Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Chương : Sương khí hóa hình
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: metruyen
Lý Dương cử động rồi, tốc độ của anh không chậm.
Trong mắt của Trần Chính Dung có chút ngạc nhiên, trong nháy mắt Lý Dương đã tới bên cạnh cô, tấn công toàn thân cô là điểm sơ hở duy nhất.
Hình ảnh lập thể được mở ra, Lý Dương tập trung toàn bộ tinh thần.
Đối mặt với một cao thủ cao hơn mình Lý Dương không dám có chút lơ là nào, năng lực đặc thù là vũ khí bí mật của anh, cũng là ưu thế lớn nhất.
Dưới hình ảnh lập thể mỗi động tác của Trần Chính Dung đều được Lý Dương nhìn rõ.
Trần Chính Dung vừa giơ tay Lý Dương đã phán đoán được động tác tiếp theo, nhanh chóng thay đổi động tác của mình, hướng về phía Trần Chính Dung để tấn công vào điểm sơ hở.
-A
Trần Chính Dung đột nhiên kêu lên một tiếng bị ép lùi về một bước.
Theo động tác của Lý Dương cô đã phán đoán chính xác, chỉ là không ngờ Lý Dương lại thay đổi nhanh như vậy, cô thay đổi Lý DƯơng cũng thay đổi, nếu cứ tiếp tục thế này người chịu thiệt vẫn là cô.
Cô lùi Lý Dương tiến, Lý Dương tấn công toàn lực, căn bản không có dấu hiệu buông tay.
Lần này nơi Lý Dương tấn công vẫn là yếu điểm của Trần Chính Dung mà thay đổi chiêu rất nhanh, Trần Chính Dung cũng vô cùng ngạc nhiên.
Trần Chính Dung trợn mắt to.
Cô không ngờ Lý Dương tấn công mạnh như vậy, Trần Chính Dung bị ép lùi, Trần Chính Dung lúc này đang lâm vào thế xấu, không cẩn thận sẽ thua.
Trong mắt Trần Vô Cực có chút kinh ngạc, đồng thời có chút vui mừng.
Thái cực của Lý Dương có thể nói là một người đặc biệt mà anh đã dạy, chỉ có ít lần tập cẩn thận, bình thường LÝ Dương rất bận, đa phần đều là tự tập.
Khi trước Trần Vô Cực còn lo lắng Lý Dương có thể vì bận mà bỏ bê, không chịu tập luyện công pháp thái cực, bây giờ nhìn thấy như vậy mọi lo âu đều tan biến.
Chắc chắn Lý Dương rất chăm chỉ luyện tập nếu không không thể tiến bộ nhiều như vậy, càng không thể lấn át Trần Chính Dung rồi.
Điều này đối với Trần Vô Cực là một niềm vui, cũng đáng tự hào.
Lần này anh lại nhìn thấy trên người Lý Dương có tiến bộ cực lớn, đến anh cũng không ngờ Lý DƯơng lại lấn át được Trần Chính Dung.
Bọn Lý Xán không biết cách nghĩ của Trần Vô Cực và Trần Chính Hoa, bọn họ nhìn thấy Lý Dương tấn công rất nhanh Trần Chính Dung chỉ bị động chống đỡ đều trầm trồ khen ngợi.
Trong mắt bọn họ, Lý Dương bây giờ chính là uy phong bát diện, đại hiển thần uy.
Nhưng nỗi khổ ở bên trong chỉ có bản thân Lý Dương mới hiểu
Anh bây giờ tấn công mãnh liệt tiêu hao sức lực vô cùng lớn, công phu trung cấp vốn kém xa cao cấp, nếu Lý Dương cứ tấn công lâu một khi khí hết đến lúc đó anh cũng phải thua là chắc chắn.
Lúc này trong lòng Lý Dương có chút nổi giận.
Anh có năng lực đặc thù giúp đỡ có hình ảnh lập thể có thể nhìn rõ toàn diện những động tác của đối thủ, nhưng không ngờ sự khác biệt đẳng cấp lại khác nhau lớn như vậy, bây giờ nhìn, đừng nói chiến thắng đối thủ mà duy trì thế cân bằng cũng không dễ rồi.
-Giai Giai, chồng cô đang làm gì kia?
Phía cửa sổ phòng ngủ tầng Cố Nhã Tĩnh đột nhiên nói to một tiếng, Vương Giai Giai cũng quay về biệt thự, bây giờ mấy chị em đang ở trong phòng ngủ nói chuyện riêng.
Phòng của Lý Dương có thẻ nhìn thấy sân bóng phía ngoài, Cố Nhã Tĩnh đứng bên cửa sổ lập tức phát hiện bên ngoài đang tiến hành tỷ võ.
