Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: truyenfull.vn
Tráo Đắc Trụ: lồng bắt được, tên gọi chệch đi của Triệu Đức Trụ.
Người bán chỉ ảo não một hồi, rồi lập tức nhếch miệng nở nụ cười nói:
-Lý lão đệ, khối Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy còn không?
-Không có, đã bán đi rồi.
Lý Dương lắc đầu, lúc hắn nói đã bắt đầu dùng năng lực đặc thù của mình quan sát hơn một trăm khối đổ thạch của người bán hàng này. Người bán hàng mà hắn gặp ở Thanh Đảo này thực sự rất được, những đổ thạch này tất cả đều là lão tràng khẩu mao liêu (tên loại đá), chất lượng tốt cũng không nhiều lắm. Những năm gần đây mua được lão tràng khẩu mao liêu quả thực cũng không dễ dàng.
-Đáng tiếc rồi, tôi còn muốn chụp một bức ảnh nữa.
Người bán hàng lại cảm thấy ảo não, Lý Dương nhẹ nhàng lắc đầu cười, Trương Vĩ thật ra rất hiểu người bán hàng này. Hai người đều là người bán ngọc, nhưng khác với những người bán khác chính là bọn họ một người bán nguyên liệu, một người bán thành phẩm.
-Sau này sẽ có cơ hội đi.
Lý Dương cười cười, người bán này thật ra là phúc tinh của hắn, lúc này trong khối đổ thạch mà hắn quan sát thì có một khối chất lượng thượng thừa, Phù Dung Chủng. Khối này còn lớn hơn khối trước giải ra ở Thanh Đảo, hơn nữa trông lại rất có cá tính.
-Lão ca, anh biết tên của tôi, tôi còn chưa biết tên của ngươi nữa, như vậy rất không công bằng nha.
Lý Dương loay hoay trong đống đổ thạch, đột nhiên hỏi.
Người bán sững sốt khe khẽ, rồi há miệng rộng của mình nói:
-Lý lão đệ cậu lại đùa rồi, tên của tôi rất bình thường. Tôi là Triệu Đức Trụ, nếu ngươi không chê cứ gọi là lão Triệu là được rồi.
-Tráo Đắc Trụ? (ý là: dùng lồng bắt được)
Lý Dương cùng mọi người lập tức nở nụ cười, cái tên này, rất dễ nhớ nha?
Triệu Đức Trụ nhìn ra những người này đang nghĩ gì, nhưng mà cũng không có lưu ý. Lần đầu tiên nghe thấy cái tên này của hắn ai cũng biểu hiện ra giống như bọn Lý Dương vậy. Tên là cha mẹ đặt ra, Triệu Đức Trụ cũng không muốn sửa. Hắn cười cười, dù sao cũng chẳng có ác ý gì.
-Được rồi, Triệu đại ca, anh bán khối đá này bao nhiêu?
Lý Dương nhịn cười, chỉ chỉ vào khối đổ thạch bên trong có loại phù dung, khối đổ thạch này không nhỏ, lớn chừng cm, trong cái chợ này cũng không phải là đổ thạch nhỏ.
Hơn nữa, khối đổ thạch này chính là một khối biến dị đổ thạch hiếm có. Bên trong hiển nhiên là có hai chủng Phỉ Thúy rất hiếm thấy. Một khối là loại xanh lá cây, một khối khác chính là Phù Dung Chủng rất được. So sánh thì viên Phỉ Thúy Phù Dung Chủng này lớn hơn một chút.
-Khối này, thấp nhất cũng hai mươi vạn, Lý Dương lão đệ muốn ở chỗ này giải ra hay mang đi?
Triệu Đức Trụ cúi đầu suy nghĩ một chút, mới báo giá cho Lý Dương.
-Hai mươi vạn, không tính là đắt, tôi mang đi.
Lý Dương gật đầu, giá khối khối đổ thạch này lớn như vậy, toàn bộ khối mao liêu ở trong cửa hàng này chỉ cần tới hai ba vạn có thể mua được. Thế nhưng hiện tại là tuyệt đối không được, thêm lúc nữa chỉ sợ ba mươi vạn cũng không thể mua được khối mao liêu như thế này rồi.
-A, thực sự mang đi.
Triệu Đức Trụ sửng sốt một chút, trên thực tế hắn muốn Lý Dương giải ở đây để còn chiếm một chút tiện nghi. Triệu Đức Trụ đối với vận khí của Lý Dương rất tin tưởng, người thanh niên này cho hắn cảm giác rất là thần kỳ.
Lý Dương nếu có thể giải ở chỗ này mà nói, tuyệt đối sẽ mang lại hiệu quả quảng cáo không tồi, làm cho buôn bán của hắn hôm nay sẽ tốt hơn nhiều.
-Đúng, mang đi.
Lý Dương lấy ra tấm chi phiếu hai mươi vạn. Khối Phù Dung Chủng này làm cho Lý Dương nắm chặt một chút thu được tích phân cho Minh Dương. Nếu bên trong là loại cao băng, Lý Dương giải khai ngay tại đây, sẽ lấy được quán quân ngoại bỉ cùng nội bỉ. Bên phía Minh Dương một chút thành tích cũng không yếu, có thể yên ổn lấy được trước ba danh.
-Được rồi.
Triệu Đức Trụ có chút tiếc hận nói một câu, bắt đầu ôm lấy khối đổ thạch, lúc này không ai cùng đoạt với Lưu Cương nữa, tiểu tử này khí lực lớn nhất.
-Triệu đại ca, chúng tôi đi tới nơi khác nhìn xem một chút, khi nào rảnh nói chuyện, à có lẽ đi ăn một bữa với nhau.
Mua được khối Phỉ Thúy loại phù dung, tâm tình của Lý Dương không tồi chút nào. Khối Phỉ Thúy Phù Dung Chủng này giống nhưng khối lần trước Trịnh Khải Đạt giải ra, vài trăm vạn như vậy là đủ rồi.
Hơn nữa hiện giờ Lý Dương vẫn còn lưu trữ một ít đổ thạch, nếu toàn bộ giải ra mang đi bán, Lý Dương chỉ cần tiền mặt là có thể có được hơn vạn. Cái này cũng chưa tính tới bất động sản của hắn, xe, khối cực phẩm Ngọc Quan Âm bên người,… Tất cả những thứ này đặt ở một chỗ mà nói, hiện tại trên người Lý Dương có thể trị giá quá ức( trăm triều = ức) rồi.
-Lý Dương, chúng tôi tới bên kia thôi, chút nữa tôi cần ngươi tham mưu giúp tôi một khối.
Lý Dương không giải thạch ở tại đây, mọi người vừa tiếc hận vừa hưng phấn. Như vậy có thể tiết kiệm thời gian cho những người khác một chút. Đặc biệt là Trịnh Khải Đạt, lập tức lôi kéo Lý Dương tới một đưa phương có ít người. Tư Mã Lâm đã đổ qua một khối rồi, Lý Dương cũng đổ một khối, hiện giờ là tới phiên của hắn rồi.
Buổi sáng đã qua phân nửa thời gian, trên quảng trường càng lúc càng nhiều người. Vô luận đi nơi nào thì chung quanh cũng toàn là người cả. Trên trán mấy người Lý Dương đã đổ không ít mồ hôi.
Cũng may hiện giờ là lúc tháng ba vào xuân, nếu như hoạt động vào hè, nóng chết người chứ chẳng chơi.
Trịnh Khải Đạt cũng chọn một khối đổ thạch cho mình. Một quầy hàng chỉ cần nhìn qua mấy khối đổ thạch là biết chất lượng của cửa hàng đó như thế nào, tốc độ quan sát của Trịnh Khải Đạt như vậy cũng không chậm. Nhưng mà so với Lý Dương thì kém xa lắc, Lý Dương từng quầy hàng chỉ cần liếc mắt một cái là biết được toàn bộ kết quả bên trong rồi.
Nhiều quầy hàng, nhiều đổ thạch, nhưng đổ thạch tốt cũng không nhiều lắm. Nếu so sánh với chợ lớn Trịnh Châu mà nói, tỉ lệ đổ thạch tốt ở đây thấp hơn nhiều. Dù sao bên kia cũng là bên chuyên cung cấp nguyên liệu cho công ty châu bái, bán đổ thạch tất nhiên chất lượng không quá kém.
Đồng thời, giá trị của đổ thạch ở bên này cũng không cao. Chợ lớn Trịnh Châu khối đổ thạch mao liêu trị giá hơn mười vạn cũng không hiếm thấy, ở đây ngoài mười vạn đã cực kỳ thưa thớt rồi. Khách hàng cũng khác, chợ cũng sẽ khác, đổ thạch mao liêu giá ngoài mười vạn đều là do người chơi chân chính chuẩn bị mang tới.
-Lý Dương, cậu giúp tôi xem cái này thế nào?
Lý Dương đang đi theo Trịnh Khải Đạt, Trương Vĩ đột nhiên kêu lên một tiếng. Biểu hiện của Lý Dương hai ngày hôm nay đã chinh phục rất nhiều người rồi, hiện nay Trương Vĩ đổ thạch thì người đầu tiên nghĩ tới chính là Lý Dương.
Lý Dương đi tới bên cạnh Trương Vĩ, Trịnh Khải Đạt lập tức bất mãn nói một câu:
-Lão Trương, cậu không có đạo lý nha, tôi tìm Lý lão đệ trước mà.
-Lão Trịnh, đừng nóng vội, tôi chỉ nhờ Lý Dương nhìn xem một chút thôi, không mất bao nhiêu thời gian!
Trương Vĩ cười cười, hắn lần này vốn dự định mua vài khối đổ thạch, ngoại trừ muốn giải ở tại chỗ còn muốn mang về một chút. Hắn cất giữ đổ thạch ngày càng ít, thời gian cũng lâu rồi. Hơn nữa lần này khối nguyên thạch một trăm năm mươi vạn bị hỏng, hắn đối với đổ thạch lòng tin cũng lung lay khá nhiều rồi.
Nhưng mà, Trương Vĩ nếu biết khối Phỉ Thúy thật tốt bên trong đã bị Lý Dương mua đi, không biết sẽ có vẻ mặt thế nào.
-Khối này, không tồi.
Lý Dương ánh mắt sáng lên, Trương Vĩ nhìn trúng chính là một khối nguyên thạch Bạch Diêm Sa Bì. Nguyên thạch Bạch Diêm Sa Bì chính là thượng đẳng trong các loại đổ thạch, chỉ cần phần da bên ngoài của nó không tính là hoàn hảo đi nữa, thì vẫn nhận ra được bên trên khối đổ thạch mao liêu này không ngờ có mang theo một con “ Đái Kỳ”
“Đái Kỳ” là một loại trăn, tức là trạng thái giống như trăn quấn quanh đầu hoặc thân tảng đá. Nếu như vết quấn kết thành như sợi dây, được gọi là trăn quấn chặt, loại này thường nói rõ bên trong rất tốt.
Nếu như trên thân con trăn còn có hình trứng muối mà nói, như vậy khẳng định bên trong có màu đi, màu này cũng không nhất định là màu xanh lục, còn có thể là màu hồng phỉ hoặc hoàng phỉ nữa. Khối mà Trương Vĩ phát hiện ra chính là chủng loại thượng đẳng trên thân trăn có trứng muối.
Đương nhiên, những loại đổ thạch như thế này giá cả càng cao hơn một chút.
-Đúng vậy rất không tồi, lão Trương, hai ta thương lượng một chút, khối này tặng cho tôi đi nha?
Trịnh Khải Đạt cũng chú ý tới khối đổ thạch, càng xem hắn càng thích, nên âm thầm ảo não: làm sao lại để cho Trương Vĩ phát hiện ra trước chứ. Nếu hắn phát hiện ra trước khẳng định lập tức mua đi.
-Lão Trịnh, cậu đã có một bộ tốt rồi, còn muốn tranh sao.
Trương Vĩ sắc mặt nhất thời khổ sáp, nhưng mà lời nói vừa rồi của Lý Dương làm tâm lý của hắn rất yên tâm.
Lý Dương cười cười lắc đầu, phát động năng lực đặc thù qua sát khối đổ thạch Bạch Diêm Sa Bì mang theo “Đái Kỳ” này.
Năng lực đặc thù triển khái, tất cả bên trong khối đổ thạch hiện ra trước mắt Lý Dương, trên mặt Lý Dương lập tức có chút cổ quái.
-Ông chủ, khối này bán thế nào?
Trong lúc Lý Dương đang kinh ngạc, Trương Vĩ đã đi tới hỏi giá của Bạch Diêm Sa Bì Đái Kỳ này. Đổ thạch này cũng không nhỏ, những mao liêu đổ thạch như vậy giá cả không thấp hơn vạn.
-Ngài thật tinh mắt, đây là khối tốt nhất của chúng tôi, chỉ sợ cả chợ hôm nay cũng chỉ có một khối này là tốt nhất, chỉ cần vạn là được.
Người bán cười cười, những người bán này đều có một dạng, thoạt nhìn rất hàm hậu, một bộ dạng chất phác thật thà. Nhưng mà nếu tin bọn họ khẳng định mình quá ngu rồi.
- vạn, quá đắt rồi, giảm chút đi, vạn thế nào?
Trương Vĩ cau mày lắc đầu, khối đổ thạch này biểu hiện không tồi. Nhưng giá trị không thể đắt tới vạn được, người bán nghe thấy lời nói của hắn với Trịnh Khải Đạt nên có ý tăng giá.
- vạn, giá này làm sao được? nếu như ngài thật tình muốn, tôi dùng một con số may mắn vậy, vạn, một phân cũng không thiếu.
Người bán lắc đầu, một bộ dạng rất kiên quyết.
-Không được, tối đa là vạn.
Trương Vĩ lần thứ hai lắc đầu, vạn là không cao, một hồi còn có thể trả giá tiếp, buôn bán là như thế, cò kè mặc cả bớt một thêm hai.
- vạn.
Người bán hàng vừa nói một phân tiền cũng không hạ thấp, giờ lại rơi xuống vạn, còn len lén liếc mắt nhìn Trịnh Khải Đạt.
- vạn!
Trương Vĩ bỏ vào trong thêm vạn, tâm lý hắn đồng ý với giá vạn. Hiện giờ xem ra có thể có hy vọng rồi.
- vạn, đây là chi phiếu tiền mặt, cho ông, khối đổ thạch này tôi muốn rồi.
Người bán còn chưa nói gì, tự nhiên một cánh tay đưa tới, trên tay còn cầm chi phiếu. Người bán tiếp nhận chi phiếu theo phả ứng, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.
-Là anh.
Lý Dương quay đầu lại, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi. Người nửa đường tới phá chính là người thanh niên đã cạnh tranh khối đổ thạch vừa rồi với hắn. Người thanh niên nhoáng người lên một chút, tới trước quầy hàng, ôm lấy khối Bạch Diêm Sa Bì đổ thạch, tỉ mỉ quan sát cẩn thận.
Tư Mã Lâm, Trịnh Khải Đạt, trên mặt đều lộ ra vẻ giận dữ, đặc biệt là Trương Vĩ, trên mặt hồng hồng, hiển nhiên là tức giận.
-Cậu, cậu có biết quy củ không.
Trương Vĩ qua một lúc lâu mới phẫn nộ hỏi một câu. Người bán đã thu chi phiếu của người thanh niên này, nói cách khác bọn họ đã hoàn thành giao dịch, hiện tại khối đổ thạch là của thanh niên này rồi.
-Quy củ, quy củ gì? Tôi đưa tiền, đồ vật này mới là của tôi, đây mới là quy củ.
Người thanh niên quay đầu lại cười cười, đầu tiên là nhìn thoáng qua Lý Dương, sau đó nhìn thoáng qua Trương Vĩ, trong mắt hiện lên vẻ khinh miệt.
stevenqb
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