Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

chương 1265: – chỉ tay năm ngón

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một trăm, một trăm năm mươi mét, tự nhiên được mở rộng ra, kết quả đã mở ra xung quanh được m.

Hai trăm mét đã gấp bốn lần m lúc trước rồi, gấp bốn lần nghe có vẻ không nhiều lắm, nhưng hiện tại Lý Dương có năng lực thu hẹp không gian lại, nếu tiến hành phân hình không gian bị thu hẹp thì khoảng cách mở rộng ra lớn hơn trước rất nhiều, lúc này đã có thể tăng độ dài lên m, độ rộng m rồi.

Điều này cũng có nghĩa là phạm vi mà Lý Dương có được đã lên đến m.

-A!

Lý Dương thoải mái vặn người một cái, phủi phủi tay, lần thôn tính này quả nhiên đã bù lại được những hao phí trước đó, đồng thời cũng giúp Lý Dương thấy yên tâm hơn.

Sự việc lần này cũng đã làm cho Lý Dương hiểu ra, năng lực đặc biệt của hắn không chỉ cố định lại một chỗ, nó có thể bị hao mòn đi, nhưng sự hao mòn này có thể bù đắp lại được, tuy vật dùng để bù đắp rất quý hiếm, nhưng chỉ cần có thể bù được là tốt rồi.

Điều này đối với Lý Dương mà nói không phải là chuyện xấu, điều mấu chốt nhất là hắn chứng minh được khả năng đặc biệt của mình có một không gian để phát triển.

Rời khỏi phòng sách, tinh thần Lý Dương đã hoàn toàn ổn định trở lại, hắn cùng với bạn bè bên ngoài nhộn nhịp tổ chức buổi tiệc rượu tân hôn, và cảm ơn sự giúp đỡ của họ.

Buổi tiệc rượu được bắt đầu từ rất sớm, Vương Giai Giai và người chị em của cô cũng đã lộ diện, đây cũng là lần đầu tiên Vương Giai Giai tiếp đón mọi người với tư cách chủ nhân.

Buổi tiệc rượu này cũng có nghĩa là cùng chung niềm vui với cô dâu và chú rễ.

Tiệc rượu bắt đầu sớm, kết thúc cũng sớm, hôm nay là hôm Lý Dương sẽ động phòng hoa chúc, mấy người Lý Xán vốn dĩ muốn ở lại thêm chút nữa, nhưng cuối cùng đều bị Lý Dương đuổi về hết.

Hôm nay là ngày của hai người họ, không ai được phép quấy rầy cả.

-Lý Dương!

Nhìn Lý Dương bước vào phòng ngủ, khuôn mặt nhỏ bé của Vương Giai Giai chợt đỏ bừng lên, thực ra cô đã ở đây trong một thời gian dài rồi, nhưng hôm nay nơi này mới chính thức thuộc về cô.

Có lẽ suốt đời cô sẽ không quên được ngày hôm nay.

-Giai Giai!

Lý Dương ôm nhẹ Vương Giai Giai vào lòng, nhớ lại từ lúc hai người lần đầu tiên gặp nhau cho đến bây giờ. Nhớ lại đêm bình yên nhìn thấy vẻ đẹp rực rỡ của Vương Giai Giai.

Hắn lúc đó không hề nghĩ là mình sẽ có ngày hôm nay. Và vận mệnh của hắn cũng đã hoàn toàn thay đổi chỉ sau một đêm.

Đêm tân hôn phải là một đêm lãng mạn và mãnh liệt, Lý Dương đã dậy rất sớm để chuẩn bị hết mọi việc, hôm nay hắn vẫn có rất nhiều chuyện để làm.

Đầu tiên hắn phải đến sân bay từ rất sớm để tiến hai ông bà Lý Quân Sơn và Lý Thành về quê.

Ngày mai trong nhà có tổ chức một buổi tiệc mừng tân hôn, tuy lad đơn giản hơn ở Bắc Kinh nhưng cũng có rất nhiều chuyện phải làm. Vì vậy hai ông bà phải về trước để chuẩn bị.

