Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Chương : Lý Dương bị loại ?
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: metruyen
-Ngô Côn Đao , Lý Dương cậu thật sự có Ngô Côn Đao ?
Chu Diệp nhìn Lý Dương, vội vàng hỏi một câu.
Tin tức thanh thần binh tuyệt thế này xuất thế lan truyền trong tai các đại sư tham dự này, Chu Diệp phản ứng nhanh nhất, cũng là người phản ứng mạnh nhất.
Những người khác cũng đều phức tạp nhìn Lý Dương.
-Đúng!
Lý Dương gật đầu, lúc này hắn không phủ nhận, cũng không cần phải phủ nhận, hiện nay Ngô Côn Đao là công cụ thuận tay nhất của hắn, sau này lúc chạm ngọc đều sẽ sử dụng, sớm muộn tất cả mọi người đều sẽ biết.
-Có thể để ta xem thử không?
Chu Diệp tiến lên trước một bước, vẻ mặt trên mặt càng sốt ruột hơn, Ngô Côn Đao đối với người khác chỉ là hâm mộ, đối với anh ta ý nghĩa hoàn toàn khác.
Nghiêm túc mà nói, Chu Diệp là truyền nhân chân chính của Lục Tử Cương, phương pháp khắc đao của Lục Tử Cương anh ta sớm đã nghiên cứu vô cùng thấu triệt. Nếu không thì cũng không thể bắt chước Lục Tử Cương giống như vậy.
-Không thành vấn đề!
Lý Dương không do dự, trực tiếp lấy ra Ngô Côn Đao đưa cho Chu Diệp.
Con dao nho nhỏ, bên dưới còn có mấy thanh gỗ đang kẹp lại, Ngô Côn Đao này vừa nhiên có cảm giác rất bình thường, nhưng đồ chơi nhỏ tự chế của trẻ con nông thôn trước đây.
Hoàng Hạo, Tề Hải Dương bọn họ cũng đều tụ lại, nhìn tỉ mỉ thanh thần bình tuyệt thế trong truyền thuyết.
Nếu không phải lịch sử có các tư liệu ghi chép. Cho dù Lý Dương nói ra chắc không có ai tin thanh dao nhỏ bé này là Ngô Côn Đao trong truyền thuyết. Nó hoàn toàn không giống với tưởng tượng của rất nhiều người.
-Là nó, thật sự là nó!
Chu Diệp khẽ run, các cơ thịt trên mặt vì kích động cũng khẽ rung động.
Ngô Côn Đao , đối với các đại sư khác mà nói, chỉ là thần binh trong truyền thuyết, nhưng đối với Chu Diệp khác hoàn toàn. Đây là đồ vật quan trọng nhất có thể thay đổi kiếp chạm ngọc. Ý nghĩa của thanh đao này chỉ có chính anh ta rõ nhất.
Chu Diệp có thế mô phỏng Tử Cương Ngọc, nhưng chỉ la có thể bắt chước một phần, không thể bắt chước toàn bộ, nguyên nhân lớn nhất chính là trong tay anh ta không có Ngô Côn Đao , có vài đặc điểm của Tử Cương Ngọc anh ta làm không được.
Trên thực tế, các ngọc cổ mà Chu Diệp bắt chước, hầu hết đều là bắt chước cao độ, Tử Cương Ngọc chỉ chiếm một phần nhỏ, rất nhiều Tử Cương Ngọc đều là Lục Tử Cương dùng Ngô Côn Đao điêu khắc ra. Đặc tính của Ngô Côn Đao là độc nhất vô nhị, Chu Diệp cũng không thể mô phỏng được.
Tuy nhiên có Ngô Côn Đao thì khác hẳn, có thanh đao này, Chu Diệp có lòng tin, ngoài tác phẩm của tông sư Lục Tử Cương ra, anh ta có thể mô phỏng hầu hết Tử Cương Ngọc ra.
