thêm sức chiến đấu, trong tình hình chạy trốn vô vọng, phát ra tiếng kêu kỳ quái, quơ đao thép, ra sức xông về phía trước.
Bảy mươi mét…
Sáu mươi mét..
Năm mươi mét…
Anh Mộc tính khoảng cách, đợi võ sĩ Uy quốc vượt qua sợi dây m, liền hét lớn:
- Các huynh đệ đợi lệnh, đội thứ nhất bắn, đội thứ hai, chuẩn bị.
Đoàng …
Một trận súng như tiếng sấm vang lên trong lòng người, sau đó, trong đêm trăng yên tĩnh, u oán, liền nghe thấy như tiếng súng nổ rầm rầm..
Theo súng kíp nhả ra ngọn lửa, sương khói bao phủ khắp bầu trời u ám.
Một tiếng gào xé ruột vang lên, một hàng võ sĩ bị đánh tới vỡ nát, cụt tay cụt chân, bất lực ngã xuống.
Máu tưới từ đùi gãy, chia lìa cánh tay, còn có cả tiếng ùng ục trong lồng ngực xuất hiện, nhuộm đỏ cả một phần đất.
Số binh lính kia đâu từng gặp trận thế lợi hại như vậy, một ngọn lửa mãnh liệt, đánh gãy toàn bộ lòng tin của họ, liền quay thân chạy trốn.
Bình Xuyên Kỷ Phu rút đao ra, chém một một võ sĩ trốn về, quát:
- Giết, giết. Dùng tinh thần tiêu diệt tất cả của võ sĩ đạo chúng ta, giết cho ta.
Lại thấy chí khí của các võ sĩ kia hoàn toàn không có, không nghe chỉ huy của mình, vội mở miệng rộng, phát ra một thứ tiếng làm khiếp đảm mọi người.
Sau đó, bất luận là súng kíp, hay là cự giác cung thủ, hay là kỵ binh xếp thành đều sinh ra cảm giác nôn mửa, đặc biệt là đội súng kíp đối diện trực tiếp, đầu váng mắt hoa, tần suất bắn trong nháy bị giảm đi đáng kể.
Võ sĩ Uy quốc này vừa nghe thấy có thể đi, lại thừa cơ giết lại, muốn mượn cơ hội đáng quý khó có được này, diệt trừ đội quân súng kíp thần kỳ.
Trần Tiểu Cửu vừa muốn lôi Hoa Như Ngọc xông ra khỏi cục diện, lại thấy Tuyết tử lấy cây đàn cổ trên lưng, ngón tay mềm mại nhẹ nhàng đánh, một tiếng đàn dịu dàng mà dày đặc vang lên trong đêm, chỉ là bên tai các huynh đệ quanh quẩn vài cái, những người kia hoàn toàn khôi phục lại thần trí.
Tuyết Tử thản nhiên nhớ tới tiếng đàn, lập tức áp chế được tiếng hét của Bình Xuyên Kỷ Phu.
Trong lòng Anh Mộc tức giận, liên tục ra lệnh đội quân súng kíp bắn ra, nhữngvõ sĩ vừa lấy hết dũng sĩ xông lên đều biến thành vô số tử sĩ, hoảng loạn vùng vẫy trong vũng máu.
Hoa Như Ngọc nhìn võ sĩ Uy quốc bị đánh cho thất điên bát đảo, chạy trối chết, ngay cả binh khí cũng vứt bỏ, nhanh chóng vẫy lệnh kỳ, sai đám người Anh Mộc, tiết kiệm hỏa dược.
Lại đem lệnh kỳ vung lên, khiến La Đồng, Hắc Sơn tập kích từ hai phía.
La Đồng, Hắc Sơn hét lên ba tiếng, mang theo kỵ binh giống như đem theo kiếm sắc, hung hăng đâm về phía địch đang tán loạn.
Rầm!
Tiếng kêu xé ruột xé gan lại một lần nữa vang lên, tiếng khóc, tiếng gào, tiếng cầu xin tha thứ, vang vọng giữa màn đêm yên tĩnh.
Bình Xuyên Kỷ Phu vừa thấy việc lớn không xong, nhìn xung quanh, một thân binh hét lên:
- Tiểu Phiên Vương, ở kia có thuyền, chúng ta mau lên thuyền.
Bình Xuyên Kỷ Phu vui mừng, dưới sự bảo vệ của thân binh, kỵ binh đuổi giết, vội vàng chạy về phía con thuyền.
Viên Tử Trình ra lệnh một tiếng, cự giác cung thủ nhanh chóng đuổi theo, vù vù một trận bắn chụm, số thân binh bên cạnh Bình Xuyên Kỷ Phu ai cũng trúng tên mà chết Trần Tiểu Cửu lại dặn dò, Bình Xuyên Kỷ Phu phải bắt sống, bằng không, y cũng sớm trở thành một khối thi thể.
Nhưng Bình Xuyên Kỷ Phu vẫn thấy mình còn rất may mắn, dưới trận mưa tên cũng không hề bị thương, thấy con thuyền kia còn cách mình có mười mấy mét, thả người bay lên, phải nhảy lên thuyền chạy trốn.
Trong lúc đó, ba bóng dáng hai nữ một nam bay lên trên không trung, quăng đao, thành một mảng hàn quang, chặn đứt con đường sống của Bình Xuyên Kỷ Phu.
Bình Xuyên Kỷ Phu không có cách nào khác, rơi xuống khỏi không trung, thình lình phía sau có một tiếng phù, đâm xuyên vào đùi y.
Sau đó, liền nghe thấy một tiếng cười trong trẻo,
- Tiểu Cửu, Tuyết Tử tỷ tỷ, Hoa tỷ tỷ, muội đâm tên khốn này bị thương rồi! ha ha! Ta bắt hắn rồi, ta lập công đầu rồi.
Bình Xuyên Kỷ Phu bất lực ngã trên mặt đất, quay lại nhìn, lại thấy một thiếu nữ dáng mảnh khảnh vô cùng xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt mèo tròn tròn kia, thật là mê người.
Y vừa nghĩ như vậy, thiếu nữ kia liền chạy tới đá y một cái. Sau đó, Bình Xuyên Kỷ Phu không biết gì nữa.
Trần Tiểu Cửu cũng không ngờ Đan Nhi lại bắt được Bình Xuyên Kỷ Phu, yêu thương vuốt mũi nàng.
Hoa Như Ngọc không dám chậm trễ, dặn dò đội súng, cự giác cung thủ, kỵ binh quét ngang chiến trường, không để kẻ nào sống sót, toàn bộ diệt trừ.
Lại chém giết qua gần nửa canh giờ, diệt toàn bộ võ sĩ Uy quốc.
Hoa Như Ngọc lệnh tập trung các thi thể lại một chỗ, tưới dầu, hỏa táng, rồi dặn dò người đào hầm, vùi lấp, người chết quá lớn, tuyệt không thể qua loa.
Nàng dặn dò xong mọi việc, sau đó dẫn một đội quân, mang theo Bình Xuyên Kỷ Phu, trùng điệp trở về thành.