-Tôi xem xem.
-Tôi cũng phải xem.
Nghe đến Lý Dương mấy chị em vây lại, mấy chị em này đều rất phi phàm nhưng họ đối với Lý Dương có chút khâm phục, một người trẻ tuổi như vậy có thể làm người trong nước tự hào là chuyện không dễ.
Lý Dương nghiễm nhiên trở thành thần tượng của rất nhiều người trẻ tuổi.
-A, họ tại sao lại đánh nhau?
Một cô gái trèo lên trên cửa sổ nhìn rõ tình hình bên ngoài không kìm chế được kêu lên một tiếng, lần này Vương Giai Giai cũng ngồi không yên, vội vàng chạy lại xem.
-Không phải đánh nhau, giống như đang tỷ võ.
Hà San San cau mày nhẹ nhàng lắc đầu, cô đã từng ra nước ngoài, còn theo Lý Dương một thời gian có hiểu đôi chút.
-Động tác của họ rất đẹp, rất nhanh.
Cô gái kia gật đầu, thái cực quyền là lấy như thắng cương, cái hai người dùng đều là thái cực công pháp, hơn nữa tốc độ rất nhanh, cảm giác phiêu dạt của thái cực hoàn toàn lộ ra.
-Như Yên, cô có thích Lý ca ca không, đáng tiếc có thích cũng không được, muộn rồi, người ta giờ là người của Giai Giai.
Một chị bên cạnh cô gái trẻ chùng mày xuống, hai cô gái vui đùa rời cửa sổ, một lát lại ở trên giường.
Vương Giai Giai quay đầu nhìn họ một cái nhếch miệng cười.
Hai a đầu còn nhỏ, lại là chỗ thân tình, coi như chị em của cô.
Bắc Kinh rất lớn nhưng bọn họ có thể nói rất nhỏ, ví dụ ban nãy cô nương tên Như Yên cô vỗn họ Ngọc, là tiểu công chúa của Ngọc gia kinh thành.
Ngọc gia không giống Vương gia, bình thường cũng rất bề bộn nhưng ở Bắc Kinh không ai dám đắc tội, cũng không thể xem thường, Ngọc gia là thế lực của tỉnh rất lớn, bố của Ngọc Như Yên bây giờ cũng là quan của một tỉnh, rất có quyền lực.
Khi mấy cô gái trêu đùa cuộc tỷ võ ở bên sân bóng lại có sự thay đổi mới.
Giữ thế lâu Lý Dương có chút lo lắng, thể lực của anh tiêu hao rất nhanh, sự thực không giống như trong tiểu thuyết, cao thủ võ lâm đều có nội lực mạnh, có thể chiến đấu ngày đêm không cần nghỉ ngơi.
Đừng nói ba ngày ba đêm, ba mươi phút đã mệt chết người.
Thái cực công pháp của Lý Dương vốn không như Trần Chính Dung, thêm nữa anh lại là phương tấn công, lúc này đã sắp không chống đỡ nổi.
Trần Vô Cực lặng lẽ gật đầu.
Anh xem tình hình bây giờ của Lý Dương, nói thật Lý Dương có thể áp chế Trần Chính Dung thời gian dài như vậy làm Trần Chính Dung chỉ có thể chống đỡ, điều này đã làm anh rất ngạc nhiên.
Sau đó anh chuẩn bị bảo hai người dừng để bình thủ kết thúc trận đấu võ này.
Như vậy đối với Trần Chính Dung có vẻ không công bằng nhưng cuộc đấu võ này vốn không công bằng, cao cấp đấu với trung cấp, Trần Chính Dung đã chiếm ưu thế Trần Vô Cực biết rõ điều này.
Nghiêm túc mà nói Trần Chính Dung bị Lý Dương áp chế được là coi như cô thua rồi.
-Lên
Trần Chính Dung đột nhiên kêu một tiếng, cô bị Lý Dương áp chế lâu như vậy đã vô cùng uất ức, lúc này cô cũng cảm thấy Lý Dương hậu lễ không theo, nhân cơ hội này thoát khỏi sự áp chế của Lý Dương.
Khoảng thời gian lúc nãy có thể nói là lúc cô uất ức nhất.
Cô bất luận biến chiêu thế nào Lý Dương dường như đều có thể biết trước, giành trước ngăn chặn cô, nếu không phải thực lực của cô thực sự hơn Lý Dương rất nhiều thì sợ đã thất bại lâu rồi.
Một người tự kiêu chưa bao giờ biết thua kém ai như cô mà nói đây là một việc không thể chấp nhận được.
-Chính Dung, dừng tay.
Trần Vô Cực vội vàng kêu một tiếng, Trần Chính Dung lần này lợi dụng sức lực của Lý Dương không theo được, đột phá thành công rồi sự phong tỏa của Lý Dương sau đó rất có khả năng chuyển phòng vệ thành tấn công.
Sức lực của Lý Dương vốn không theo được rồi nếu lại chuyển thành thế phòng thủ sợ không thủ được.
Trần Chính Dung hơi ngạc nhiên, cô hiểu đây là bố đang bảo mình dừng, hôm nay Lý Dương là chú rể, đấu võ cũng có điểm dừng không thể làm thương người này.
Trong lúc cô ngạc nhiên Lý Dương lại lùi sau một bước dài đứng một bên thở phì phò nhìn chằm chằm Trần Chính Dung.
Trần Chính Dung nhìn Lý Dương, trên mặt đột nhiên lại có chút tức giận, người hướng về trước, muốn lột bỏ trên vai Lý Dương, Lý Dương đang thở nhẹ, sự thay đổi đột ngột này làm tinh thần anh lập tức thắt lại.
-Chính Dung con làm gì?
Trần Vô Cực vội vàng lên tiếng đồng thời nhảy lên, anh không ngờ Trần Chính Dung không dừng lại mà còn tiếp tục tấn công Lý Dương.
-Bố, cho con thời gian phút, phút là được.
Trần Chính Dung kêu to một tiếng, trong lòng cô vẫn vô cùng tức giận.
Ban nãy cô vốn đã dừng rồi nhưng sau khi dừng lại nhìn thấy nụ cười trên mặt Lý Dương lại làm cô tức điên lên mà còn hơn cả ban nãy.
Nhưng điểm này cô nghĩ oan cho Lý Dương rồi.
Lý Dương là cười theo thói quen, nụ cười của anh vốn không có ý gì lại bị Trần Chính Dung hiểu lầm.
Cao thủ đại nội cả ngày đi theo thủ trưởng chỉ để bảo vệ thủ trưởng tính tình cũng có chút kỳ lạ, Trần Chính Dung này bình thường ngoài thủ trưởng ra cũng coi trọng lời của Trần Vô Cực.
-Đừng có làm loạn.
Trần Vô Cực đang định ra tay lập tức lại đứng ngây ra đó nhìn phía trước.
Lý Dương vốn đã dùng gần hết sức lực trên đầu đột nhiên lại xuất hiện một làn sương trắng, sương trắng này là sương trắng tạo hình, không phải là nhiệt khí sau khi vận động với cường độ cao.
Trần Chính Dung đang chuẩn bị tấn công lần nữa lúc này cũng ngây ra.
Mà Trần Chính Hoa bên cạnh lại trợn to mắt.
-Không thể nào, đây không thể nào, tại sao lại có thể là sương khí hóa hình.
Trần Chính Hoa trong miệng lẩm bẩm, như thể thấy quỷ, những người khác chỉ hiếu kỳ nhìn Lý Dương, họ không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lý Dương lúc này toàn thân trên dưới có một cảm giác rất thoải mái không thể nói ra, ban nãy khi Trần Chính Dung định tấn công lần nữa thực sự dọa anh một trận khiếp sợ làm anh lại tập trung toàn bộ tinh thần và sử dụng sức lực cuối cùng.
Sức lực này không nhiều căn bản không chống đỡ được sự tấn công của Trần Chính Dung, trong thời điểm mấu chốt quan trọng thì tuyến đen của toàn thân trong cơ thể anh đều phân ra ngoài, toàn bộ nhập vào mạch huyệt của Lý Dương.
Sự nhập vào của tuyến đen này làm cơ thể Lý Dương trong nháy mắt đã tăng thêm không ít khí lực, so với khi mạnh nhất còn mạnh hơn gấp nhiều lần làm anh thậm chí có cảm giác chỉ cần giơ tay có thể đánh chết một con bò, cảm giác này rất dễ chịu không thể diễn tả.
-Điều này không thể, bố, anh ta tại sao có thể xuất hiện sương mù hóa hình chỉ có công pháp cao cấp mới có?
Trần Chính Hoa quay đầu khó khăn trên mặt đầy sự thắc mắc nhìn bố của mình, sương mù hóa hình là một loại biểu hiện bên ngoài thể hiện nội lực đạt tới mức rất cao, chỉ có công pháp cap cấp của thái cực công mới có thể làm được.
Lý Dương tiếp xúc với thái cực cũng chưa được một năm có thể từ sơ cấp tới trung cấp đã là rất hiếm gặp rồi, có thể đạt tới đỉnh cao trung cấp là không thể tưởng tượng, bây giờ lại đạt tới cao cấp Trần Chính Hoa thậm chí cảm giác mình không biết có phải nằm mơ không hay những gì nhìn thấy là áo giác.