Nói như vậy, anh ta là Lục Tử Cương chân chính thứ hai, thậm chí có khả năng giống như Lục Tử Cương, đột phá trở thành nhất đại tông sư.
Nhất đại tông sư nghĩ đến điều này trong lòng Chu Diệp liền giật mình, ánh mắt nhìn Ngô Côn Đao trở nên nóng bỏng hơn.
-Lý Dương, Ngô Côn Đao cậu tìm được như thế nào?
Tề Hải Dương đột nhiên hỏi một câu, Tề Hải Dương thông qua Tề Lão biết được thần binh này trong tay Lý Dương, nhưng quá trình cụ thể hoàn toàn không biết.
Vấn đề của anh ta cũng làm cho các đại sư khác cũng ngẩng đầu lên, đối với vấn đề này bọn họ cũng như vậy rất hiếu kỳ.
-Tôi đơn thuần là may mắn, là một phiên đấu giá ngẫu nhiên gặp được.
Lý Dương mỉm cười, chầm chậm nói ra một câu, quá trình cụ thể hắn hoàn toàn không nói ra ngoài, cũng không muốn nói. Bên trong còn liên quan đến bí mật của người khác, Ngô Côn Đao quả thực mà nói luôn luôn là vật kế thừa trong tay người Dương gia.
Mà Dương gia lại liên quan đến Chu gia, tường tận nói, Chu Diệp cũng sẽ bị liên lụy vào.
Các cái này đều là nợ cũ năm xưa, không nhắc cũng thôi.
-May mắn của Lý tiên sinh mới khiến chúng tôi hâm mộ nhất!
Một đại sư chạm ngọc của bản địa Yết Dương không kìm nổi nói một câu, rất nhiều người đều gật đầu đồng ý, am hiểu của bọn họ đối với chạm ngọc của Lý Dương đều không nhiều, nhưng nói đổ thạch, mỗi người đều phải giơ ngón tay cái lên.
Trong đổ thạch cần rất nhiều may mắn, Lý Dương đổ ra các Phỉ Thúy đỉnh cấp, bất kỳ thầy chạm ngọc nào đều đỏ mắt.
-May mắn của Lý tiên sinh mói thật sự đứng đầu!
Một vị đại sư chạm ngọc đến từ Nam Kinh cũng nói theo một câu, anh vừa nói xong, mấy vị đại sư của Yết Dương đều ngẩng đầu, trừng mắt nhìn anh ta một cái.
Đại sư chạm ngọc Yết Dương nói là ngưỡng mộ may mắn của lý dương, lời này nói rất thật, bất cứ ai đều rất ngưỡng mộ Lý Dương. Nhưng nói may mắn của Lý Dương đạt được thứ nhất, có ý ảnh hưởng.
Lời của đại sư chạm ngọc Nam Kinh này rất dễ bị người khác hiểu thành hôm qua Lý Dương đứng thứ nhất cũng vì may mắn, tự thân hoàn toàn không có trình độ thực sự. Lý Dương là đại diện dự thi của Yết Dương, khó trách các đại sư chạm ngọc Yết Dương này sẽ cùng tức giận người này.
-Hồ đại sư, Lý Dương không những may mắn tốt, các mặt đều rất tốt, đối với chạm ngọc mà nói, quan trọng nhất là thực lực!
Hoàng Hạo đứng ra nói một câu, anh ta ở đây hòa giải.
Chạm ngọc Nam Kinh cũng là chi nhánh của Tô Châu, bọn họ cũng xem như người cùng lò, Hoàng Hạo không muốn để anh ta và Yết Dương náo động mất vui.
-Đúng, quan trọng nhất là thực lực!
Vị đại sư họ Hồ này cũng nói theo một câu, cũng trừng mắt nhìn mấy vị đại sư chạm ngọc của Yết Dương một cái, cũng là đại sư chạm ngọc giữa giữa nhau nhất định không phục.
-Lý tiên sinh, trả lại ông!
Nóng bỏng trong mắt của Chu Diệp dần dần biến mất, sau khi anh ta cẩn thận nhìn Ngô Côn Đao lại trả lại đao cho Lý Dương.
