Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

chương 1073: triển lãm mà bạch minh muốn tổ chức

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: metruyen

- Có thời gian thì bọn mình sẽ đến …

Lý Dương còn chưa nói gì, Vương Giai Giai đã rất tự nhiên kéo tay Lý Dương, nhẹ giọng nói một câu.

Người tên Vương Trác đó, không ngừng nhìn lén cô, sớm đã bị Vương Giai Giai phát hiện, Vương Giai Giai thực không ưa người như vậy, liền giúp Lý Dương trả lời.

Câu trả lời kỳ thật là lập lờ nước đôi, Lý Dương thật muốn đi, Vương Giai Giai cũng sẽ không phản đối, cô là một cô gái lo lắng cho Lý Dương.

Trần Đan thật không để ý nhiều như vậy, vừa cười vừa hỏi:

- Lý Dương, đây là bạn gái của cậu à, thật xinh đẹp!

- Cô ấy là vợ chưa cưới của mình, Vương Giai Giai.

Lý Dương cười nói.

Nhìn thấy bạn cũ đã rất nhiều năm không gặp, trong lòng Lý Dương cũng vui vẻ, và cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, quá khứ Vương Trác bất kể như thế nào, cũng không liên quan đến hắn, truớc đây không có, hiện tại cũng không có.

- Lý Dương phải không, bây giờ cậu làm ở đâu?

Vương Trác vốn yên lặng, đột nhiên nói một câu, giọng điệu của hắn mất tự nhiên mang theo sự cao ngạo.

Lý Dương vểnh vểnh mũi lên, nhưng cũng không có đặc biệt để ý, khẽ cười nói:

- Tôi có làm gì đâu, mới mở một cửa hàng đồ cổ ở Bắc Kinh.

Khi cần đối ngoại, đặc biệt là người không thân, Lý Dương từ trước đến nay đều trả lời như vậy, trước mắt Lý Dương có rất nhiều mối kinh doanh, nhưng kinh doanh chỉ thuộc về một mình hắn, cũng chỉ có một cửa hàng đồ cổ đó.

Ngoài ra, tất cả đều là hắn kết hợp cùng người khác, bao gồm xưởng chế tác ngọc chưa thành lập.

Nhưng nhiều mối kinh doanh như vậy, Lý Dương đầu tư ít nhất cũng là cửa hàng đồ cổ này, cho dù là xưởng ngọc, đầu tư cũng không hề ít, Lý Dương đoán chừng, hắn giữ một nửa cổ phần công ty, thì đầu tư cũng không thấp hơn trăm triệu.

Lý Dương mở xưởng ngọc, chắc chắn sẽ không nhỏ.

- Lợi hại, Lý Dương, cậu có thể làm kinh doanh ở Bắc Kinh nữa ư?

Trần Đan hơi sửng sờ, lập tức kinh ngạc kêu một tiếng, cô không biết Lý Dương làm rốt cuộc là cái gì, đối với người tỉnh lẻ mà nói, có thể mở cửa hàng ở Bắc Kinh đã là chuyện không dễ dàng .

Lý Dương cười một tiếng, cũng không giải thích.

- Thì ra là ông chủ lớn, thất kính thất kính!

Vương Trác lại nói một câu, chân mày Lý Dương hơi nhíu lại, lúc này Vương Trác giống như đang nhằm vào hắn, khiến cho hắn cảm giác khó hiểu, Vương Giai Giai thì đã nhíu mày lại với nhau, Vương Trác nói những lời này, ngữ khí không khách khí như lúc trước.

Cách đó không xa Lưu Cương lại tiến đến gần hơn một chút, Lý Dương gặp bạn cũ, hắn vừa rồi cũng không tiến đến, bây giờ cảm giác được có chút bất ổn, mới tiến lại đây.

Trần Đan quay đầu lại nhìn Vương Trác một cái, cô cũng cảm thấy Vương Trác có ý thù địch Lý Dương.

Vương Trác tựa hồ cảm thấy mình thất thố, lập tức nói thêm:

- Thật ngại, hôm nay chúng tôi còn có việc phải trở về, bằng không sẽ mời mọi người ăn cơm, thứ hai, khách sạn Lật Thành, mọi người nhất định phải đến nhé!

Nói xong câu này, Vương Trác liền kéo Trần Đan cáo từ, rồi bỏ đi.

Khi hắn đối mặt Lý Dương, cảm giác thực không thoải mái, khiến cho hắn nhịn không được muốn đả kích và nói móc Lý Dương, đặc biệt nhìn thấy Vương Giai Giai đi bên Lý Dương, trong lòng hắn dâng lên sự ghen tị.

Cho tới nay, hắn được coi là đào hoa, đẹp trai, gia đình điều kiện tốt, đến chỗ nào cũng có mỹ nữ xúm lại.

Bây giờ nhìn thấy bạn gái người khác đẹp hơn so với bạn gái mình, bản năng khiến cho hắn thù địch Lý Dương, may mà khả năng khống chế của hắn không kém, không phải cái loại người thấy mỹ nữ là không nhịn được.

Bằng không, hôm nay hắn đã thật sự đi không nổi.

Lý Dương có vẻ có chút không hiểu, nhìn thấy bọn họ đi xa, lại nhẹ nhàng lắc đầu, lúc này mới kéo Vương Giai Giai đi.

Hắn vốn đang định vào xem cửa hàng của An Thị, nhưng cũng đã quên, bây giờ là thời gian việc kinh doanh trong cửa hàng bận rộn nhất, hắn vào trong, tất sẽ ảnh hưởng đến việc Lý Dương bên trong.

Lên xe, Lưu Cương liền lái về biệt thự.

Trong đại sảnh nhà Hà Lão gia, Hoàng viện trưởng, Hawes tiên sinh và Bạch Minh bọn họ đều đang ngồi uống trà, trên mặt mỗi người còn đang xúc động.

Bạch Minh ssã từng thấy Ngọc bài Tử Cương Huyễn, nhưng Hawes tiên sinh và Lâm Lang đều là lần đầu tiên nhìn thấy, còn có Hoàng viện trưởng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, hắn chỉ đến sớm hơn Lý Dương một ngày, chủ yếu là trao đổi cùng Hà lão, cũng không thưởng thức bảo bối.

Nhìn thấy biến đổi thần kỳ của ngọc bài kia, trong lòng mỗi người đều có xúc động thật lớn.

Sự “Kinh thiên”, khí phách hào hùng của Lục Tử Cương, cũng không hề thua kém thư thánh Vương Hi Chi, tông sư chính là tông sư, mỗi một vị tông sư đều có phong cách độc đáo của mình.

Hai thanh Bảo kiếm Mạc Tà, càng khiến cho mỗi người đều cảm giác xúc động mạnh.

Đôi kiếm tình ái này có thể cảm động mỗi người, chúng không phải thanh kiếm sắc bén nhất, nhưng trong thập đại thần kiếm, là đôi thầm kiếm tuyệt đối không thể chia lìa.

Một khi chia lìa, chúng cũng che dấu bản thân, trở nên bình thường, chỉ khi đặt cùng một chỗ, mới có thể hiện ra phong cách của chúng.

- Lý lão đệ, cậu về rồi à?

Bạch Minh đột nhiên đứng lên, bọn họ vừa mới thưởng thức hết những bảo bối, đang nghỉ ngơi, cho tới trưa và nửa buổi chiều, những bảo bối này đã làm cho bọn họ nhìn đã ghiền.

Lý Dương gật đầu, lại bắt chuyện cùng mọi người, Bạch Minh thì đi đến bên Lý Dương, kéo hắn ngồi xuống.

- Lý lão đệ, thương lượng cùng cậu chuyện này được không?

Bạch Minh nhìn thấy Lý Dương, trong mắt còn có một tia chờ mong và khát vọng, đồng thời còn có một chút lo lắng.

- Chuyện gì?

Lý Dương trừng mắt mắt, vừa trở về, liền thấy Bạch Minh có thái độ thần thần bí bí như vậy, khiến Lý Dương cũng cảm thấy hết sức kinh ngạc.

- Cũng không có gì, không phải cậu muốn mượn nhà bảo tàng của tôi làm triển lãm sao, triển lãm này có thể mau chóng tổ chức hay không?

Bạch Minh thoáng có vẻ nhăn nhó, giọng điệu lại nhỏ đi nhiều.

Lý Dương đã đồng ý với Bạch Minh, muốn dùng bảo tàng của hắn để làm triển lãm, đây là một cơ hội nâng cao danh tiếng của bảo tàng, đồng thời cũng có thể gia tăng lực ảnh hưởng của Bạch Minh.

Nhưng Lý Dương đã đồng ý với Bạch Minh, lại cũng chưa nói cụ thể ngày nào, hiện tại nhìn thấy Lý Dương có nhiều chí bảo như vậy, tâm trí Bạch Minh lại ngứa ngáy, nghĩ sớm một chút tổ chức triển lãm.

Những bảo bối này, tùy ý cầm đi vài món, hiệu quả cũng đủ rồi.

- Không thành vấn đề, chúng ta ở Minh Dương vài ngày, đến khi tôi lo xong toàn bộ việc bên này, chúng ta trở về Bắc Kinh rồi chuẩn bị được không ?

Lý Dương cười gật đầu, hắn còn tưởng chuyện gì, không ngờ là chuyện này.

Kỳ thật từ trước lúc đi Bình Châu, hắn đã nghĩ qua chuyện này, phải đi Bình Châu, vậy sẽ không có thời gian, lúc sau hành trình đi Vân Nam, Lý Dương đã nghĩ cách chối từ, nhưng may mà Bạch Minh cũng đi Vân Nam, nên đã đi cùng.

Sau đó Phỉ Thúy Vương mời Lý Dương đi Myanmar, hắn cũng nghĩ qua chuyện này, muốn làm xong chuyện này trước, lại cùng Phỉ Thúy Vương đi Myanmar.

Đáng tiếc người định không bằng trời định, bệnh tình Trác lão nguy kịch khiến Lý Dương đột xuất đi Myanmar, hắn cũng không nghĩ sẽ ở Myanmar lâu như vậy, chuyện này cũng cứ phải đẩy về sau.

- Thật à, cám ơn cậu trước!

Trên mặt Bạch Minh xuất hiện nụ cười kinh hỉ. Mao lão, Thái lão, thậm chí Hoàng viện trưởng, đều hâm mộ nhìn hắn, Lý Dương tổ chức triển lãm ở bảo tàng của Bạch Minh, đây chính là may mắn của hắn.

Không thấy các bảo tàng cỡ lớn cả nước, cũng đều sắp hàng mời Lý Dương tới đó sao.

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio