Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

chương 1080: cháu rể của bí thư vương

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: metruyen

Sau khi Vương Giai Giai tháo vòng tay xuống, nhẹ nhàng vuốt lên.

Một con Hắc Long động đậy trong vòng tay tốc độ từ từ trở nên nhanh hơn, trong vòng tay từ từ tụ lại một lớp khói màu đen, cuối cùng thành hình một con rồng.

Hắc Long hiện hình, vòng tay Hắc Long xuất hiện thần tích trong đại hội đại hội tông sư, bây giờ lại xuất hiện ở đây.

Lúc Vương Cường xoay người lại, đúng lúc nhìn thấy cảnh này, từ trước tới giờ ông chưa từng thấy quả vật thần kỳ thế này, lúc đó đứng ngẩn người ra ở đó.

Vương Vĩnh Phương, Vương Trác cũng mở to mắt nhìn, không dám tin vào những gì trước mặt.

Người bên cạnh bọn họ càng thẩn thờ hơn, từ trong vòng tay xuất hiện một con rồng đen, lúc đó mỗi người đều nghi ngờ có phải mình đang nằm mơ không, tình huống này, chỉ có nằm mơ mới có thể thấy được.

Bên cạnh Lý Dương, Lý Thành cũng đang đứng ngẩn ra ở đó.

Vòng tay này y cũng chưa thấy qua, trước đây cũng không thấy Vương Giai Giai lấy ra, hôm nay giống như là thấy qua lần đầu tiên, sau khi nhìn thấy, cũng ngẩn người không thua gì với những người khác, đều bị chiếc vòng tay làm cho kinh ngạc.

Nhưng y trở lại bình thường rất nhanh, cuối cùng cũng thấy được người có nhiều bảo bối tốt rồi, không giống như bọn Vương Trác đến giờ vẫn còn ngẩn người.

Sắc mặt của Lưu Chấn Hoa không như y, lúc đó Lưu Chấn Hoa đứng lặng người ra ở đó, còn há to miệng, bộ dạng trong rất ngốc nghếch, hoàn toàn không có hình tượng.

Trong khách sạn còn có một số người, lúc này cũng đều nhìn thấy cảnh tượng này.

Tất cả những ai nhìn thấy cảnh này đều tỏ ra giống như vậy, đều tỏ ra ngỡ ngàng sửng sốt, giống như là nằm mơ.

Lưu Cương, Triệu Vĩnh càng thêm cảnh giác, đây là chí bảo cấp thần khí, bây giờ công khai trước mặt mọi người, không chừng sẽ kích thích lòng tham, làm ra những hành động phấn khích, bọn họ nhất định càng thêm cẩn thận.

Triệu Vĩnh cũng thầm nghĩ như vậy, gắt gao nhìn xung quanh, một chút động tỉnh cũng không loạt khỏi mắt y.

Vương Giai đang đứng trước mặt vẫn đang mỉm cười, đây chính là chứng minh của cô, sự thậtt bài ra trước mắt, so với lời nói lúc nãy càng hiệu quả hơn nhiều.

Món bảo bối này biểu diễn ra ngoài, những lời nói trước đây bọn họ nói không ai dám nghi ngờ.

Chính cái này, còn tốt hơn mười cái cộng lại, giá trị cũng cao hơn.

- Đây, đây là cái gì!

Cuối cùng Vương Trác cũng phản ứng, nói ấp úng, kinh hãi la lên, vòng tay huyền nhuyễn biến ra Hắc Long trong suốt, đều làm chấn trụ tất cả mọi người.

Vương Cường cũng trở lại bình thường, nhưng ông không nói gì, chỉ ngây ngẫn đứng ở một góc.

Vương Cường càng thêm ngốc ngếch, cũng biết người thanh niên trẻ đó có xung đột với em trai mình không đơn giản như ông tưởng tượng, người đơn giản, trên tay không thể có bảo vật thần kỳ như vậy.

Qua một hồi sau, Hắc Long từ từ biến mất, tất cả lớp khói đen cũng từ từ chui vào trong vòng tay, Vương Giai Giai mang chiếc vòng tay lại vào cổ tay, tất cả đều trở thành bình thường, rất nhiều người đều bắt đầu hoài nghi, lúc nãy mình có phải là hoa mắt không.

Còn Vương Trác nhìn gay gắt vào cánh tay của Vương Giai Giai, trong mắt lộ ra sắc thái tham vọng.

- Vòng tay Hắc Long!

Vương Vĩnh Phương ngẩng đầu lên, nói ra từng chữ từng chữ, vòng tay Hắc Long là tác phẩm của tông sư xuất hiện trong đại hội tông sư Trần Vô Cực, sớm đã được truyền khắp Quyển Tử.

Ông kế thừa sản nghiệp của bác cả mình, cũng kế thừa cái sở thích của ông, cũng thích đồ cổ, lúc đầu ông biết được tin tức này, còn muốn tìm cách mua lại chiếc vòng tay Hắc Long này.

Cho nên ông chỉ có thể liếc nhìn thì có thể nhận ra chiếc vòng tay Hắc Long.

Chuyện này, kỳ thật trên truyền hình cũng có phát sóng, nhưng Vương Cường và Vương Trác bình thường đều bận rộn với công việc xã giao, không có thời gian xem TV, cũng không nhận ra chiếc vòng tay nổi danh xuất hiện trước mặt.

-Vòng tay Hắc Long?

Vương Trác lại ngơ ngẩng, cái tên này thật là chuẩn xác, con rồng đen lúc nãy, cho người ta có cảm giác chấn động.

Lúc này, Vương Trác cũng biết đối phương không đơn giản, có thể có món bảo bối thế này, chính là đại diện cho tất cả, chú của y cũng không có bảo vật như vậy.

- Xem ra ông cũng không phải là người có kiến thức nông cạn, đây quả thật là chiếc vòng tay Hắc Long, bây giờ ông còn nghi ngờ những lời tôi nói không?

Vương Giai Giai cười nhạt, lấy ra chiếc vòng tay, mục đích chính là chứng minh bọn họ nói không ngoa, đến hôm giờ mục đích này đã hoàn toàn đạt được rồi.

- Chạm ngọc tông sư Trần Vô Cực, các người có có quan hệ gì với ông ta?

Vương Vĩnh Phương mở trừng mắt, cơ hồ muốn nuốt chuẩn Vương Giai Giai hỏi một câu.

Nhìn thấy chiếc vòng tay này, lửa giận trong ông càng thêm tăng lên, ông cho rằng đây là khiêu khích của đối phương đối vối ông, hơn nữa là khiêu khích rất nghiêm trọng, ông hoàn toàn không có suy nghĩ, là ông ép Vương Giai Giai phải làm như vậy.

Trong lòng ông, có sự đố kỵ rất sâu sắc, bảo bối thế này, nên thuộc về ông mới phải.

- Chúng ta có quen sao?, tại sao phải nói cho ông biết những cái này?

Vương Giai Giai mỉm cười, Lý Dương hơi sửng sốt, trên mặt cũng lộ ra nụ cười.

Lúc Vương Giai Giai gàn bướng càng thêm đáng yêu, Trần Vô Cực và bọn họ đương nhiên là có quan hệ, nhưng trước mắt không có liên hệ gì với Vương Vĩnh Phương, hoàn toàn không cần phải nói ra.

- Ông chủ Vương, nếu không có chuyện gì hy vọng ông đừng cản trở chúng tôi, chúng tôi cũng đi rồi!

Lý Dương bước ra, cười ha hả nói, giọng điệu của Vương Giai Giai lần này cũng rất hay, làm cho trong lòng hắn cũng rất sảng khoái.

Đối với người kiêu ngạo thế này, nên dùng cách đả kích này đối với bọn họ, lúc nãy Vương Vĩnh Phương cao cao tại thượng, ánh mắt vô cùng kinh người, làm Lý Dương cũng rất khó chịu.

- Đi, các người đi đâu?

Vương Trác vô thức hỏi một câu, y vẫn chưa tỉnh táo hẳn, trong vô thức muốn bọn Lý Dương ở lại.

- Đương nhiên là đi về!

Lý Dương lại cười, nắm lấy cánh tay nhỏ của Vương Giai Giai, cũng không để ý đến phản ứng của bọn họ, đi thẳng ra ngoài.

- Bí thư Vương, lúc nãy là chuyện gì, cái gì mà khác thường vậy, rồng đen xuất hiện hả?

Ngoài cửa hai người đột nhiên đi vào, một người đi trước mặt, người này vừa vào, thì xa xa có tiếng gọi Vương Cường.

- Giai, Giai Giai!

Người đang đi trước mặt, bỗng nhiên dừng lại ở đó, mở to mắt nhìn Vương Giai Giai.

Người này là một lãnh đạo của một thành phố đến tham gia hôn lễ, cũng là đại biểu của Vương Toàn Trung bí thư tỉnh ủy, con gái cấp dưới kết hôn, Vương Toàn Trung cũng có ý, nhưng sẽ không đích thân có mặt.

Người này chính là một người có quan hàm lớn nhất đến trong hôm nay, Lô Nhất Thanh chủ nghiệm văn phòng thị ủy.

Lô Nhất Thanh cũng cỡ tuổi Vương Cường, bình thường có quan hệ qua lại, lần này đích thân đến tham gia, nhận đươc khoản ưu đãi nhiệt tình của Vương Cường, lúc nãy Vương Cường cũng có đưa cho ông.

Nhưng ông vẫn chưa đi xa, khi nhận được điện thoại bên này có xảy ra chuyện dị thường, Lô Nhất Thanh bình thường không có sở thích khác, thích nhất là đồ cổ, trong nhà có không ít đồ cổ tốt.

Nhận được tin tức này, ở đâu ông cũng phải đi, lập tức chạy lại đây, chỉ là không ngờ còn chưa hỏi rõ chuyện gì, thì thấy gặp được một người không ngờ.

Vương Giai Giai chính là cháu gái của Vương Toàn Trung, lúc trước Vương Toàn Trung là thị trưởng ông cũng đã gặp qua, nói ra ông cũng là người cùng phe của Vương Toàn Trung, chính vì Vương Toàn Trung, ông mới từ văn phòng chính phủ, điều nhiệm làm văn phòng thị ủy.