Trong lòng Chu Diệp đối với thanh đao này có khát vọng mãnh liệt khác thường, anh ta khát vọng có được thanh đao này, xem xem có thể mang lại cho mình đột phá hay không, khiến mình chân chính trở thành Lục Tử Cương.
Nhưng đồng thời anh ta cũng hiểu, thanh dao này thuộc về Lý Dương, bối cảnh của Lý Dương anh ta căn bản không cần đi tìm hiểu cũng biết có khủng bố như thế nào.
Anh ta là người thông minh, người thông minh biết việc gì có thể làm, việc nào không nên làm, anh ta sẽ không điên đến mức cho rằng mình có thể từ trong tay Lý Dương lấy lại thanh dao này, đó là việc không thể.
-Kia, kia là gì?
Một vị đại sư chạm ngọc đột nhiên kêu lên một tiếng, anh ta ngơ ngác ngẩng đầu nhìn màn hình lớn.
Tất cả đại sư chạm ngọc đều ngẩng đầu theo, cùng nhìn màn hình lớn, sau khi trông thấy màn hình lớn, bọn họ giống như vị đại sư chạm ngọc vừa nãy đều há hốc miệng, ngây ngẩn nhìn lên trên.
Lý Dương cũng ngẩng đầu, cũng như thế lộ ra kinh ngạc.
Ban tổ chức cuộc thi đại sư xem các hoạt động góp vui không hấp dẫn người lắm. Đơn giản bắt đầu quay lại chiếu quá trình chạm ngọc của các đại sư ban nãy, đầu tiên là Lý Dương, đoạn Lý Dương xuống dao cắt ngọc.
Bên tổ chức cũng có người thông minh, bọn họ biết cái gì hấp dẫn người nhất.
Quả nhiên, đoạn video này vừa phát lại, tiếng tranh cãi trong sân vận động nhất thời lắng xuống không ít, rất nhiều người đều mở to mắt nhìn màn hình lớn.
-Đây chính là uy lực của Ngô Côn Đao?
Tề Hải Dương ngơ ngẩn nói một câu, bọn họ đều là đại sư cùng dự thi, dùng nguyên liệu ngọc như nhau, tất nhiên biết rõ sự cứng rắn của nguyên liệu ngọc này.
Giơ tay, xuống dao, nguyên liệu ngọc như thế bị Lý Dương cắt đi, động tác này ở trong mắt người ngoài rất phóng khoáng , nhưng trong mắt người trong nghề là khủng bố.
Bọn họ chưa từng nghĩ, nguyên liệu ngọc có thể bị cắt như vậy.
-Ngô Côn Đao , Ngô Côn Đao cắt ngọc, tin đồn là thật!
Hoàng Hạo cũng dáng vẻ ngây ngẩn, Ngô Côn Đao khiến anh ta rung động càng lớn, anh ta sớm nghe nói Ngô Côn Đao cắt ngọc như bùn, nhưng tận mắt thấy tuyệt đối là việc khác.
Tiếng nói chuyện trong người xem càng ngày càng nhỏ, trên màn hình lớn không ngừng phát lại hai đoạn Lý Dương cắt ngọc, còn dùng hiển thị chậm lạ, để mọi người trông thấy rõ, nguyên liệu ngọc được Ngô Côn Đao cắt như thế nào.
Các động tác này của Lý Dương, đủ phát năm sáu phút, lúc này bắt đầu bắt lại quá trình làm việc của các đại sư khác.
Tuy nhiên năm sáu phút này đủ để chấn động bất cứ ai.
Hoàng Hạo, Tề Hải Dương, Hành Khải còn có bọn người Chu Diệp đều quay đầu, lẳng lặng nhìn Lý Dương, lại nhìn vào cái hộp có Ngô Côn Đao trong tay Lý Dương.
Hiện giờ mắt nóng bỏng nhất đã không chỉ một mình Chu Diệp.
Trông thấy quá trình Lý Dương cắt ngọc như vậy, ai cũng biết dao này đối với một đại sư chạm ngọc mà nói có ý nghĩa gì, có thanh dao này trong tay, mỗi đại sư đều tin rằng trình độ chạm ngọc của mình sẽ thẳng cấp.
Cho dù không học qua phương pháp khắc dao, cũng có thể lần nữa học tập tiến bộ, phương pháp khắc dao bản thân hoàn toàn không khó, chủ yếu là học tập gian khổ, cần ý chí rất nhiều, các khó khăn này bọn họ đều có thể vượt qua.
-Lý tiên sinh, thần khí!
Hành Khải trùng điệp thở dài, cho dù là anh ta cũng đối với Ngô Côn Đao của Lý Dương ngưỡng mộ không ngừng, dao như thế trong tay người khác nhiều nhất chỉ là sắc bén, nhưng trong tay đại sư chạm ngọc chính là thần khí, thần khí vô cùng quan trọng.
-Hành đại sư quá khen rồi, tôi cũng chẳng qua là kế thừa của người đi trước!
Lý Dương mỉm cươi nói một câu, biểu hiện của hắn rất khiêm tốn, các đại sư chạm ngọc đối với suy nghĩ của hắn bất giác có chút thay đổi.
Thanh dao này quả là Lục Tử Cương tìm ra, cũng có thể nói là cây của Lục Tử Cương trồng, Lý Dương nói hậu nhân kế thừa cũng không quá, tuy nhiên kế thừa như vậy ai cũng đều muốn kế thừa, đáng tiếc bọn họ đều không có cơ hội.
Ngô Côn Đao cả thế giới chỉ có một con này.
-Lý Dương cậu có Ngô Côn Đao trong tay, tôi tin rằng, thi đấu đại sư lần này nhất định có thể giành được thành tích không tồi!
Hoàng Hạo lại nói một câu, chỉ là trong ngữ khí có chút chua xót!
Hoàng Hạo đối với Lý Dương xem như là người hiểu nhất, anh ta biết trình độ của Lý Dương hoàn toàn không chỉ là đại sư sơ cấp, thậm chí bằng mình trước đây. Anh ta cũng biết trong tay Lý Dương có một khối nguyên liệu Phỉ Thúy cực phẩm hắc bạch vô thường , lại thêm Ngô Côn Đao này, Lý Dương chỉ cần phát huy tốt, nhất định có thể thứ tự nhất định.
Có khả năng sẽ uy hiếp bọn họ.
Bọn Hoàng Hạo chính là đang hướng đến quán quân, uy hiếp đối với bọn họ cũng tương đương khả năng Lý Dương có thể đoạt quán quân, đây là suy nghĩ của Hoàng Hạo, đây cũng có nghĩa Hoàng Hạo đã hoàn toàn coi trọng Lý Dương, coi trọng thực lực của Lý Dương.
Lý Dương vừa muốn nói, đột nhiên ngẩng đầu.
Trần Vô Cực, Hồng Lão bọn họ theo thứ tự đi ra, mười hai vị giám khảo lần nữa trở về ghế giám khảo, các đại sư dự thi lập tức không có suy nghĩ khác, tất cả đều lo lắng nhìn các giám khảo này.
Các giám khảo ra ngoài rồi, chứng minh bọn họ đã bình xét xong tác phẩm, kết quả thi đấu hôm nay lập tức có thể biết được.
Trông thấy các vị giám khảo này ra ngoài, ghế khán giả cũng yên tĩnh rất nhiều, rất nhiều người đều suy đoán kết quả hôm nay, có các đại sự có thể được thăng cấp, có đại sư nào có thể đoạt được thành tích tương đối tốt.
Trong suy đoán của mọi người, có một điểm chung, cho dù fan của Lý Dương vẫn ủng hộ, hoặc các người bình thường khác đều cho rằng trong số những người bị loại lần này tất nhiên có Lý Dương.