Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

chương 1021: lan đình tự

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Qua khoảng hai mươi phút, Lý Dương cuối cùng cũng trở về.

Hà Kiệt và Cao Phong vẫn đi theo sau Lý Dương, trên măt Hà Kiệt còn có chút khó hiểu, y không ngờ Lý Dương còn có thói quen làm người tốt.

Lúc nãy ở bên ngoài, quả thật xảy ra chút chuyện nhỏ, chính xác mà nói có người gặp kẻ xấu.

Người đàn ông đó khoảng chừng ba mươi tuổi, mang bảo bối tổ truyền tới chợ đồ cổ bán, bị mấy tên vô lại theo dõi, thiếu chút nữa rơi vào vòng vây của bọn họ.

Đồ y bán là bảng chữ mẫu trong giỏ của y, người đàn ông ra giá hai trăm ngàn, mấy tên vô lại đó không trả giá, liền nhận lời ngay, sau đó dẫn bọn họ đến nhà hàng này.

Nhà hàng đẳng cấp không thấp, một bữa ăn ít nhất cũng cả ngàn đồng, ở đó người đàn ông một là câu nệ, hai là cũng an tâm, cho rằng người có thể dẫn y tới chỗ này, hẳn là người thành tâm muốn mua bảo bối của y.

Mấy người này lấy ra một họp đồng, đọc từng điều khoản cho nghe.

Nghe họp đồng không có gì, thì hai bên dựa vào nguyên tắc giao dịch bình đẳng, một tay đưa tiền một tay giao hàng, sau giao dịch tính thật giả của đồ không chịu trách nhiệm, so với họp đồng giao dịch đồ cổ khác cũng không khác biệt gì.

Cuối cùng tờ họp đồng này y vẫn cầm trên tay xem, thật là không khác gì so với mấy người này nói.

Lúc này, y mới yên tâm kí tên.

Nhưng y không ngờ, đây là một cái bẫy, hợp đồng là không sai, nhưng có một điểm lại không nói với y, hơn nữa chữ viết rất cẩu thả, làm hắn không chú ý mà ký tên.

Một điểm nữa là loại tiền được sử dụng trong mua bán hàng hóa.

Hợp đồng này là phải dùng tiền Hàn Quốc để giao dịch, lý do rất đơn giản, người mua đồ cổ này là người Hàn Quốc, tất nhiên dùng tiền Hàn Quốc để giao dịch, khi người bán món đồ này phát hiện thì đã trễ rồi, ký tên rồi.

Mấy tên vô lại đó, lại cố ý hào phóng, bằng lòng trả cho y mười ngàn nhân dân tệ để mua cái bảng màu này.

Mười ngàn đồng, tương đương hơn một triệu tiền Hàn Quốc, so với họp đồng quả thật nhiều hơn rất nhiều.

Đáng tiếc người đàn ông trung niên đó không phải là ngốc, vừa thấy tình hình này biết mình đã bị lừa nên bỏ chạy, cuối cùng bị mấy người đó chặn lại, chuyện xảy ra sau đó bọn Lý Dương đã nhìn thấy.

Hà Kiệt ngồi ở bàn trước uống trà, uống rồi, nói một mạch những nguyên do trước đó ra, những cái này sau khi y nói ra mới biết, trước đó Cao Phong chỉ giải thích đơn giản, không kể chi tiết như vậy.

- Còn sau đó, đồ này làm sao tới tay của các anh?

Tần Giai Như đang ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt nhỏ dễ thương, đầy hiếu kỳ nhìn Hà Kiệt, Hà Kiệt là quan lớn chính phủ, rất biết nói chuyện, bản thân có khí chất không giống người bình thường, kể ra câu chuyện như vậy làm thu hút rất nhiều người.

- Sau đó!

Hà Kiệt quay đầu lại, lại nhìn Lý Dương, ra sức lắc đầu, mới tiếp tục nói:

- Sau khi thầy Lý của chúng tôi biết nghiêm khắc dạy cho mấy tên lừa gạt đó một trận, dưới quang minh chiếu rọi của thầy Lý, mấy người hiểu rõ sai lầm của mình, liền đi thất thỉu, người bán đồ đó cảm tạ hắn, đem bảng chữ mẫu bán cho hắn.

- Khì khì!

Lý Dương đang uống nước, phun ra không ít, xém chút nữa là bị sặc.

Hắn ngẩng đầu, dở khóc dở cười nhìn Hà Kiệt, không ngờ Hà Kiệt lại còn có khả năng hài hước như vậy, cái gì gọi là quang minh của hắn, rõ ràng là mấy tên vô lại đó thấy bọn họ xen vào việc của người khác nên muốn đánh, kết quả bị Cao Minh giáo huấn cho một trận.

Về phần hợp đồng đó, vì mang tính chất lừa gạt nên vô hiệu, mấy tên vô lại đó còn hù dọa bọn họ, kết quả Hà Kiệt gọi hai cuộc điện thoại, không lâu đồn cảnh sát phái người tới dẫn bọn chúng đi.

Quan hệ của Hà Kiệt, thật là rộng.

Người bán bảng chữ mẫu đó cảm tạ Lý Dương ngược lại là giả, Lý Dương là dựa theo giá ban đầu mà mua bảng chữ mẫu, hai trăm ngàn nhân dân tệ, một xu cũng không thiếu.

Nhưng đối với Lý Dương mà nói, bảng chữ mẫu này có đắt hơn hắn cũng muốn mua, đồ ở đây tuyệt đối không thể loạt vào tay người khác, chí ít bây giờ không được, tin tức trong này có quan hệ mật thiết tới Tùy Hầu Châu, hơn nữa không chỉ là mộ chiếc Tùy Hầu Châu.

- Lý Dương, cái bảng chữ mẫu này, cậu có thể cho tôi xem thử không?

Lão Tần cười ha hả nói với Lý Dương, Lý Dương hơi chút do dự, cuối cùng lấy bảng chữ mẫu trong giỏ ra, bảng chữ mẫu này tổng cộng có mười tám trang, hai trang bìa đầu và cuối, rất bí ẩn, người không biết hoàn toàn nhận không ra.

Bảng chữ mẫu vốn không có gì, Lý Dương quan tâm nhất chính là thư mật trong đó.

Nội dung của những thư mật này hắn đã dùng năng lực đặc biệt xem qua rồi, mua bảng chữ mẫu này, cũng là dự phòng ngộ nhỡ, không cho người khác nhìn thấy đồ trong này, có khả năng đây là bí mật lớn.

Đồng thời cũng là một đầu mối cực kỳ quan trọng.

- Chữ đẹp!

Mở bảng chữ mẫu ra, lão Tần gật đầu khen ngợi, Lục Minh Tiên không rõ thân phận thế nào, từng chữ từng chữ quả thật viết rất đẹp, đây là chữ mẫu ông tỉ mĩ chế tác, tất nhiên đã tốt càng muốn tốt hơn, chữ rất đẹp.

Mười tám trang bảng chữ mẫu, rất nhanh được xem xong, lão Tần khép lại, trầm ngâm một hồi.

Nghiêm túc mà nói, bảng chữ mẫu này hai trăm ngàn không xem là rẻ, những chữ này quả thật là rất đẹp, danh khí của Lục Văn Hiên không lớn, tác giả vô danh, chữ dù đẹp cũng không được.

Trên trình độ tranh chữ cũng có quan hệ rất lớn đến tiếng tăm của tác giả.

Nhưng bảng chữ mẫu này hai trăm ngàn vẫn có, mấy tên lừa gạt đó phẩm chất không được, nhãn lục rất tốt, nhìn ra giá trị của bảng chữ mẫu này mới lập ra cái bẫy lừa người

Chuyện như vậy không chừng bọn chúng làm không ít, hôm nay nếu không phải gặp Lý Dương, người bán đồ này đành ngậm bồ hòn e rằng chỉ có thể tự mình nuốt vào trong, cho rằng lần này mình không may.

Mấy người làm đang cầm họp đồng làm giả này, người lại nhiều, nếu động thủ sẽ có hại cho y, mấy người này thật dám động thủ, nếu không sẽ không bị Cao Phong đập cho một trận, lâu như vậy, các món ăn đã nguội, bảng chữ mẫu không có biểu hiện gì đặc biệt, Tần Giai Như cũng như bọn họ không để ý gì, tất cả đều ngồi xuống bắt đầu thưởng thức thức ăn trên bàn.

Sau cơm trưa, lão Tần và Lý Dương chia tay, tới chỗ khác tiếp tục đi dạo.

Tần Giai Như tựa hồ thay đổi tâm tính, không muốn kiểm lậu, nhưng đi nhiều, nhìn nhiều nhãn lực và kinh nghiệm của cô cũng có thể trợ giúp, trong thời gian này học nhiều một chút cũng tốt.

Buổi trưa đi dạo một hồi, không có thu hoạch gì, Lý Dương đi thẳng về khách sạn.

Kỳ thực thu hoạch của Lý Dương rất lớn, trên đường chính hắn cũng có những bất ngờ, rất mãn nguyện.

Thu hoạch lớn nhất, chính là bảng chữ mẫu đó, nói chính xác chính là thư mật bên trong bảng chữ mẫu, những thứ viết trong này quả thật là làm người ta giật mình.

Đây là thư mật trước khi Lục Minh trở về kinh, về phần tại sao không có truyền ra, lại tại sao kẹp trong bảng chữ mẫu này, không phải Lý Dương biết tất cả.

Trên mật thư, ghi chép kết quả điều tra của Lục Minh ở Vân Nam, ông đã điều tra ra chỗ cất dấu của Tùy Hầu Châu, Tùy Hầu Châu xuất hiện cuối cùng là ở hoàng thất Đại Lý, lọt vào trong tay Đoạn Trí Tường hoàng đế Thần Tông Đại Lý.

Vị hoàng đế này đem Tùy Hầu Châu và một số châu báo khác làm vật bồi táng cùng ông, cùng chôn cất ở đó.

Về Đoạn Trí Tường Lý Dương có hiểu biết nhất định, đây là vị hoàng đế, không giống như Lục Minh chỉ là một án sát, học tập tri thức văn hóa cổ ghi nhớ rất nhiều danh nhân lịch sử, nhưng không thể nhớ đươc lịch sẽ của mỗi người.

Nhớ hết tất cả mọi người cũng là chuyện không thể, cho dù qua ngày tháng Lý Dương không quên, cũng đừng nhớ kỹ, người loại này quả thật rất nhiều, chính là giống như quan trường ngày nay, vì nguyên nhân của trang web chính phủ, rất nhiều quan viên hầu như đều lên mạng, hoặc lên mạng có thể tìm được tên của bọn họ.

Có thể nói, trong nước không ai có thể kể ra hết được tên của các quan viên trong nước, càng không thể nói chức vụ và sở thích của bọn họ, chủ yếu chính là số lượng bao nhiêu.

Từ cổ tới kim, các quan viên được nhớ tới tên, phải so với các quan viên có tên trên mạng còn nhiều hơn, càng khó nhớ, mỗi người lại không giống nhau, Đoạn Trí Tường là hoàng đế dời Lý, tại vị ba mươi ba năm, lúc Lý Dương học về đồ cổ, trong tài liệu cơ bản có ghi chép các vị hoàng đế này, chì cần xuất hiện qua. Cho dù là hoàng đế làm một ngày, cũng có ghi chép về bọn họ.

Lý Dương vẫn biết, Đoạn Trí Tường yêu thích kỳ trân dị bảo, thích những đồ quý giá.

Nếu Tùy Hầu Châu lọt vào tay ông, cuối cùng trở thành vật bồi táng theo ông, điểm này thật là có khả năng

Chỉ lả những cái này, cũng không thể làm Lý Dương chấn động đứng dậy, bên trong mật thư, Lục Minh còn viết những dự đoán và điều tra của ông, ngoài trừ Tùy Hầu Châu ra, Lan Đình Tập Tự của Vương Kỳ cũng có thể nằm trong tay Đoạn Trí Tường.

“ Lan Đình Tập Tự” chính là một trong những tác phẩm tâm đắc nhất của Vương Tông Sư thư pháp, cũng được gọi là đệ nhất lưu pháp và đệ nhất thư pháp Trung Quốc, đây là một tác phẩm của tông sư trong thần thoại, đáng tiếc người đương đại chưa nhìn thấy qua, còn nhắc lại, toàn là do người đời sau kể lại, những người kể lại cũng chưa từng thấy qua vết tích thật sự.

Đối với tin tức này, Lý Dương có thể nói là kinh ngạc vui mừng.

Rất nhiều người đều đồn đãi, “Lan Đình Tự Tập” rơi vào tay Võ Tắc Thiên, đang được cất giấu trong Kiền Lăng, nhưng cái này dù sao cũng là tin tức, không ai có chứng cứ, chứng minh tác phẩm thiên hạ đệ nhất thư pháp đang ở trong Kiền Lăng.

Phần thư mật mà Lý Dương có được, tuy chỉ là suy đoán, nhưng ít nhất là một bằng chứng.

Từ bảng chép tay, còn có mấy bức thư mật, Lý Dương cũng có thể đoán ra người Lục Minh này là đi tới Vân Nam để bí mật điều tra tin tức của Tùy Hầu Châu, còn được y điều tra ra kết quả, “Lan Đình Tự Tập” chỉ có thể là ngoài ý muốn, kinh hỉ ngoài ý muốn, không chỉ đối với Lục Minh, mả còn đối với Lý Dương nữa.

Trong một bức mật thư khác, Lục Minh viết rất không cam tâm, ông chất vấn tại sao muốn ông về kinh, bên này ông cũng đã tìm ra kết quả rồi, thậm chí biết được địa điểm chôn dấu bảo bối.

Cửa núi Tát Lạp, chính là nơi rất có thể cất giấu Tùy Hầu Châu.

Đáng tiếc, ông chỉ tìm ra được chỗ, thì bị triệu vội về kinh, một bức mật thư khác chính là bảo ông quay về, ngữ khí mệnh lệnh, không thể chậm trễ.

Tất cả cái này, mới là nguyên nhân chính làm Lý Dương chấn động như vậy, hắn đến Vân Nam vốn là có mục đích tìm manh mối Tùy Hầu Châu, vẫn không sao tìm được, tin tức này tự nhiên rơi xuống trên đầu mình.

Lý Dương lúc này vẫn còn đang rất may mắn, may mắn là hôm nay tới chỗ này, may mắn là gặp lão Tần, cũng dùng cơm ở nhà hàng, nếu bỏ qua điều này, trang bảng chữ mẫu này không biết lọt vào tay ai, rất có thể Lý Dương sẽ vô duyên làm mất liên hệ với nó, chẳng khác nào làm mất tin tức của Tùy Hầu Châu, mất đi cơ hội tìm về “Lan Đình Tập Tự”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio