Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: metruyen
- Nhưng lúc trước anh muốn bán cho tôi mà!
Matsumoto có vẻ không bỏ qua, nhìn chằm chằm vào ông chủ cửa hàng kia, trong mắt của hắn còn mang theo chút chán nản và hối hận.
Đồ sứ này, đúng là ngay từ đầu chủ cửa hàng muốn bán cho hắn, hôm nay hắn tới, nói không cần tranh, muốn xem một vài đồ sứ, ông chủ cửa hàng biết thực lực khách hàng này, liền lấy ra ngoài mấy món đồ không tồi, trong đó có bình mai này.
Có điều hôm nay hắn tới không có ý mua đồ, căn bản chính là tìm đến gây chuyện, thấy cái bình kia có chút cổ quái, hàn huyên với ông chủ cửa hàng một chút, cuối cùng nói cái bình mai này là hàng giả.
Nhưng lúc trước, thật sự hắn đã hỏi giá ông chủ cửa hàng.
Đáng tiếc chính là, khi đó, trong óc hắn chỉ là muốn làm khó chủ cửa hàng, không ngờ đồ vật lại là thật, càng không nghĩ sẽ là đại lậu, kết quả khiến lần đại lậu này lọt khỏi tay của hắn.
Lúc này, hắn cũng tin những lời Lý Dương nói phía trước, trong lòng không biết đang hối hận đến cỡ nào.
Nếu ngay từ đầu hắn liền mua, bình mai này liền trở thành của hắn, ít nhất có thể không công kiếm cả vạn đồng Euro, nói như vậy, lần này hành trình tới Italy của hắn là miễn phí .
Đáng tiếc tất cả chuyện này đều bị cái tên thanh niên đáng chết kia phá hủy.
Trong lòng Matsumoto không ngừng thầm oán trách ông chủ cửa hàng và Lý Dương, hoàn toàn không nghĩ tới, hắn vốn là đến đây với tâm tư quấy rối, cho dù không có Lý Dương, hắn cũng không thể mua được cái bình này, kiểm lậu càng không có khả năng rơi vào trong tay hắn .
Nhưng bây giờ nói gì cũng vô ích, người ích kỷ như hắn sẽ không nghĩ vấn đề của mình, chỉ biết nghĩ người khác có lỗi với mình.
Một người mua được gì đó, không có giá trị cao như mình tưởng tượng, đều chạy tới cố ý gây phiền toái cho người khác, tâm tính đã có vấn đề, không gì là hắn không làm được.
- Matsumoto tiên sinh, nói này có quy củ, ngài đã nói từ bỏ, vị tiên sinh kia cũng chỉ hỏi mua khi ngài không cần, hiện tại giao dịch đã hoàn thành rồi!
Ông chủ cửa hàng cũng có chút không quan tâm thái độ người Nhật Bản kia, lại chậm rãi nói một câu, đặc biệt nhấn mạnh câu cuối cùng.
Lần này bị người ta kiểm lậu, chủ cửa hàng cung không nghĩ nhiều, chuyện cửa hàng đồ cổ bán lậu là chuyện rất bình thường, bọn hắn mở như vậy điếm, sớm đã có chuẩn bị tâm lý như vậy.
Hơn nữa, lúc trước thái độ người Nhật Bản này cũng có vẻ không muốn mua.
- Tôi chưa nói là không cần, là anh bán không hợp quy củ, là anh phá hủy quy củ, tôi sẽ kiện anh!
Matsumoto thoạt nhìn thực phẫn nộ, đáng tiếc lúc này người chung quanh không còn có chút đồng tình đối với lời của hắn.
Rất nhiều người, cũng đều xem thường hắn, đặc biệt những người biết chuyện phát sinh từ đầu, bọn họ đều chính tai nghe thấy người này nói không mua thứ đồ này, sau đó chủ cửa hàng mới bán bảo bối cho người khác.
Trừng mắt nói lời bịa đặt, lại làm chuyện mà không thừa nhận, bộ dáng của hắn cũng làm cho mọi người hoàn toàn thấy rõ bản chất hắn.
Nhưng những người dân tộc này, có lẽ có rất nhiều người đều là như vậy, ngay cả thị trưởng cũng có thể làm như vậy, lại càng không cần phải nói dân chúng bình thường.
- Anh quản lý, tôi có thể làm chứng, vị tiên sinh này lúc trước thực sự đã từ bỏ, sau đó chủ quán mới một lần nữa bán nó đi, vị tiên sinh tuổi trẻ kia từng chủ động hỏi qua!
Một người Italy bản địa, thật sự nhìn không vào mắt người Nhật Bản này, đứng ra đi tới chỗ người quản lý nói một câu, nói xong, hắn còn chỉ vào Lý Dương.
- Tôi cũng có thể làm chứng!
- Tôi cũng vậy!
Vài giây đồng hồ sau, lại có hai người đứng ra, chủ cửa hàng có chút giật mình, đồng thời cũng có chút cảm động.
- Tôi nhớ rằng, từng góc khu chợ đều có máy theo dõi, anh quản lý, các anh có thể điều người đến phòng ghi hình, là có thể chứng minh mọi người nói đúng!
Lại có một người đứng dậy, sắc mặt người Nhật Bản biến thành xanh mét, hắn không ngờ, sau khi mình đưa ra yêu cầu này sẽ có nhiều người như vậy đứng ra làm chứng giúp chủ cửa hàng.
Ý đồ của hắn, kỳ thật cũng không phải bắt chủ quán đem món đồ sứ từ trong tay Lý Dương về bán lại cho hắn, hắn coi như tiếp tục điên cuồng, cũng biết đây là điều không có khả năng.
Hắn chỉ là muốn xem xem, có thể từ tay chủ quán kiếm chút bồi thường, bù lại tổn thất hay không.
Không mua được cái bình mai này, không kiếm được mấy vạn đồng Euro này, hắn cũng tự cho là tổn thất của mình, loại người có tâm tính này, coi như là hiếm thấy.
- Vị tiên sinh này, nếu ngài muốn kiện, chúng ta cùng đi phòng ghi hình xem một chút video theo dõi, nếu ngài nói đúng, chúng tôi sẽ biết xử lý, nhưng nếu ngài vu cáo, chúng tôi cũng nên xử phạt!
Một người quản lý đi tới, nhìn dáng vẻ có lẽ là đội trưởng, nói với Matsumoto một câu.
- Hừ!
Matsumoto quay đầu lại hừ lạnh một tiếng, mắt nhìn mọi người chung quanh, cũng không thèm trả lời người quản lý, lập tức bỏ đi.
Có video mà hắn còn dám kiện? Vậy thật sự thành vu cáo, cho dù vu cáo bị phạt cái gì hay là không bị phạt, biết có máy ghi hình, Matsumoto căn bản sẽ không dám cùng đi với bọn họ.
Có máy theo dõi, còn đi xem lại, vậy thì thật là tự rước lấy nhục .
Khóe miệng Lưu Cương dần dần nhếch lên, trong mắt hiện lên ánh sáng.
Hắn lặng lẽ nháy mắt với người khác mà không ai biết, sau đó, lẳng lặng đứng ở bên người Lý Dương như cũ.
Cách đó không xa Mã Lương thì cười cười, nhỏ giọng nói vài câu bên tai đồng nghiệp, chính hắn thì đi theo phía sau mấy người Nhật Bản kia.
Mười mấy phút sau, đồn công an gần đó nhận được báo nguy, có ba người Nhật Bản bị tập kích, trong đó một người bị thảm nhất, bị đánh đầu đầy thương tích, hai con mắt đều biến thành mắt con gấu trúc.
Bởi vì người bị tập kích chính là người ngoại quốc, đồn công an không dám coi nhẹ, rất nhanh tiến hành điều tra.
Kết quả điều tra làm cho bọn họ thực giật mình, ba người Nhật Bản, đều nói bị cùng là một người đánh, nhưng miêu tả đối tượng đánh lại không giống nhau, một người nói người đó cao gầy và mặc đồ đen, một người thì nói là trung niên mặc áo gió màu vàng.
Cuối cùng, một người nói là người nọ mặc áo sơmi, tuổi còn trẻ và béo.
Ba người, ba miêu tả, tất cả lại đều khăng khăng mình không nhìn lầm, cũng đều nói người đánh bọn họ chỉ là một người, khiến vụ án này rơi vào bế tắc.
Sau khi lặp lại câu hỏi vẫn là kết quả này, đồn công an dứt khoát đem bọn họ đưa đến bệnh viện, tiến hành kiểm tra phương diện tinh thần.
Cuối cùng, tinh thần ba người cũng không có vấn đề gì, đáng tiếc có chuyện như vậy, thời gian cũng chỉ được nửa tháng, sau đó bọn hắn tức thì bị điều về về nước, lý do là gây trở ngại, đùa giỡn công vụ.
Mãi cho đến cuối cùng, ba người vẫn kiên trì ý kiến.
Chuyện này, thật lâu sau Lý Dương mới biết được, sau khi Lý Dương biết thì cười đến đau cả bụng, Mã Lương là bộ đội đặc chủng, hắn có kỹ năng của bộ đội đặc chủng chính là thôi miên.
Ba người Nhật Bản bị tập kích, trong tình hình đó, hắn dùng vài đạo cụ có thể tạo ra hiệu quả này, ba người Nhật Bản đáng thương này về nước lập tức tách ra, ba người ai cũng không tin ai, vốn tới đây kết bằng hữu tốt, cuối cùng biến thành kẻ thù.
Nguyên nhân chính là họ kể chuyện không thống nhất, ba người đều tin tưởng mình, nghĩ đối phương cố ý quấy rối.
Nhưng những điều này sau này hãy nói , lúc này Lý Dương đang cùng Bạch Minh đi xuyên qua cái hẻm nhỏ này, chính thức đi vào phố Solane.
Đi chừng - phút, sau khi từ một ngõ hẻm nhỏ đi ra, cảnh tượng trước mắt biến đổi mạnh, một con phố tràn ngập phong cách cổ xưa, xa hoa rộng mở đột nhiên hiện ra trước mắt Lý Dương.
Con đường này rất rộng, ít nhất là làn xe chạy, hai bên đường còn có đèn đường cùng với bồn hoa cổ kính, kiến trúc hai bên toàn bộ là phong cách truyền thống Châu Âu.
Người không biết nơi này, còn tưởng rằng mới vượt thời gian.
Phố Solane dài chừng km, khoảng cách này không tính đặc biệt dài, hai bên đường đầy cửa hàng to nhỏ, có gần ngàn nhà, những cửa hàng này, có tám phần hơn đều có quan hệ với đồ cổ.
Cho dù không bán đồ cổ, bên trong cũng sẽ trưng bày một ít đồ mang phong cách cổ xưa, đây cũng là một loại văn hóa nơi này.
Phố Solane như hiện nay, hai bên cũng bị mất đầu phố, tất cả đều bị các tòa kiến trúc ngăn chận, muốn vào phố này, chỉ có thể thông qua ngõ tắt nhỏ bên trong.
Tại cái hẻm nhỏ này, còn có sáu khu chợ trời nhỏ giống như vừa rồi Lý Dương đi qua, đã hình thành văn hóa độc đáo của Solane.
- Mỗi thứ ở đây đều được bả tồn dựa theo nguyên bản, những đèn đường này, mỗi một cái đều đã hơn một trăm năm lịch sử, đã trải qua vài cuộc chiến tranh, con phố này có thể bảo tồn được như vậy, đúng là không dễ!
Đi đến đường lớn, Bạch Minh nhẹ giọng nói một câu, trên mặt còn có chút xúc động.
Mỗi lần đến nơi đây, trong lòng hắn đều có chút phức tạp.
Phố Solane là một phố kinh doanh đồ cổ nổi tiếng, nhưng từng thương hộ nơi này, mỗi người đều có ý thức bảo hộ đối với nơi này, nguyên tắc thứ nhất buôn bán ở trong này chính là, không được phá hoại văn vật nơi này.
Ở đây, bạn gây nên một chút hư hỏng, đều bị mọi người kỳ thị, thậm chí bị đuổi ra khỏi phố, không cho bạn kinh doanh ở đây, thương hội có quyền này.
So sánh với bảo hộ văn hóa đối cổ ở nước ngoài, quốc nội có vẻ quá sơ sài.
Những thứ không nói đâu xa, cũng cùng thời điểm lịch sử như Lưu Ly Hán, về phương diện bảo hộ văn hóa không thể so sánh với nơi này. Đừng nói đèn đường một trăm năm, hiện tại ở Lưu Ly Hán, thứ đồ trên một trăm năm lịch sử dám bày trước mặt công chúng, chỉ sợ cũng chỉ có tảng đá và gạch vụn.
Ngoài Lưu Ly Hán, rất nhiều địa điểm cổ nổi danh cũng tương tự, có chỗ đã trở thành nơi chính phủ địa phương kiếm tiền, căn bản không còn ý nghĩa nguyên bản.
Thậm chí vài chỗ, vì phát triển kinh tế, đã trực tiếp phá hủy một vài địa điểm lịch sử văn hóa đã lâu đời, cải tạo thành khu buôn bán hiện đại hoá.
Những nơi trực tiếp bị phá hủy như vậy, càng làm cho mọi người thương tiếc.
Không thể không nói, trên phương diện bảo hộ văn hóa, người Trung Quốc làm quá không thỏa đáng, quả thật không bằng những quốc gia phương Tây này, đây là một sự thật, một sự thật không thể phủ nhận.
- Lý Dương tiên sinh, Bạch Minh tiên sinh, bên này, mời!
Charles nhẹ nhàng khom người, nói một câu với Lý Dương và Bạch Minh, điều này cũng làm cho Bạch Minh thu hồi xúc động trong lòng.
Sau khi Charles biết thân phận Lý Dương, vẫn luôn duy trì tôn trọng rất lớn đối với Lý Dương, bộ dáng của hắn đối với Lý Dương có vẻ coi trọng hơn Bạch Minh.
Điểm ấy Bạch Minh đương nhiên có thể thấy, nhưng cũng không đặc biệt để ý.
Rất nhiều người ngoại quốc đều rất thực tế, Lý Dương là chuyên gia đứng đầu thế giới, còn hắn, trên thế giới chỉ là chuyên gia bình thường, địa vị xếp xa tít cuối, thái độ người ta có khác cũng là bình thường.
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