Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Dương dẫn Vương Giai Giai đi thẳng đến sân bay Mar fongsa.
Bạch Minh lúc này vẫn còn đang nằm trên giường, hôm qua anh ta dẫn đầu nói lời chúc mừng Lý Dương, kết quả thành chim đầu đàn, bị Lý Dương chuốc say một lần.
Lưu Cương đoán, Bạch Minh cả ngày hôm nay đừng có nghĩ đến ra khỏi cửa nữa, phải ở trong khách sạn nghỉ ngơi một ngày.
Thời gian một ngày có thể lấy lại sức, còn phải dựa vào các thuốc giải rượu rất tốt, hôm qua Bạch Minh buồn nôn, mơ màng , mình trở về phòng như thế nào đều không biết.
- Viện trưởng Hoàng….
Trạm xuất khẩu đi ra không ít người, từ xa Lý Dương trông thấy Viện trưởng Hoàng tóc bạc cùng với trợ thủ của ông.
Viện trưởng Hoàng đến Milan lần này là vì việc cá nhân, cho nên chỉ dẫn theo một thư ký, nếu là việc công, nhân viên công tác bên cạnh ông không ít, nói thế nào cũng là một nhân viên cấp Phó Bộ.
- Lý Dương, rất không tồi, tôi phải chúc mừng cậu!
Trông thấy Lý Dương, Viện trưởng Hoàng cười ha ha một tiếng, ánh mắt có chút phức tạp, tuy nhiên càng nhiều hơn chính là sự an ủi.
Lý Dương là đồ đệ của Hà Lão, điều này khiến ông rất ngưỡng mộ cũng rất đố kỵ, ông chỉ có thể oán trách ông trời, không rơi xuống cho mình một đệ tử tốt như vậy, cũng để mình có thể ngẩng cao đầu trước mặt các bạn già, tự hào vô cùng.
Tuy nhiên, sự tồn tại của Lý Dương đối với cả giới sưu tầm đồ cổ thậm chí đối với quốc gia cũng có rất nhiều điểm tốt cực lớn.
Người như vậy cũng có thể nói là may mắn của quốc gia.
Dù nói thế nào, Trạm Lô, Ngư Tràng, thừa ảnh và Can tướng Mạc Tà các thần kiếm này đều tìm lại lần nữa trong tay Lý Dương, không có Lý Dương, chứng cứ của văn minh Trung Hoa tốt nhất còn không biết đang ẩn giấu ở nơi đâu.
《 Lan đình tự 》, 《 Thủy trung họa 》đây đều là tác phẩm rung chuyển thế giới cũng từ trong tay Lý Dương lần nữa ra đời.
Chỉ các điều đó, đã có công đức vô cùng lớn rồi, càng không cần nói Lý Dương còn lấy được Thiên Tùng Vân Kiếm, Tân La Bảo Kiếm các bảo bối của nước ngoài, hiện giờ ngay cả 《 bữa tiệc cuối cùng - Jêsu và môn đồ 》 của De Vinci cũng đều lấy được.
Tất cả chuyện này có thể nói đều là niềm tự hào của bọn họ.
Từ nhiều năm trước, Vương triều Thanh mục nát thối rữa bị nước ngoài xâm chiếm sau đó nhà nước cũng không có được các thần khí bảo bối quan trọng như thế, sự xuất hiện của Lý Dương xem như lấp lại lỗ trống đó.
Đặc biệt là tác phẩm thần của De Vinci này, càng thêm ý nghĩa.
- Cảm ơn ông, tuy nhiên ông từ xa chạy đến đây, chắc không chỉ vì chúc mừng tôi chứ!
Lý Dương cười khà khà nói, lần này Viện trưởng Hoàng vội vàng đến đây, xuất hành cũng đơn giản, không đem theo quá nhiều hành lý gì.
- Đương nhiên không phải!
Viện trưởng Hoàng lập tức lắc lắc đầu, lập tức lại sững người, cười mắng:
- Tiểu tử nhà ngươi không cần ép ta, lần này ta đến quả thực vì bức tranh đó, nhưng hoàn toàn không phải muốn thu lại tiến cố cung, nếu cậu có suy nghĩ mở bảo tàng, vậy để ở đó cũng được, so với cố cung cũng không có khác biệt gì!
- Hi hi, vậy được rồi!
Lý Dương nhẹ nhàng cười, hắn còn thật sự còn bị Viện trưởng Hoàng muốn thu hết toàn bộ đồ vật tiến cố cung dọa, lúc nhìn thấy Viện trưởng Hoàng, không kìm nổi thăm dò một lúc.
- Có vài lời đợi lên xe tôi nói cho cậu biết!
Viện trưởng Hoàng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ông cũng hiểu tính cách của mình trước đây, Lý Dương có phản ứng như thế cũng không có gì lạ.
Tuy nhiên nói lại, các bảo bối của Lý Dương còn thật sự khiến ông ghen tỵ, món nào cũng đều là bảo vật ông đêm ngày mơ đến, từng rất nhiều lần nghĩ đến,bảo bối này có thể cho vào cố cung thì tốt.
Xe đỗ ở bên ngoài sân bay, nơi này cách khách sạn hơn km, khoảng một tiếng mới có thể trở về khách sạn.
- Lý Dương, lần này ta đến, mục đích chính chính là…
Trên xe Viện trưởng Hoàng từ từ nói mục đích của mình cho Lý Dương, Lý Dương lẳng lặng lắng nghe, thỉnh thoảng còn gật đầu.
Đồng thời lúc đó, trong lâu đài ở ngoại ô Milan, Hoắc Tư tiên sinh, anh em Jose cùng với đám người Bass lại tập trung lại, lần này không phải là bảy người mà biến thành mười một người.
Mười hai người chỉ thiếu một người chưa đến, cũng lập tức chạy đến.
《 bữa tiệc cuối cùng - Jêsu và môn đồ 》của De Vinci có khả năng đã xuất hiện trên thế giới, tin tức này đối với họ mà nói rất rất quan trọng, không thể không coi trọng, hai ngày nay, bọn họ lại điều tra không ít tin.
Trên cơ bản, họ đã có thể xác định bức tranh này ở trong tay Lý Dương, còn được Lý Dương chuyển về nước.
Lúc này bọn họ còn không biết, bức tranh này ở Trung Quốc đã được chứng thực hoàn toàn.
- Tôi đề nghị tiến hành trao đổi, nếu thực sự là tác phẩm này, cái giá lớn hơn cũng đáng để trả giá.
Mười một người đều trầm mặc, người nói chuyện cuối cùng vẫn là Raul, bản thân anh ta chính là họa sĩ đứng đầu, càng mong đợi bức tranh này có thể lần nữa trở về trong tay bọn họ.
Lời của anh ta, cũng khiến cho mọi người đều nhìn vào anh em Jose.
Lý Dương muốn Nhật Nguyệt Kiếm trong tay anh em Jose, đối với họ hoàn toàn chẳng phải là bí mật gì, Lý Dương ở Hàn Quốc sớm gây ra động tĩnh để rất nhiều người biết rồi.
Người bình thường có lẽ không nhận ra, nhưng bọn họ rất rõ, Lý Dương ở Hàn Quốc chỉ có một mục tiêu, đó chính là Truy Tinh Kiếm, trong truyền thuyết là một trong ba thanh Truy Tinh kiếm của Thái A.
Nếu trong tay bọn họ có thứ mà Lý Dương hy vọng có được, dùng phương thức trao đổi có lẽ khả thi.
- Chúng tôi đồng ý lấy ra bảo bối đó, nhưng các người phải rõ ràng, giá trị của bảo bối này chưa đủ.
Một lát sau, anh cả của anh em Jose chậm dãi nói một câu, hai anh em luôn rất thẳng tính, cho dù là ở đâu đều như nhau.
Anh ta trực tiếp bày tỏ, Nhật Nguyệt Kiếm bọn họ đồng ý lấy ra, nhưng chỉ dựa vào một Nhật Nguyệt Kiếm rất khó đổi được tác phẩm này.
ở trong lòng họ, 《 bữa tiệc cuối cùng - Jêsu và môn đồ 》 của De Vinci tất nhiên giá trị cao hơn Nhật Nguyệt Kiếm rất nhiều.
- Tôi có thể lấy bình hoa tai voi Nguyên Thanh ra!
Một nam thanh niên người Anh ngồi bên cạnh Bass nói một câu, cậu ta nói là Bình tai voi hoa văn rồng năm thứ mười một Chí Chính, lượng bình này còn lưu truyền trên thế gian cực hiếm, ngoài bảo tàng của nước Anh ra cũng chỉ có trong tay cậu ta.
Bình này, trong nước đã từng đưa ra giá cao để thu mua, đều bị cậu ta từ chối.
- Tôi ở đó còn có một cái đỉnh Ân Thương, cũng có thể lấy ra.
Lại một người nữa nói, các người này vốn là nhân tài đứng đầu thế giới, có mấy vị đều xuất thân quý tộc, tổ tiên để lại cho họ không ít bảo bối quan trọng.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, bảo bối của mấy người đều được nói ra, đủ để làm cho vô số người ghen tỵ.
- Tôi có một đề nghị, rút món đồ được đấu giá lần này ra, các người thấy thế nào?
Trên Raul một ông cụ râu dài bạc phơ hơn tuổi đột nhiên nói một câu, mấy người đều thoáng sửng sốt.
- Không được, tuyệt đối không được uy tín của phiên đấu giá lớn cần phải được bảo đảm, món đồ đó tuyệt đối không thể động đến!
Bass lập tức lắc đầu, lời của anh ta khiến cho mấy người còn lại cũng lắc đầu theo, ông lão đưa ra kiến nghị này cũng không nói gì nữa.
Phiên đấu giá quả thực có quan hệ rất sâu đến bọn họ, tổ chức của họ có thể bí mật phát triển ổn định hơn nữa thành viên tổ chức đều dùng địa vị cao thượng, và hội đấu giá có liên hệ rất mật thiết.