Hơn nữa hắn phải cùng Vương Gai Giai về nhà một lần.

Đây cũng coi như là hồi môn, cô dâu mới dù sao cũng phải về quê để ra mắt ba mẹ chồng, vì gia đình bọn họ không phải là một gia đình bình thường, nên nghi thức này cũng được tổ chức rất long trọng, mấy anh chị em của Vương Tồn Minh và gia đình Lương Phượng Anh cũng về cùng.

Vương Giai Giai là công chúa nhỏ của hai gia đình họ, vì vậy công chúa nhỏ kết hôn cũng là một chuyện đại sự đối với họ.

Buổi trưa, Vương Toàn Minh đặt một phòng khách lớn trong khách sạn Bắc Kinh, tất cả mọi người cùng đến đây ăn cơm, đây cũng coi như là một buổi tiệc gia đình, chỉ có những người thân trong gia đình Vương Gia mới có mặt.

Hai người anh trai của Vương Giai Giai còn ra rất nhiều câu hỏi cho Lý Dương, Vương Phong đợi ngày này đã lâu lắm rồi, hắn muốn báo thù một lần cho đã, hắn lúc trước đã bị Lý Dương chuốc say không biết bao nhiêu lần.

Tiếc là lần này không được như hắn mong đợi, Lý Dương uống không ít, tất cả khoảng năm sáu cân rượu. Lý Dương uống nhiều rượu tắng như vậy mà nhìn như chưa uống vậy, làm nhà Vương Gia ai cũng khiếp vía.

Ít nhất thì số người thân nam kia đều có thiện cảm với Lý Dương, uống được rượu cũng là một tài năng.

Bận rộn cả ngày nhưng Lý Dương cũng không thấy gì là mỏi mệt cả, tối đến tinh thần vẫn rất thoải mái.

Điều này Lý Dương cũng tự thấy ngạc nhiên, tinh thần tốt như vậy, hắn chỉ có thể quy công cho việc luyện Thái cực quyền và sau khi nuốt kim cương ở Bắc Kinh, ít nhất thì sức khỏe hắn bây giờ đã tốt hơn trước rất nhiều.

Thời gian từ từ trôi, trở về sau khi tổ chức hôn lễ ở quê, cuộc sống của Lý Dương lại càng trở nên bận rộn hơn.

Chuyện trong Viện bảo tàng đã trở thành một chuyện rất quan trọng với hắn. Ông cũng rất ủng hộ hắn trong chuyện này, Viện trưởng Hoàng thì càng tích cực giúp đỡ Lý Dương hơn nữa.

Viện trưởng Hoàng bây giờ chỉ còn đợi về hưu nữa thôi, sau đó thì vào Viện bảo tàng của Lý Dương để phát huy phần sức còn lại của mình.

Suy nghĩ này của ông làm cho những người trong Bộ văn hóa muốn giữ ông lại cũng đành bỏ cuộc, hồn đã đi rồi thì có giữ người lại cũng chẳng có tác dụng gì cả.

Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, khi biết được Viện Bảo tàng của Lý Dương có được nhiều bảo bối tốt như vậy, đến cả những lãnh đạo trong Bộ văn hóa cũng thấy thèm thuồng, những lãnh đạo thích thu tàng còn đang đợi sau khi Viện bảo tàng chính thức mở cửa sẽ đến chiêm ngưỡng một chuyến.

Năm mới đến, những bận rộn cũng kéo theo đến.

Thu hoạch của Lý Dương năm nay phải nói là cực lớn, trước năm mới hắn đã cho dỡ bỏ những công trình còn dang dỡ, đợi sang năm sẽ đóng cọc thi công lại.

Việc thiết kế Vương Giai Giai đã làm rất tốt, những thiết kế của những đại sư kiến trúc nổi tiếng trên thế giới đều đã có trong tay, chỉ cần đợi thi công xây dựng nữa thôi.

Tết Lý Dương không về quê mà ở lại Bắc Kinh.

Tết này Lý Dương còn đón hai ông bà Lý Quân Sơn và vợ chồng Lý Thành cùng đến Bắc Kinh, việc gặp phục kích lần trước cũng đã giúp họ hiểu việc làm ăn không phải là điều quan trọng nhất.

Mà quan trọng nhất là cả gia đình cũng sống hạnh phúc, vui vẻ bên nhau.

Tết năm nay ở Bắc Kinh, tuy là bọn họ mất đi bạn bè ở quê nhưng cũng đã đón tết rất vui vẻ.

Mồng một tết, họ ăn sáng xong rồi cùng đến nhà ông chúc tết, rồi ăn trưa ở nhà ông luôn, ông từ trước đến giờ chưa bao giờ coi gia đình Lý Dương là người ngoài cả.

Người của hai gia đình cũng chính là người trong một nhà.

Mồng hai, hai ông bà Lý Quân Sơn được Hà San San đưa đi thăm những chùa ở Bắc Kinh, chú Bắc Kinh rất nổi tiếng vào dịp tết đến, thần kiếm Can Tương của Lý Dương có được chính là nhờ lần đến thăm chùa đó.

Ngày này Lý Dương thì dẫn Vương Giai Giai về thăm nhà vợ, năm đầu mới kết hôn, đến thăm nhà vợ cũng phải thật long trọng.

Đợi tết qua rồi thì Lý Dương lại bận rộn với công việc của mình.

Địa chỉ di dời của Viện bảo tàng đã làm gần xong rồi, trước đó đã đấu thầu tìm đội thi công tốt, chỉ đợi đến khi đặt móng thôi, Viện bảo tàng này là một thiết kế lớn, ngoài kiến trúc chủ thể ra còn có rất nhiều kiến trúc phụ thuộc khác, số kiến trúc này chính là một quảng trường lớn.

Thiết kết của quảng trường rất tốt, nó mang vẻ đẹp cổ của Trung Quốc, cái này trong nước và cả thế giới đều chưa có, Lý Dương vô cùng hài lòng về thiết kế này.

Ngoài việc xây dựng Viện bảo tàng, việc triển lãm những bảo bối của Lý Dương cũng bắt đầu một nghị trình mới.

Sau khi Lý Dương mang bảo bối của mình đến một vài thành phố triển lãm thì đã giao nhiệm vụ này cho Lưu Cương và Hà San San, dù sao thì Lưu Cương bây giờ cũng là người mang ý nghĩa đại diện cho hắn nhất.

Còn Hà San San là tự đòi đi theo, ở nhà mãi cô cũng sắp phát điên lên rồi.

Thời gian từ từ trôi, Viện bảo tàng cuối cùng cũng bắt đầu khởi công. Kiến trúc chủ thể và một vài kiến trúc khác không ảnh hưởng đến kiến trúc phụ thuộc đã bắt đầu được thi công, theo dự tính, ba năm sau Viện bảo tàng sẽ chính thức được xây xong và bắt đầu mở cửa đón khách.

Mặc dù Lý Dương rất nôn nóng, nhưng hắn cũng hiểu ba năm không phải là dài.

Nhiều công trình kiến trúc lớn như thế này đều phải cần năm sáu năm mới xây xong, thậm chí là còn lâu hơn nữa, Viện bảo tàng Thủ đô đã phải bảy năm mới xây xong.

Giữa bộn bề bận rộn, mùa hạ lại đến rồi, nửa năm nay kd tuy bận nhưng vẫn dành thời gian để luyện tập Thái cực quyền.

Hơn nữa trong thời gian dài này, phần lớn thời gian Trần Vô Cực đều ở lại đây, ngoài tết về quê ra thì còn lại thời gian là ở Bắc Kinh.

Ông ở lại đây là để chỉ bảo cho Lý Dương. Sau khi thái Cực quyền đạt đến pháp công cao cấp thì yêu cầu luyện tập lại càng khắt khe hơn, có Trần Vô Cực chỉ bảo có thể giúp Lý Dương ít đi đường vòng hơn.

Tuy nhiên Trần Vô Cực cũng không thể ở Bắc Kinh mãi, Yết Dương có rất nhiều chuyện cần đến ông, cuối tháng năm, ông đành phải rời Bắc Kinh để về lại Yết Dương.

-Lý Dương, những cái có thể dạy cậu thì tôi đã dạy hết rồi, tôi tin sau này cậu sẽ thành thiên tài nổi tiếng nhất trong giới điêu khắc ngọc. cũng là truyền nhân kiệt xuất nhất của Trần Vô Cực chúng ta!

Trần Vô Cực nói với Lý Dương khi hắn đến tiễn ông ở sân bay.

-Sư phụ, ông quá khen rồi, ông yên tâm, tháng sau cháu sẽ đến Yết Dương, bên đó cháu vẫn còn có xưởng ngọc khí phải lo!

Lý Dương cười ha ha, nói thật là hắn không nỡ để Trần Vô Cực đi, trong thời gian Trần Vô Cực ở đây đúng là đã giúp đỡ hắn rất nhiều, Thái Cực quyền của Lý Dương đã bắt đầu ổn định ở pháp công cao cấp rồi.

Hắn bây giờ chỉ cách Trần Chính Dung một vạch nữa thôi, đó là trong điều kiện không sử dụng năng lực đặc biệt.

Nếu Lý Dương sử dụng đòn sát thủ này thì Trần Chính Dung tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn, thậm chí Lý Dương chắc chắc trong vòng mười chiêu là mình có thể đánh bại Trần Chính Dung, cứ coi như là Trần Vô Cực đi thì trước tình hình này cũng không dễ gì thắng được Lý Dương.

-Tiểu tử cậu vẫn còn nhớ xưởng ngọc khí của mình à, kể ra cậu đứng chỉ tay năm ngón mà cũng yên tâm đó chứ!

Trần Vô Cực cười lớn, Lý Dương là một cổ đông lớn trong xưởng Ngọc khí, nhưng hắn trừ khi xuất hiện hôm làm móng ra thì đến nay vẫn chưa đến thăm một lần, đúng là một ông chủ đứng vung tay tiêu chuẩn.

-Cái này, Mã Tuấn Đào rất có năng lực, còn có sự giúp đỡ của Tập đoàn Lâm Thị, cháu tin là bọn họ nhất định sẽ quản lý tốt!

Lý Dương lấy tay xoa đầu, bị Trần Vô Cực trêu hắn cũng thấy hơi xấu hổ.

Tuy nhiên việc đứng chỉ tay năm ngón cũng không phải là do hắn cố ý, mà tại hắn thực sự không có thời gian, Viện Bảo Tàng mới là sự nghiệp quan trọng nhất đối với hắn, nên đành phải bắt nạt mấy người Mã Tuấn Đào vậy.

Cùng lắm thì đợi lúc có thời gian, chọn một vài nguyên thạch cho xưởng, dựa vào phạm vi đặc biệt của Lý Dương hiện tại thì chọn nguyên liệu là một việc rất đơn giản.

Hoặc là đến Miến Điện đổ thêm vài khu mạch khoáng nữa, tìm một khu chuyên môn cung cấp hàng cho xưởng, không còn lo lắng vì thiếu hàng nữa, mấy người Mã Tuấn Đào sẽ bớt đi được rất nhiều phiền phức.

Đây cũng là điều tốt nhất mà Lý Dương có thể làm cho xưởng Ngọc khí, muốn hắn ở lại quản lý chắc chắn là không thể.

-Ha ha, đến giờ làm thủ tục bay rồi, cậu lo làm hết công việc ở đây đi, tôi sẽ ở Yết Dương đợi cậu!

Nhìn vẻ lúng túng của Lý Dương, Trần Vô Cực lại cười lần nữa, ông lấy túi từ tay Lý Dương rồi bước vào cửa kiểm tra an ninh.

-Ông yên tâm, cháu giải quyết xong việc ở đây lập tức sẽ đến đó!

Lý Dương gật đầu, Trần Vô Cực cười không nói gì rồi đi vào bên trong.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio