Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: metruyen
Đi trong núi gần hai tiếng đồng hồ, mọi người cuối cùng cũng nghỉ một lát.
Sự hiếu kì lúc đầu của Lý Dương bay giờ đã biến mất hoàn toàn, nguy cơ thường trực trong rừng nguyên sinh, đây còn là rừng nguyên sinh bình thường đã có nhiều nguy hiểm như vậy rồi, môi trường của Dã Nhân Sơn như vậy càng đáng sợ hơn nhiều.
Thảo nào mà quân viễn chinh Mão quốc năm ấy nhiều như vậy mà đều ở lại trong Dã Nhân Sơn không ra được.
Theo giới thiệu của Tang Đạt Lạp, nếu như đi Dã Nhân Sơn, thì không thể đi nửa đường mà mới xuất hiện mười mấy con rắn độc được, những loài vật độc gặp được trong Dã Nhân Sơn ít nhất cũng nhiều gấp mười lần ở đây, môi trường ở đó còn tồi tệ hơn ở đây nhiều.
Sau khi nghỉ ngơi mười phút mọi người lại lập tức lên đường.
Rừng rậm nguyên sinh dù sao cũng là rừng rậm nguyên sinh, dù sao thì nguy cơ ở đây cũng ít hơn ở Dã Nhân Sơn, cũng tràn ngập những nguy hiểm như vậy, đi nhanh, sớm đến được đích mới là chuyện chính.
- Dừng lại.
Mới đi chưa được nửa giờ, Triệu Vĩnh ở phía trước đã vung tay, ngồi xuống, Lưu Cương và Triệu Vĩnh lập tức lấy vũ khí ra, binh sĩ của Tang Đạt Lạp cũng ở tư thế chiến đấu.
- Đội trưởng Triệu, có chuyện gì thế?
Một cận vệ của Tang Đạt Lạp lặng lẽ đi đến bên cạnh Triệu Vĩnh hỏi nhỏ.
Khi xuất phát hôm nay Tang Đạt Lạp đã chỉ thị, tất cả bọn họ đều phải nghe theo chỉ huy của Lý Dương, bao gồm cả ông ta, nhưng xuất hiện tình huống khẩn cấp, người của Tang Đạt Lạp muốn đi hỏi một chút.
- Phía trước hình như có người.
Triệu Vĩnh không quay đầu lại, ngồi xổm nói nhỏ.
Nghe giải thích của Triệu Vĩnh, vệ sĩ kia lặng lẽ trở về, báo cáo lại tình hình cho Tang Đạt Lạp, nghe nói phía trước có thể có người, Tang Đạt Lạp nhíu mày nhìn Lý Dương.
Ở nơi khác, gặp người là chuyện bình thường, nhưng ở nơi như thế này thì hoàn toàn ngược lại.
Đây là rừng rậm nguyên sinh không một bóng người, người bình thường sẽ không vào trong đây, cho dù là thợ săn cũng không vào nơi sâu thế này, trong lúc này người đi vào đây chỉ có một khả năng.
Buôn lậu, người buôn lậu thuốc phiện.
Chỉ có bọn họ mới mạo hiểm với các loại nguy hiểm, xuyên qua khu rừng nguyên sinh này, nhưng đường mà bọn Lý Dương đi cũng không phải là con đường bình thường, mà là nơi chưa từng có ai đi qua.
Lông mày Lý Dương cũng ngưng tụ lại một chỗ.
Năng lực đặc thù trong nháy mắt được triển khai. Mọi thứ xung quanh nhanh chóng được hiện ra trong đầu Lý Dương, nơi cách hắn hơn m về phía trước, có người đang ngồi dưới tàng cây bụi cỏ, toàn thân đều giấu vào bên trong.
Xung quanh người này còn có một xe đẩy mìn nhỏ, trên người bọn họ đều mang theo vũ khí, có súng lục, súng săn, trên người vài người còn mang theo cả lựu đạn.
Ngoài người này ra, có hai người đang ẩn trên cây, hai người này đang hướng tầm mắt nhìn chằm chằm về phía chỗ mấy người Lý Dương, trên tay đều cầm súng săn, đầu súng đương hướng về phía đối diện.
Triệu Vĩnh phát hiện đúng, phía trước đúng là có người, nhìn vị trí mà những người này trốn, tựa hồ như đang phục kích họ, may là Triệu Vĩnh có kinh nghiệm phong phú, phát hiện ra sớm, kịp thời dừng lại, nếu không coi như có thể đánh lui bọn hắn thì đội mình cũng nhất định có tổn thất.
- Lý tiên sinh, hay là tôi phái người đến phía trước kiểm tra một chút?
Tang Đạt Lạp hỏi nhỏ, nếu là bình thường ông ta đã trực tiếp hạ lệnh, nhưng lần này là hành động cùng với Lý Dương, lại từng nói qua là sẽ nghe lời chỉ thị của Lý Dương, nếu mà tùy tiện quyết định sợ Lý Dương lại nghĩ nhiều.
- Không cần, tôi tin lời của Triệu Vĩnh, phía trước đúng là có người, tùy tiện phái người đi có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Lý Dương gật đầu, hắn đã nhìn rõ toàn bộ phía trước, tìm người đi xem không có ý nghĩa gì cả, không cần thiết để người của Tang Đạt Lạp đi mạo hiểm như vậy.
- Như này, ông tìm người đi lên phía trước đầu hàng, nói là chúng ta đã phát hiện ra họ, làm cho bọn họ đều xuất hiện hết.
Lý Dương nói một câu, Tang Đạt Lạp gật đầu trực tiếp phân một người vệ sĩ bên cạnh lên phía trước kêu đầu hàng.
Người vệ sĩ chạy nhanh tới, binh sĩ mà Tang Đạt Lạp mang theo và Triệu Vĩnh đều tập trung tinh thần, đây là rừng nguyên sinh, nơi người ẩn náu rất nhiều, bọn họ lại không có năng lực đặc thù của Lý Dương, biết được có những người đó đang ẩn náu.
Đối với bọn họ mà nói, không biết mới là nguy hiểm lớn nhất, lúc này không ai dám tùy tiện hành động.
Người vệ sĩ đi qua, đứng trước Triệu Vĩnh mười mấy mét liền bất động, lòng Lý Dương lại có chút khẩn trương, hai người đang ẩn náu trên cây cách vị trí của người bảo vệ chỉ có mười mấy mét, hơn nữa vị trí của bọn họ có thể nhìn thấy rõ người vệ sĩ.
Vệ sĩ dùng ngôn ngữ Myanmar hô một lần những gì mà Lý Dương dặn, rồi lại dùng tiếng Hán hô một lần nữa.
Kêu xong, người vệ sĩ này lập tức lăn sang một bên nấp.
Ngay tại thời điểm hắn động, một tiếng súng vang lên, người trên cây đã phát súng rồi, cùng với tiếng súng đó, Triệu Vĩnh cũng giơ tay lên, bắn một phát vào người trên cây.
Hét thảm một tiếng, một âm thanh nặng nề rơi nhanh xuống đất, Lý Dương lập tức dừng sử dụng năng lực đặc thù, trái tim còn đang nhảy loạn lên.
Trong hình lập thể, hắn nhìn rất rõ, người trên cây vừa mới nổ súng, còn chưa kịp chuyển vị trí, một viên đạn xuyên qua từ lồng ngực của hắn, lập tức xuyên qua tim.
Dưới hình lập thể, rất nhìn động tác cũng có thể xem rất rõ ràng, thậm chí Lý Dương còn nhìn được cảnh tượng viên đạn xuyên qua rất nhanh.
Một viên đạn, xuyên qua quần áo, rồi tiếp tục xuyên qua da thịt.
Đi ra từ phía sau lưng, cảnh tượng kì dị không nói lên lời, kinh khủng.
Cả quá trình không đến một giây, đáng tiếc là Lý Dương lại có thể phát hiện được, với hắn mà nói thì đây là một loại tra tấn.
Cũng may đây không phải lần đầu hắn trải qua chuyện như vậy. Mặc dù trong lòng cảm thấy hơi khó chịu nhưng vẫn có thể chịu đựng được, ban đầu ở Thanh Đảo, hắn còn tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình của vụ nổ thông qua hình ảnh lập thể.
Lúc đó còn kinh khủng hơn bây giờ nhiều.
Tiếng súng vang lên, sẽ không dừng lại, vệ sĩ của Tang Đạt Lạp, mấy người Triệu Vĩnh cùng giao hỏa với những người đối diện.
Lý Dương bị lôi đến nấp ở sau một thân cây bị đổ, hắn không mở năng lực đặc thù, nhưng lúc này hắn cũng biết người bên này đang chiếm ưu thế, bất luận là Triệu Vĩnh, hay là vệ sĩ của Tang Đạt Lạp mang theo đều là hỏa lực tự động, đối diện chỉ là súng lục và súng săn bình thường, trang bị quá cách xa.
Người vệ sĩ gọi đầu hàng kia cũng đã trở lại.
Hắn lau chỗ da bị thương, cũng may là không có vấn đề gì.
Hắn rất thông minh, hô sau đột nhiên có cảm giác băng lạnh, không nghĩ gì liền lăn ngay tại chỗ, lần lăn đó đã cứu mạng hắn. Nghe lời hắn nói, đến Tang Đạt Lạp cũng cảm thấy hắn may mắn.
Người này cũng coi như có vận khí, thời khắc quan trọng lại có tác dụng lớn.
Không lâu sau, tiếng súng liền nhỏ đi một chút, bên Lý Dương có hơn người, cộng thêm bộ đội đặc chủng tinh anh, trang bị vũ khí trên người cũng tốt hơn nhiều so với đối phương, chiếm tuyệt đối ưu thế.
Hơn nữa bọn Triệu Vĩnh còn được luyện tác chiến ở Tùng Lâm, những người mà Tang Đạt Lạp mang đi cũng từng luyện qua ở Tùng Lâm, Myanmar nhiều núi, huấn luyện Tùng Lâm là khóa bắt buộc.
Như vậy nếu như đánh thua, bọn hắn có mà đi tìm miếng đậu phụ mà đâm chết đi cho rồi, còn sống thì còn lãng phí lương thực.
Họa này gặp thật bất thình lình, tiến hành cũng mau, không đến hai mươi phút, tiếng súng đã hoàn toàn dừng lại.
Bởi vì phát hiện sớm, lại đều làm bí mật, năm người bộ đội đặc chủng họ không ai bị thương, người của Tang Đạt Lạp có mấy người bị sượt qua, nhưng đều là thương nhẹ, không có trở ngại gì lớn.
Mười lăm người đối diện kia thì thảm rồi, tám người bị bắn chết ngay tại chỗ, còn lại còn có hai người bị thương nặng, nhìn là thấy sống không nổi.
Năm người còn lại chỉ có một người không bị thương, toàn bộ sẽ thành tù binh, vũ khí trên người đều bị tước hết.
Ngay từ đầu chiến đấu, Triệu Thánh đã mang theo vài người của Tang Đạt Lạp đi ra phía sau của bọn hắn, có thể bắt mấy người này làm tù binh đều là công lao của họ.
Xác định chung quanh trong vòng trăm mét không còn người nào, bọn Triệu Vĩnh mới gọi Lý Dương ra.
Kì thật không cần bọn hắn tìm tòi, năng lực của Lý Dương cũng quét qua rồi, phạm vi hơn m xung quanh đều không còn người nữa, lần chiến đấu này của bọn họ thật đẹp, khiến cho nhìn thận của Lý Dương đối với năng lực chiến đấu của bọn Triệu Vĩnh càng trực quan hơn.
Bộ đội đặc chủng không hổ là bộ đội đặc chủng, có bọn họ đi cùng đúng là có cảm giác an toàn rất lớn.
- Anh Lý, hỏi rõ ràng rồi, những kẻ này là bọn buôn lậu thuốc phiện ở tam giác vàng, trên mấy chiếc xe kia đều là hàng cấm.
Triệu Bản thu lại súng, đến bên Lý Dương nói nhỏ.
Lưu Cương vừa có chút hâm mộ, sau khi trận chiến không may này xảy ra hắn luôn luôn dính sát bên Lý Dương, không phóng một viên đạn nào, Triệu Khuê mang theo người thực là hoan, không chỉ bắt sống được mấy tên này, Triệu Khuê còn tận tay đánh chết một người.
Đối với người đã chấp hành qua nhiều nhiệm vụ của bộ đội đặc chủng như bọn họ mà nói, giết người không có gánh nặng về tâm lí nào cả, như Lưu Cương cũng không chỉ giết qua một người.
- Tôi biết rồi, Tang Đạt Lạp, đem hết những hàng cấm này hủy đi được không?
Lý Dương gật đầu, lại nói với Tang Đạt Lạp, mấy người này bị bọn họ bắt làm tù binh rồi, những hàng cấm này đương nhiên sẽ biến thành chiến lợi phẩm của họ, nhưng Lý Dương không có thiện cảm với những thứ này, chiến lợi phẩm này tuyệt đối không cần.
Nhưng mà những lời nên nói thì vẫn cứ nói, ai biết được Tang Đạt Lạp có hứng thú với những đồ cấm này không, giá trị của mấy xe đồ cấm này cũng không hề thấp.
- Không thành vấn đề, kẻ buôn lậu thuốc phiện nên giết.
Tang Đạt Lạp thẳng thắn gật đầu còn mang theo sự chán ghét.
Lý Dương không biết, năm đại gia tộc Myanmar kì thật rất hằn thù với những tay buôn ma túy ở Tam Giác Vàng, kẻ buôn lậu ma túy đem những sản phẩm cấm của bọn chúng đi bán ở rất nhiều nơi, năm đại gia tộc đều phải hứng mũi chịu sào, vì năm đại gia tộc cùng với những người phụ cận họ mới có khả năng mua những thứ đó.
Sau khi năm đại gia tộc này phát hiện ra đã vô cùng căm tức, còn liên kết lại với nhau diệt những tên buôn ma túy ở Tam Giác Vàng, nhưng cuối cùng vẫn chưa phân thắng bại, nhưng năm đại gia tộc từ đó về sau cũng hạ lệnh cấm.
Bọn họ dựa vào mạch khoáng làm giàu, căn bản là không cần phải kinh doanh hàng cấm.
Lý Dương cũng không biết những chuyện này, bằng không cũng không nói ra những câu như vậy, mấy tên buôn thuốc phiện rơi vào trong tay Tang Đạt Lạp, còn thảm hơn là rơi vào tay Lý Dương.
- Lý Dương, cậu chính là Lý Dương!
Năm tên ôm đầu ngồi ở chỗ đó, có kẻ đột nhiên đứng lên gọi lớn, hắn vừa đứng lên, binh lính bên cạnh liền hung hăng bắn dưới chân hắn để cho hắn một lần nữa ngồi xổm xuống.
Vài tên bị bắt, có tên nhận ra Lý Dương, điều này khiến cho nhiều người cảm thấy kinh ngạc. Tang Đạt Lạp ngẩng đầu nhìn Lý Dương, mấy người này thoạt nhiên không biết xử trí thế nào.
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