Đây thậm chí có thể nói là căn bản của bọn họ.
Ngoài ra còn có một điểm quan trọng nữa, điều khiển hội đấu giá hoàn toàn không phải chỉ có một nhà bọn họ, hoạt động lớn như vậy ảnh hưởng đến lợi ích rất nhiều phương diện, một khi họ làm ra việc không tuân theo quy định rất dễ bị người khác ác khẩu.
- Nếu như chúng ta đem vật này, lấy giá cao mua lại?
Hoắc Tư tiên sinh chậm dãi nói một câu, đầu mày của rất nhiều người lần nữa giãn ra, đồ vật rút ra tuyệt đối không thể, nhưng chính họ mua lại không thành vấn đề.
Có bảo bối này tiến hành trao đổi với Lý Dương, họ hoàn toàn có phần nắm chắc.
- Chúng tôi đồng ý!
Anh em Jose cùng nói, mua giá cao, chỉ là vấn đề tiền bạc ở trong tay các người thôi, không thiếu nhất chắc chính là tiền bạc.
Chính hai anh em bọn họ, tùy tiện cũng có thể lấy ra mấy trăm triệu Euro, thêm các người khác, trong thời gian ngắn góp mấy tỉ đều không thành vấn đề, tiền nhiều như vậy, đè đều có thể đè chết người./
- Tôi cũng đồng ý!
Raul do dự một lúc cuối cùng gật đầu.
Anh ta có lẽ là người nghèo nhất trong mấy người, tuy nhiên anh ta nghèo nhất cũng có tài sản trên trăm triệu Euro, tiền này là anh ta thông qua vẽ tranh kiếm được sau đó tìm tổ chức tìm người cho anh ta tiến hành hoạt động, từ từ kiếm lại.
Tổ chức này có một cam đoan, chính là bảo đảm cho vật chất của mỗi một thành viên sống, đây là một căn bản.
Tuy nhiên, điểm này là năm trước mới bắt đầu thực thi, trước đây xảy ra nhiều lần thành viên ngay cả cuộc sống của mình đều không quan tâm, mới bảo bọn họ hạ quyết tâm cải thiện điểm này.
Lý Dương tự thân tạo ra rất nhiều của cải cũng là một trong các nguyên nhân thu hút bọn họ.
Nếu bản thân Lý Dương chính là một kẻ nghèo hèn, bọn họ có lẽ suy nghĩ ít đi một chút, cũng sẽ không có người đặc biệt đến Trung Quốc đi theo quan sát Lý Dương nữa.
- Được, tạm thời cứ như thế đã, đồ đó chính chúng ta mua lại, nếu bức tranh là thật, chúng ta tiến hành trao đổi, nếu không phải thật, cũng có thể giữ lại, dũng làm công cụ hấp dẫn Lý Dương!
Bass liên tục gật đầu, việc lần này cũng làm cho bọn họ càng thêm khát vọng thu nạp Lý Dương vào.
Nếu bản thân Lý Dương chính là thành viên của tổ chức, họ không cần phải mở họp thảo luận, nghĩ bao nhiêu cách như vậy để lấy lại bức tranh kia.
- Vậy được rồi, trước tiên cứ như thế đã, quan trọng nhất hiện nay, vẫn là xác định bức tranh kia là thật hay giả!
Hawes cũng gật đầu theo, lúc này, họ thảo luận một tiếng đồng hồ.
Đây không phải vấn đề hiệu suất, chủ yếu là việc này quá quan trọng, cần bọn họ đến cẩn thận nhìn nhận.
- Không cần nữa!
Cửa đột nhiên bị mở ra, mười một người đều đứng mạnh lên, sau khi đợi xem người nào tiến vào, mười một người cùng thở phào.
Tiến vào là người cuối cùng của tổ chức, cũng là người cao tuổi nhất trong tổ chức, tư cách là thành viên già nhất, đồng thời cũng xem là đứng đầu tổ chức, Bá tước Aton.
Bá tước Baton là người Bỉ, tuy nhiên, cả châu Âu đều chịu ảnh hưởng rất cao.
Sau khi ông tiến vào, toàn bộ mọi người đều không nói chuyện, lẳng lặng nhìn ông đi đến vị trí cao nhất.
Sau khi ngồi xuống, Bá tước Aton khẽ thở dài, chậm dãi nói:
- Một tiếng mười lăm phút trước, Hoàng Đức Thắng của Trung Quốc đã đến Milan rồi!
Hoàng Đức Thắng chính là Viện trưởng Hoàng, là một đại sư đứng đầu, người đang ngồi đối với tên của ông hoàn toàn không xa lạ gì.
Tiếp theo, Bá tước Aton lại nói một câu, làm cho mọi người đều kinh ngạc.
- ở Trung Quốc đã mở một cuộc họp tuyên bố tin tức, tuyên bố bức tranh được kẹp trong bức sơn dầu hiện là tác 《 bữa tiệc cuối cùng - Jêsu và môn đồ 》sáng tác đầu tiên của De Vinci rồi!