Đừng cho rằng hai cái tên này hơn kém nhau, ý nghĩa lại khác nhau rất lớn.

- Chú Lô, con và chồng chưa cưới của con đến tham gia hôn lễ của người bạn học, bây giờ cũng đi rồi!

Vương Giai Giai vẫy tay, từ biệt Lô Nhất Thanh, Lô Nhất Thanh này trước đây theo Vương Toàn Trung, lúc đó cô cũng đã gặp qua, nhưng lúc nãy ai không để ý thì không nhận ra đối phương đến.

- Đi, được, chú tiễn con!

Lô Nhất Thanh hơi sửng sốt, lập tức phản ứng lại, cũng đi theo ra ngoài, mục đích của ông ban đầu vốn là muốn về, nghe được tin tức bảo bối thì quay lại đây.

Ông theo Vương Toàn Trung nhiều năm như vậy, đối với tình hình trong nhà của Vương Toàn Trung cũng sớm đã hiểu được, Vương Toàn Trung chính là Hồng Nhị Đại của Căn Chính Miêu Hồng, ban đầu còn cho rằng may mắn theo người như vậy, sau này sẽ có tiền đồ lớn.

Hiểu được tình cảnh của Vương Toàn Trung, tất nhiên cũng hiểu được thân phận của Vương Giai Giai.

Cha của Vương Giai Giai, lúc đó làm một nhân vật lớn, nếu thể kết thân với một nhân vật như vậy, tiền đồ của ông sau này càng thêm huy hoàng, nói không chừng, càng thêm mấy bậc.

Trong tình hình huống này, tất nhiên không dám có gì chậm trễ với Vương Giai Giai.

- Cảm ơn chú Lô, chúng con nhiều người, chú đừng khách sáo như vậy, chúng con còn có việc khác, xin đi trước.

Vương Giai Giai dừng lại, lại lắc đầu, cô và Lô Nhất Thanh chỉ là quen biết, không có giao tình, hơn nữa cô là con gái, không thể có giao tình gì với bọn họ.

- Vậy được, mọi người đi đường cẩn thận nhé, có chuyện thì gọi cho chú Lô.

Thấy Vương Giai Giai kiên quyết, Lô Nhất Thanh cũng không dám từ chối, tiễn Vương Giai Giai ra khỏi cổng nhà hàng, nhìn thấy bọn họ lên xe đi xa rồi, mình mới quay trở lại.

Trong phòng khách, bọn Vương Cường cũng còn đang đứng ở đó, sắc mặt của mấy người này cũng rất phức tạp, sắc mặt của Vương Vĩnh Phương rất khó coi, đáng tiếc ông không thể trức tiếp ra lệnh bảo bọn Lý Dương ở lại.

Nếu trước đây thì có lẽ y dám làm như vậy, nhưng bây giờ nhìn thấy vòng tay Hắc Long y lại có chút kiêng dè.

Trần Vô Cực không có tiền như ông, nhưng là một đại tông sư, ảnh hưởng rất lớn, những người này nếu mang vòng tay Hắc Long, nhất định có quan hệ rất gần với Trần Vô Cực, cái này làm ông không dám làm chuyện quá kích.

Chiếc vòng tay của Trần Vô Cực làm vốn thuộc của Lý Dương, chuyện này chỉ có mấy người biết, người khác không rõ, Vương Vĩnh Phương cũng cho rằng, chiếc vòng tay Hắc Long này là của Trần Vô Cực.

Cũng may là ông không kiên quyết giữ Lý Dương ở lại, bằng không ăn quả đắng nhất định là ông.

- Chủ nhiệm Lô, sao ngài trở lại vậy?

Vương Cường nhìn thấy Lô Nhất Thanh trở lại, đầu óc cũng minh mẫn trở lại, bất luận lúc nãy là chuyện gì, ông đều ứng phó tốt, Lô Nhất Thanh là người ông tuyệt đối không thể đắc tội.

- Tôi không sao, nhận được tin thì trở lại, đúng rồi, tôi còn chưa hỏi ông, ông cũng thật không phải, chuyện con của ông và cháu rễ của bí thư Vương là bạn học cũ, sao lại dấu tôi chuyện này!

Lô Nhất Thanh cười lắc đầu, nhìn sắc mặt của Vương Cường có chút thân thiết, thân phận của Vương Giai Giai, không chỉ đơn giản là cháu gái của Vương bí thư, bây giờ Vương Cường thiết lập quan hệ người này làm ông cũng xem trọng Vương Cường một chút, thậm chí là Vương Trác.

- Cái gì cháu rễ của bí thư Vương, bí thư Vương nào? Lô Nhất Thanh, ngài có thể nói rõ một chút không?

Vương Cường tỏ vẻ không hiểu gì cả, Vương Trác lại nhìn Lô Nhất Thanh mơ màng, bạn học của y hôm nay đến không ít, hoàn toàn không biết người mà Lô Nhất Thanh nói là ai, mà lúc này, y cũng không nhớ tới người bên cạnh của Lý Dương.

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio