Siêu Cấp Gia Đinh

chương 978: không trâu bắt chó đi cày

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Anh Mộc đợi người lại bị Trần Tiểu Cửu gọi vào, ngoan ngoãn tiến vào trong lòng bất ổn cực kỳ không yên.

Người nào không biết Trần Tiểu Cửu là thiên hạ đệ nhất nhân tinh?

Dựa theo đạo lý mà nói, mình cùng Vương cô nương, Triệu Cô nương diễn tuồng vui này, thực không chút dấu vết nào, thoạt nhìn rất thực, nghe cũng rất có lý, người thường tuyệt đối không nhìn ra chút giả dối bên trong.

Nhưng Trần Tiểu Cửu cũng không phải phàm nhân!

Cũng không biết sao lại thế này, như thế nào bản thân mình dũng mãnh vô địch, vừa thấy Cửu ca, làm sao lại giống chuột thấy mèo, móng vuốt thoắt cái không thấy đâu?

Gã thành thành thật thật ở một bên, lại phát hiện Trần Tiểu Cửu, Đan Nhi, còn có tỷ tỷ đanh đá của mình đang cùng Vương cô nương, Triệu cô nương cười đùa, trên trán tất cả đều là vui mừng, tâm lý bất an thoáng chốc yên ổn rất nhiều.

- Cửu …Cửu ca!

Anh Mộc đi đến bên cạnh Tiểu Cửu, dò xét nói:

- Ta… việc ta xuất binh đi Uy quốc, huynh… huynh có đáp ứng hay không? Hạnh phúc của đời ta, vẫn nằm trong tay huynh đó.

- Ồ! Chuyện này hả…

Trần Tiểu Cửu vờ vịt vỗ trán, nói:

- Anh Mộc, việc ngươi xuất chinh, ta có thể suy xét, nhưng có một việc lại gấp lửa sém lông mày.

- Việc gì?

Anh Mộc vội vàng truy hỏi.

Trần Tiểu Cửu chỉ vào Vương cô nương, Triệu cô nương nói:

- Hai vị cô nương kia đối với ngươi tình thâm ý trọng, hơn nữa đều đã mang thai hài tử của ngươi. Lần này ngươi xuất chinh đi Uy quốc, đem hai giai nhân xinh đẹp đáng thương bọn họ vứt bỏ, trong lòng ngươi nỡ sao?

- Hả? Việc này…

Anh Mộc vừa nghe, liền thấy đau đầu, hướng hai vị Vương – Triệu cô nương liếc qua, lại phát hiện hai cặp mắt ẩn tình u oán hướng về phía mình.

Gã ho nhẹ một tiếng, mới nhíu mày nói:

- Tình cảm là chuyện lâu dài, há phải việc sớm tối? Hơn nữa ta lần này xuất binh đi Uy quốc, chẳng phải vì lập nhiều công lớn, cũng để nở mày nở mặt cưới hai cô nương vào cửa hay sao? Anh Mộc ta là người trọng tình, cũng không thể để hai vị cô nương ủy khuất.

- Hả? Suy nghĩ của Anh Mộc thật vô cùng đáng quý.

Trần Tiểu Cửu cười nhìn gã, hỏi ngược lại:

- Nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, hai cô nương đã mang thai hơn một tháng, ngươi lần này đi về Uy quốc, chậm thì hai tháng, lâu thì vài tháng. Hai cô nương bụng lại ngày một lớn lên, nhưng họ lại chưa lập gia đình? Chuyện lớn bụng lúc này giải thích thế nào đây? Bị cha mẹ, huynh trưởng của bọn họ nhìn vào, nên làm thế nào cho phải?

- Việc này…việc này…

Anh Mộc vừa nghe, không chỉ mắt choáng váng, lắp bắp nói:

- Ta còn… ta còn chưa suy xét đến kết quả này…

- Ta cũng không nghĩ tới, ngược lại chính là Đan Nhi tâm tư kín đáo, cực kỳ dụng tâm đó.

Trần Tiểu Cửu liếc mắt nhìn Đan Nhi, thuận tiện xếp đặt cho nàng xuất một chút oán khí, lại hướng Anh Mộc nói:

- Cho đến lúc đó, danh tiết của hai vị cô nương đã thảm bại rồi. Anh Mộc, ngươi cẩn thận ngẫm lại xem, ngươi đây rốt cuộc là muốn tốt cho bọn họ thế nào, vẫn là lừa dối cô nương tình sâu nghĩa nặng với mình đi?

Anh Mộc ngượng ngùng, không biết trả lời thế nào cho phải.

Gã là đại nam nhân, chưa từng mang thai, đương nhiên việc bụng lớn lên từng ngày là sơ sót quên mất…

Nhưng, gã cũng không thể nói: Cửu ca, các nàng không gì đáng ngại, cũng không thể sinh ra người được, các nàng là giả vờ đấy, không phải sự thật!

Bởi vì chỉ cần gã nói ra thật tình, chuyện đi Uy quốc liền thất bại, gây chuyện không tốt còn bị Cửu ca nghiêm phạt nữa!

Việc này phải làm thế nào mới tốt?

Anh Mộc nhìn sang hai vị Vương – Triệu cô nương, thấy con ngươi các nàng lóe lên ánh sáng dịu dàng, trong lòng hổ thẹn vội vàng cúi đầu.

Nhất thời cục diện căng thẳng đi xuống.

- Ta xem không bằng như vậy đi.

Trần Tiểu Cửu bước chân thong thả, lời nói thấm thía:

- Anh Mộc, vì danh tiết hai vị cô nương, người liền lấy ra sự quyết đoán của nam nhân, trước tiên đem việc cử hành hôn lễ cùng bọn họ làm trước đã, thế nào?

- Cái gì?

Anh Mộc lập tức thay đổi sắc mặt, liên tục xua tay:

- Việc này… việc này làm sao có thể được? Việc này không được, không được…

- Như thế nào không được?

Trần Tiểu Cửu vỗ bàn "ba" một tiếng, sắc mặt tức giận, hừ giọng:

- Ngươi chẳng lẽ chỉ muốn cùng hai người bọn họ vui đùa một chút, cũng không phải muốn cưới người ta? Ngươi giỏi thật đấy, đem người ta làm lớn bụng liền quay lưng, từ chối trách nhiệm. Có tin ta một cước đá chết ngươi không?

- Không! Cửu ca, không phải ý đó, trong lòng ta rất thích hai vị cô nương đấy.

Anh Mộc sợ tới mức sắc mặt cũng đổi, run rẩy nói:

- Đàn ông tốt hẳn là nên trước lập thế, sau thành gia. Ta nên lập nghiệp thật tốt một phen mới được!

Thối lắm! Nếu như ngươi muốn trước tiên lập nghiệp, vì sao còn muốn làm bụng người ta lớn lên?

Cái loại không có tiền đồ! Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Trần Tiểu Cửu chỉ vào trán Anh Mộc, cáu giận nói:

- Lấy cớ này không được, ngươi tìm lý do khác ra, tìm không được, ngươi liền ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ cho ta.

Anh Mộc trong lòng tức giận thầm nghĩ muốn chết, lại nói:

- Chủ yếu là ta chưa có công trạng, không xứng với hai cô nương bọn họ. Lại e phụ huynh bọn họ ghét bỏ ta chỉ là một tên côn đồ…

- Vẫn thối lắm!

Tiểu Cửu ngửa đầu, chắp tay sau lưng, cáu giận nói:

- Ngươi thân là em vợ của ta, có được bao nhiêu người ước gì có thể tiến đến cầu hôn, nào có ai dám ghét bỏ ngươi? Triệu Thượng thư ở trước mặt ta nhiều lần khích lệ ngươi, Vương học sĩ cũng hiểu được ngươi tuổi trẻ tài cao, việc này cũng không cần tới ngươi lo lắng. Hơn nữa, ta tự mình tới cửa cầu hôn, cấp cho bọn họ đủ mặt mũi, ai trong lòng sẽ không hoan hủ?

Hắn nhìn chằm chằm vào con mắt bất định của Anh Mộc, nói ra lời dụ dỗ chuẩn xác:

- Còn nữa, ngươi cho dù trong lòng cảm thấy ủy khuất cho hai vị cô nương kia, vậy sau khi kết hôn lại xuất chinh đi Uy quốc, vẫn không muộn nha. Trong nhà có nữ nhân yêu kiều thanh tú ngóng chờ, nói không chừng còn có thể cổ động cho ngươi đánh thắng trận đó.

- Hả?

Anh Mộc vừa nghe, tinh thần tỉnh táo, cười nói với Tiểu Cửu:

- Ý của Cửu ca là: sau khi ta đại hôn, sẽ để ta xuất binh đi Uy quốc?

Tiểu tử này, quả nhiên là tà tâm bất tử nha.

Trần Tiểu Cửu cười nói:

- Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, Cửu ca tự nhiên một lời đã định.

Anh Mộc quyết định dứt khoát, rất nhanh nắm chặt tay, nói:

- Được! Ta đáp ứng, chỉ có điều…

Lòng gã không yên hướng Vương Ngữ Yên, Triệu Nhã Tư nhìn sang, lắp bắp nói:

- Không biết hai vị cô nương có nguyện ý hay không? Các ngươi nếu không hài lòng, ngàn vạn lần chớ miễn cưỡng.

- Hả? Việc này…

Triệu Nhã Tư, Vương Ngữ Yên làm sao nghĩ được hạnh phúc sẽ đến nhanh như vậy? Anh Mộc lớn đầu này, bị Quốc công đại nhân nói ba xạo hai ba câu đã chế phục được rồi ư?

Trong lúc nhất thời, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hai má ửng đỏ, trong lòng hạnh phúc muốn chết.

Tuệ Nương không nhịn được, đi đến trước mặt bọn họ, thân mật nói:

- Ai nha, các ngươi bụng cũng đã lớn, còn thẹn thùng cái gì? Các ngươi còn là nữ nhân thông minh nữa không hả? Còn không mau nói lời đồng ý?

Chúng ta… chúng ta sao lại không phải thiếu nữ chứ?

Triệu Nhã Tư, Vương Ngữ Yên luống cuống đỏ mặt, song song đứng lên, hướng Tuệ Nương rỉ tai một phen, lại liếc mắt nhìn Anh Mộc một cái, nắm tay nhau, cáo từ.

- Tỷ tỷ, các nàng nói gì với tỷ rồi?

Anh Mộc gãi đầu, một bộ dạng không hiểu phong tình.

- Đồ ngốc!

Tuệ Nương yêu thương đánh bả vai gã, đắc ý nói:

- Còn có thể nói gì? Đương nhiên là đồng ý mối hôn sự này rồi.

- Hả? Hai nữ nhân này, không ngò đùa thành thật sao?

Anh Mộc một hồi nhức đầu, nghĩ thầm, hôn nhân đại sự của mình, cứ như vậy u u mê mê mà định ư?

Về sau không thể quang minh chính đại đi dạo kỹ viện rồi hả?

Cũng bởi hai gốc cây ngô đồng, đành buông tha cả cánh rừng ư?

Lúc này hối hận, cũng không kịp nữa. Lại nói… Vì xuất binh đi Uy quốc, chính mình bất cứ giá nào cũng trả…

Hơn nữa, Vương – Triệu cô nương mình cũng thực yêu thích họ!

- Được!

Trần Tiểu Cửu vỗ tay cười:

- Ta sáng mai liền đi cầu hôn. Tuệ Nương, đem lễ hỏi đã chuẩn bị xong ra, nhất định phải nhiều một chút.

Anh Mộc đần độn đi xuống.

Nguyệt Thần sớm đã nhìn thấu mưu kế không trâu bắt chó đi cày của Tiểu Cửu, khinh thường nói:

- Chàng đùa giỡn lừa dối như vậy, cũng không sợ gặp phải báo ứng ư?

- Sợ cái gì?

Trần Tiểu Cửu nâng cằm Nguyệt Thần, cười hì hì:

- Ta đây là vì dân trừ hại, sớm một chút để Anh Mộc kết hôn, cũng giúp vài cô nương bớt đi tai họa.

- Phì!

Đan Nhi gắt giọng:

- Ai có thể gây họa nhiều hơn? Phủ Quốc công lớn như vậy, không ngờ cũng không chứa đủ, trong hoàng cung có một công chúa, Diệp phủ còn có một Lý Nguyệt Thanh đơn lẻ, ngẫm lại cũng cảm thấy lòng tham không đáy, cũng không sợ thận hỏng đi.

Chúng nữ nhân đồng thanh cười khanh khách.

Trần Tiểu Cửu ngượng ngùng cười, liếc mắt nhìn Đan Nhi một cái, chắp tay sau lung rời khỏi chỗ này.

Đan Nhi tò mò, cả giận nói:

- Ai, chàng đi đâu vậy? Chàng trở lại cho ta.

- Đa tạ Đan Nhi nàng nhắc nhở, ta tối nay vô sự, vừa vặn đi tìm Lý Nguyệt Thanh tâm sự lâu một chút, ha ha… Đêm còn dài, không lòng dạ nào mà ngủ nha.

Trần Tiểu Cửu nói xong liền đi, căn bản không để ý tới sắc mặt của Đan Nhi.

- Tiểu Cửu ngươi… Ngươi tên xấu xa, ngươi trở lại cho ta, ngươi dám không để cho ta chút mặt mũi? Không cho ngươi đi.

Đan Nhi ôm bụng, nhanh chóng đuổi theo.

Suốt dãy hành lang trong đình lại nổi lên trận cười quyến rũ.

Trần Tiểu Cửu ngày hôm sau sau khi vào triều, liền mời Triệu Thượng thư, Vương học sĩ vào Nội các bàn chuyện.

Điều này khiến Triệu Thượng thư, Vương học sĩ thụ sủng nhược kinh. Bọn họ thực sự không phải dòng chính của Trần Tiểu Cửu, thuộc về nhân mã thê đội thứ hai.

Nói một cách khác, bọn họ cho dù muốn vuốt râu của Trần Tiểu Cửu, cũng cần xếp hàng.

Như thế nào… Hôm nay Tiểu Cửu lại chiêu hiền đãi sĩ vậy?

Triệu Thượng thư, Vương học sĩ ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng cả kinh, rất bồn chồn, đều lo ngại Tiểu Cửu tìm tới tận cửa nhất định là chuyện xấu lớn rồi.

Trần Tiểu Cửu cùng hai người chào hỏi một trận, nói hết những lời động viên khích lệ…, cảm thấy đôi bên quen thuộc hơn một chút, lời nói bắt đầu xoay chuyển:

- Triệu Thượng thư, Vương học sĩ, chúc mừng các người. Chúng ta từ nay về sau không chỉ là thần tử đồng điện, chung một triều đường, còn là thân thích đó!

Thân thích?

Triệu Thượng thư, Vương học sĩ vẻ mặt kinh ngạc.

Trần Tiểu Cửu cười ha hả, liền đem chuyện Anh Mộc cùng Vương Ngữ Yên, Triệu Nhã Tư nói lại một lần, nhưng hắn cũng không nói hai vị cô nương mang thai. Chuyện này hắn cũng không cần uy hiếp trắng trợn như vậy.

Đó căn bản không cần uy hiếp!

Triệu Thượng thư, Vương học sĩ vừa nghe chuyện, lúc đầu kinh ngạc ngơ ngẩn chốc lát, về sau phản ứng kịp, không khỏi vui mừng mở cờ trong bụng.

Đây là chuyện cực tốt nha!

Trước tiên không nói tới việc Trần Tiểu Cửu một tay che trời, chỉ cần riêng Anh Mộc mà nói, cũng là một hậu sinh cực kỳ có tiền đồ.

Hơn nữa, Anh Mộc lại là võ tướng mang binh.

Nếu cùng Anh Mộc đặt mối quan hệ thông gia, phải nói là kết cấu nội thần ngoại phiên này cực kỳ vững chắc. Bất kể trong thời điểm nào cũng là cực kỳ vững chắc.

Trần Tiểu Cửu nhìn chằm chằm sắc mặt hai người, cười nói:

- Trong lòng hai vị có bằng lòng mối lương duyên này hay không?

- Bằng lòng, đương nhiên là bằng lòng.

Triệu thượng thư trong lòng vui như hoa nở, lại cố ổn định tâm thần nói:

- Tuy nhiên, vẫn muốn tôn trọng ý kiến tiểu nữ.

Nhưng trong lòng lại nghĩ, nha đầu ngốc kia nếu dám nói nửa chữ không, chính là ép cũng phải ép trói gả cho Anh Mộc.

Vương học sĩ tâm tư cũng chính là như vậy!

- Cái đó là đương nhiên! Đương nhiên!

Trần Tiểu Cửu cười ha hả, nghĩ thầm việc này coi như đã thành…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio