Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: metruyen
Tướng quân Cuba được một phen kinh ngạc, lập tức đứng dậy, còn mang theo chút lo lắng.
Trác lão về ở ẩn, sau này chỉ cần ở lại trang viên của gia tộc Tang Đốn, sức ảnh hưởng của việc về ở ẩn của ông ta với gia tộc Tang Đốn là rất lớn, mấy năm gần đây khả năng cung cấp của Trác lão chính là sức ảnh hưởng của ông ta.
Trác lão không thể đổ quặng, năng lực đổ thạch của ông ta lại mạnh, tác dụng đối với gia tộc Tang Đốn cũng không lớn, những gia tộc lớn kinh doanh những khối đá này, không tự mình đổ thạch, những thứ chủ yếu mà bọn họ làm là kinh doanh khối đá.
Nhưng Phỉ Thúy Vương về ở ẩn đã ảnh hưởng lớn tới tướng quân Cuba.
Không chỉ tướng quân Cuba, mà cả hai vị tướng quân Hồ Tô, Ba Hoa bên cạnh cũng đều tỏ vẻ lo lắng.
Trác lão về ở ẩn Tang Đốn còn có thể tìm Lý Dương, Phỉ Thúy Vương rút lui bọn họ chỉ có thể tìm những chuyên gia đổ thạch bình thường, sau này sẽ không có những chuyên gia hàng đầu giúp họ nữa.
Những chuyên gia cược quặng bình thường cũng có thể đổ ra mạch khoáng, nhưng bất luận là phí tổn hay chất lượng đều cách xa so với chuyên gia hàng đầu, hơn nữa còn rất mạo hiểm.
Trước khi họ thực sự chưa xây dựng quan hệ với Lý Dương, việc ở ẩn của Phỉ Thúy Vương đối với ba gia tộc lớn của họ tuyệt đối là một sự đả kích và tai họa, hẳn nào mà phản ứng của tướng quân Cuba lại kịch liệt như vậy.
-Mã lão tiên sinh, ông?
Lý Dương kinh ngạc ngẩng đầu lên, những lời Phỉ Thúy Vương nói cũng khiến cho hắn giật mình.
Phỉ Thúy Vương không phải là Trác lão, sức khỏe của ông ta không kém như Trác lão, sức khỏe của Phỉ Thúy Vương cũng coi như là cường trá.ng, cược thạch cũng không phải là công việc thực sự, mấy năm nay Phỉ Thúy Vương cũng gần như một nửa là quy ẩn rồi, chỉ là cược quặng, thỉnh thoảng giải thạch, không ảnh hưởng lớn tới ông ta.
Cũng có thể nói, bây giờ Phỉ Thúy Vương cũng hoàn toàn không nhất thiết phải quy ẩn.
-Mã lão, thắng bại là chuyện thường của nhà binh, thất bại nhất thời này coi là gì chứ, ông không cần để tâm chuyện vụn vặt như vậy chứ.
Tướng quân Cuba đã đi tới, vội vàng nói.
Người xung quanh thoáng sửng sốt, lập tức đều hiểu ý nghĩa lời nói của ông ta, nhiều người còn lặng lẽ gật đầu.
Phỉ Thúy Vương và Trác lão, hai người họ hợp lại đều không thể thắng được Lý Dương, cũng không phải là không có khả năng hai người họ nản chí ngã lòng mà từ nay về sau muốn rút lui khỏi giang hồ.
Đối lại là chính mình, e rằng kũng khó mà chấp nhận được chuyện như vậy.
Đừng nói là bọn họ, đến cả Lý Dương có lẽ cũng sẽ có suy nghĩ như vậy.
Phỉ Thúy Vương cũng sửng sốt, lập tức cười khoát tay:
-Tướng quân Cuba, ông không cần phải lo lắng, việc tôi đồng ý với mọi người thì sẽ tiếp tục làm, chính là thúc đẩy Trường Giang, ý tôi là sau này càng có nhiều thời gian nhàn rỗi rồi!
-Thúc đẩy Trường Giang tiến lên, ông nói đúng lắm.
CuBa San San cười ngượng ngùng, lui về sau vài bước, trong lòng ông lại thở phào nhẹ nhõm.
Phỉ Thúy Vương đã đồng ý với bọn họ, còn giúp họ đổ hai lần quặng mỏ, Khố Ba lo lắng nhất là chuyện này, khi Triệu Cường còn chưa trưởng thành Phỉ Thúy Vương rất quan trọng đối với họ.
Hiện tại thì không cần lo lắng như vậy, nếu như Phỉ Thúy Vương đã nói ra lời như vậy thì nhất định sẽ làm được.
Lý Dương cũng thở phào nhẹ nhõm, việc hai vị lão tiền bối đột ngột rút lui mà truyền ra ngoài cũng sẽ ảnh hưởng lớn đến hắn. Việc Trác lão quy ẩn còn có thể cho qua được, còn việc Phỉ Thúy Vương cũng quy ẩn theo thế nào cũng không được.
Phỉ Thúy Vương mỉm cười, thể hiện của mọi người ông đều nhìn thấy rõ.
Ông còn nhìn Trác lão với ánh mắt ngưỡng mộ, kì thực là ông ta thật sự muốn về ở ẩn, chỉ tiếc là không thể giống như Trác lão, nói về là về, không có bất kì vướng bận gì cả.
Ông còn có rất nhiều việc, con trai ông đều vẫn còn đang làm việc này, đồ đệ của ông vẫn chưa trưởng thành hoàn toàn, chuyện đã hứa vẫn chưa làm được.
Chờ sau khi xử lí xong những việc này ông mới có thể cáo biệt giới đổ thạch, cáo biệt việc mình đã vất vả cả đời, nghề nghiệp công tác cả đời.
Đối cược kết thúc, màn hình lớn bên ngoài cũng tắt, nhiều người bắt đầu rời đi.
Từng người rời đi đều mang trên mặt nụ cười, bọn họ hôm nay đã không uổng công đến cuộc đối cược tuyệt thế kinh điển như thế này, không đến xem mới là sự mất mát, bây giờ Trác lão đã quy ẩn, cuộc đối cược như vậy nhất định sẽ không thể tái hiện lại.
Tận mắt nhìn thấy buổi lễ long trọng như vậy, cũng là niềm tự hào cả đời họ.
Trong đại sảnh mọi người từ từ rời đi, nhưng mấy người Bạch Minh đều ở lại trang viên của Tang Đạt Lạp, thêm mấy người ở lại cũng không có vấn đề gì.
Mấy người này vốn dĩ là tìm Lý Dương, Lý Dương ở lại đây, bọn họ cũng chỉ có thể ở lại đây.
Phỉ Thúy Vương cũng ở lại, ba vị tướng quân Cuba đều rời đi hết rồi, Tang Đốn không làm khó họ, nhẹ nhàng để họ đi.
Trong lòng Tang Đốn lúc đó còn hơi mừng thầm.
Hắn chỉ mong sao Phỉ Thúy Vương thực sự về ở ẩn, như vậy khiến cho cả ba gia tộc lớn có thể suy sụp, không còn Phỉ Thúy Vương nữa sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với ba gia tộc này.
Chỉ có chuyên gia hàng đầu như Phỉ Thúy Vương mới có thể nắm chắc cược quặng sẽ không đền tiền. Đổi lại là các chuyên gia cược quặng khác mù quáng đổ, trước tiên đem họ ra cược không rồi.
Khả năng như vậy không phải là không có, trước đây Tang Đốn cũng đã trải qua, lúc nãy tướng quân Tang Đốn đổ quặng thua liên tiếp, thiếu chút nữa thì lo lắng đến bạc đầu, đến khi Lý Dương đến mới hoàn toàn biến chuyển.
Phong thủy luân chuyển, người vò đầu bứt tai cuối cùng là chuyển thành người khác.
-Lão hỏa kế, hâm mộ quá.
Hậu viện ở trang viên một chỗ trong sân, Trác lão ngồi trên ghế salon cười đắc ý.
Ngồi bên cạnh Trác lão chính là Phỉ Thúy Vương, cuộc đố cược kết thúc cũng gần tiếng rồi, bọn họ đều quay về phòng khách, nhưng hai người vẫn chưa nghỉ ngơi.
-Quả thực hâm mộ, nhưng khi ông đứng dậy tôi cũng thoải mái hơn nhiều, rồi sẽ có một ngày có thể cùng ông hoàn toàn rút về như vậy.
Phỉ Thúy Vương uống trà, bất đắc dĩ nói, Trác lão nghe lời ông ta nói lập tức ngồi thẳng người nhẹ nhàng nói:
-Ông nói không sai, bây giờ có cậu ta rồi, ông sẽ nhận được rất nhiều sự quan tâm, nhưng lần này ông có chịu khuất phục không? Tin hay không tin lời tôi nói trước đó.
Từ trước Trác lão đã nói qua, cho dù bọn họ không buông tha thì cũng không nhất định có thể thắng Lý Dương.
Khi đó Phỉ Thúy Vương còn không thể nào tin được, uy lực hai người họ hợp lại Phỉ Thúy Vương rất rõ, còn phản bác qua, hiện tại có thể chứng minh Trác lão đúng.
Phỉ Thúy Vương đặt chén trà xuống, chậm rãi quay đầu lại nhìn ra khoảng không ngoài cửa sổ.
Một lát sau ông mới chầm chậm nói:
-Ông bạn già, tôi hiểu ý của ông, mong đợi của ông cũng là mong đợi của tôi, nhưng mà tông sư, thực không hề dễ dàng, tôi cũng rất hi vọng giới đổ thạch có thể sinh ra một vị tông sư thực sự.
Có thể sinh ra một vị tông sư chân chính!
Những lời Trác lão nói lúc trước, Lý Dương chính là người hi vọng trở thành tông sư trong giới đổ thạch, chỉ có hắn ta mới có hi vọng như vậy.
Thiệu Ngọc Cường không được, Thiệu Ngọc Cường nhiều nhất cũng chỉ có thể chạm đến cảnh giới của Phỉ Thúy Vương.
-Tôi biết rất khó, nhưng chỉ cần ông giúp cậu ta nhiều một chút nữa tôi tin trở ngại của ông sẽ giảm bớt rất nhiều. Tôi già rồi, mắt cũng không nhìn thấy gì nữa những gì làm được cũng có giới hạn, sau này chỉ có thể trông cậy vào ông.
Trác lão gõ lên bàn, nằm trên ghế salon, khóe miệng còn cười tự nhiên.
Phỉ Thúy Vương quay đầu lại nhìn ông ta, không lâu sau Trác lão cứ như thế mà ngủ rồi, nhìn ông bạn già của mình nằm ngủ mặt Phỉ Thúy Vương cũng hiện ra nụ cười.
Trác lão rất lạc quan, nếu như không có tính như vậy ông ta cũng không thể đứng lên một lần nữa như thế này.
Đồng thời Trác lão nhìn người cũng rất chuẩn, trong lòng Phỉ Thúy Vương đột nhiên có lòng tin mà trước đây chưa từng có.
Ông lặng lẽ gọi người hầu tới, để họ đưa Trác lão vào phòng nghỉ ngơi, ông thì đi một mình trong sân, ngẩng đầu nhìn khoảng không rực rỡ ánh sao.
Có lẽ ông bạn già của ông đúng, giới đổ thạch thực sự cần sinh ra một người có sức ảnh hưởng.
Người này không phải là hắn mà là tông sư truyền danh thiên cổ thực sự.
Sáng sớm ngày hôm sau Lý Dương đã dậy, tối qua liên tiếp giải ra mấy khối đá khiến hắn tối qua sau khi về đã đi nghỉ từ sớm, bây giờ tinh thần rất tốt.
Nơi Lý Dương ở là phòng tốt nhất dành cho khách, sau khi dậy đã đi đánh Thái Cực cùng với Lưu Cương.
Hiện giờ thái cực quyền đã trở thành một việc không thể thiếu trong cuộc sống của Lý Dương, đặc biệt là sau khi luyện đến quyền pháp trung cấp, mỗi lần đánh quyền xong hắn đều cảm thấy rất sảng khoái, cảm giác này rất thoải mái.
Đánh xong hai lần quyền Lý Dương mới quay về ăn sáng.
Bữa sáng ăn cùng Bạch Minh, mấy người Mã lão sư ăn cùng nhau, khi ăn Lý Dương thấy là lạ, ánh mắt của Bạch Minh, Mao lão và cả Mã lão sư đều không giống nhau.
Đặc biệt là ánh mắt hừng hực của Bạch Minh.
Nếu không phải Lý Dương biết tính cách của Bạch Minh chỉ sợ rằng phải tìm đường mà chạy mất, ánh mắt ấy đổi lại là ai cũng không thể chịu nổi.
Ăn xong bữa sáng mấy người Bạch Minh liền dính vào nhau, muốn Lý Dương dạy họ giải thạch, mấy người cũng muốn giải vài khối đá để thử vận may, đừng nói là hắn đến Hoắc Tư tiên sinh cũng lay động.
Lý Dương bị vây quanh không còn cách nào khác chỉ có thể mời Cao Bá đến, để Cao Bá hướng dẫn họ trước, dạy họ phương pháp giải thạch.
Hắn tự mình nói dối mà chạy, Phỉ Thúy Vương hôm nay tìm hắn có việc.
Phỉ Thúy Vương hôm nay sẽ đi, nhưng trước khi đi thì ông ta có việc phải làm, làm xong việc này mới có thể an tâm mà rời Myanmar, lần sau lại đến, còn việc thực hiện lời hứa giúp tướng quân Cuba đổ quặng.
Chuyện cần làm lần này cần sự giúp đỡ của Lý Dương.
Mặc dù Phỉ Thúy Vương chưa từng thừa nhận nhưng có thể trong lòng ông đã sớm hiểu rõ, tương lai của Lý Dương không ai có thể nhìn thấu, đi bước này thành tích tạo ra có khả năng là rất lớn.
Ông ta hôm nay muốn đi cùng Lý Dương đến lễ truy điệu một vị trưởng bối.
Cũng là người đã giúp đỡ ông rất nhiều trong quá trình phát triển của ông, trưởng lão của bộ lạc xa xưa, lão tiền bối cả đời tin vào sự tồn tại của Băng Phỉ Thúy.
Bộ lạc xưa cách Ngõa thành một chút, khoảng cách ấy không phải là vấn đề đối với máy bay trực thăng, tướng quân Tang Đốn mấy tháng trước đã mua một chiếc máy bay xa hoa chính là vì phục vụ Lý Dương.
Lần này vừa hay cần dùng tới.
Mang theo Băng Phỉ Thúy, Lý Dương cùng Phỉ Thúy Vương đi tới phần mộ của lão tiền bối.
Ở đây lần đầu tiên Lý Dương nhìn thấy biểu lộ tình cảm chân thành của Phỉ Thúy Vương, nhìn thấy một Phỉ Thúy Vương khóc nức nở, lệ chảy khóe mi, ở đó Phỉ Thúy Vương không ngừng kể ra, Băng Phỉ Thúy sáng ngời, động lòng người được đặt ở bia mộ, trên Phỉ Thúy phản chiếu sự âm u tĩnh mịch, tựa hồ như đang chứng minh điều gì.
Hơn một tiếng sau, Phỉ Thúy Vương và Lý Dương mới rời khỏi chỗ đó, sau khi Phỉ Thúy Vương cảm ơn Lý Dương liền một mình quay về Vân Nam, ông về Vân Nam sẽ không cần ưu sầu nữa, CuBa sẽ sắp xếp tốt mọi việc cho ông, đưa ông về an toàn.
Còn Lý Dương về trang viên của Tang Đạt Lạp, vừa quay về, bọn Triệu Vĩnh đã chủ động xuất hiện trước mặt Lý Dương, mang đến một tin tốt.
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