Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Chương – Tình hình thị trường gần đây
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: metruyen
Cuộc thi vẫn tiếp tục được diễn ra, Tề Lão đánh giá xong trực tiếp thăng cấp cho mười tác phẩm, còn lại mười lăm tác phẩm đang chờ thăng cấp cũng đã được mang ra, chúng sẽ do hai giám khảo khác đánh giá đơn giản, sau đó khán giả sẽ lựa chọn.
Khán giả sẽ chọn ra năm tác phẩm được thăng cấp trong số mười lăm tác phẩm đó.
Cuộc thi đại sư xủa Yết Dương lần này đúng là được lợi thế, năm tác phẩm mà tác giả bầu chọn có hai tác phẩm của họ, làm những đại sư tham gia khác đều thấy nuối tiếc.
Đây chính là ưu thế của sân nhà, bọn họ chỉ có thể hi vọng, cuộc thi đại sư sau này sẽ tổ chức ở địa phương họ, như vậy bọn họ có thể lợi dụng sự bình chọn của khán giả, để làm tăng lên số người lọt vòa vòng chung kết.
h phút trưa, cuộc thi ngày thứ hai đã hoàn toàn kết thúc, tất cả mọi người bắt đầu rời khán đài, ngày này cũng quyết định số người tham gia vào ngày thứ ba, cũng là ngày cuối cùng của cuộc thi.
Từ người lúc mới bắt đầu, sau cùng có mười lăm người được lọt vào vòng chung kết, có thể nói rằng tỉ lệ đào thải là rất cao, cuộc thi đại sư này cũng đã thực hiện được tông chỉ chọn những cái tốt nhất trong những cái tốt nhất.
Mười lăm người được thăng cấp lúc này đều cảm thấy rất căng thẳng, chất lượng của cuộc thi lần này vượt xa những cuộc thi trước đây, muốn có được thành tích là điều không dễ.
Cũng có thể nói, tất cả mọi người đều không biết kết quả cuối cùng sẽ như thế nào, không ai biết được quán quân sẽ là ai.
Những người bị đào thải rồi bây giờ cũng không thấy nản lòng nữa.
Bọn họ đã thấy được, cuộc thi lần này chắc chắn sẽ được tuyên dương, sẽ trở thành kinh điển trong giới điêu khắc ngọc.
Một lần xuất hiện bốn vị đại sư đỉnh cấp, và một thiên tài nhìn không ra trình độ như thế nào nữa, hoạt động như vậy hiếm mà gặp lại sau này, cho dù là có thì sức ảnh hưởng của nó cũng không thể vượt qua hoạt động lần này.
Không có một cuộc thi nào có thể cùng lúc xuất hiện bốn đại sư đỉnh cấp được.
Cuộc thi như thế này đối với nhiều người mà nói, có tham gia là tốt lắm rồi, cuộc thi chất lượng cao, có thể tham gia vốn dĩ là một vinh dự, vì vậy những người bị đào thải giờ cũng đã thấy thoải mái hơn, bọn họ không cần phải tham gia thi đấu nữa. Nhưng có thể thoải mái tận hưởng cuộc thi chung kết vào ngày mai.
-Trần Lão, chúc mừng ông!
Lúc ra về, mấy vị giám khảo khác cùng đến chúc mừng Trần Lão, trước mắt Yết Dương đã giành nhiều thắng lợi nhất trong cuộc thi lần này.
Mười lăm đại sư tham gia vòng chung kết, thì có bốn người đến từ Yết Dương, ngoài Lý Dương và La Thụy Hoa trực tiếp thăng cấp ra thì hai người còn lại là do khán giả bình chọn, đúng là rất may mắn.
Bốn người đã chiếm / rồi, Yết Dương chính là nơi có số người được thăng cấp nhiều nhất.
-Ha ha, mọi người cũng có kém gì đâu. Ngày mai để họ đem tất cả sức lực ra để giành được vị trí cao nhất!
Trần Vô Cực cười lớn, Yết Dương là đơn vị chủ nhà, lần này đúng là không làm mất mặt cái chức danh chủ nhà của mình, bốn người, bất kể là bằng con đường nào thì cũng đá mang về cho Yết Dương một niềm tự hào rất lớn.
Tông sư Trần Vô Cực, người dẫn đầu tinh thần Yết Dương, lần này cũng được rạng rỡ mặt mày.
Hồng Lão cười gật đầu,, ông chúc mừng Trần Vô Cực, nhưng trong lòng không hề có chút đố kỵ nào cả, lần này Tô Châu cũng đã thể hiện rất tốt, đã thể hiện được sự tôn nghiêm của ngành điêu khắc ngọc thành phố mình.
Ngoài Yết Dương ra, Tô Châu là nơi có nhiều đại sư thăng cấp nhất, Tô Châu có Hoàng Hạo, Chu Diệp, và một vị được khán giả bình chọn nữa, tất cả là ba người.
Con số này cũng đã cho thấy trình độ của Yết Dương và Tô Châu, trong mười lăm người được thăng cấp thì hai nơi này đã chiếm hơn một nữa. Có được kết quả này cũng là nhờ công lớn từ cuộc thi đại sư hai thành phố của họ.
Điều này cũng làm cho Hiệp hội ngọc thạch và những đại sư điêu khắc ngọc ở những nơi khác nảy sinh những cách nghĩ khác nhau.
Cuộc thi đại sư toàn quốc với quy mô lớn như vậy, muốn tổ chức mỗi năm một lần là rất khó, có thể là hai hoặc ba bốn năm mới tổ chức một lần, tuy nhiên những vùng lân cận của họ mỗi năm tổ chức một cuộc thi với quy mô nhỏ thì không thành vấn đề.
Tổ chức những cuộc thi đại sư nhỏ như vậy,có thể giúp hai nơi có sự giao lưu với nhau để cùng nhau tiến bộ, tin rằng, tổ chức thêm vài lần nữa thì có thể làm cho trình độ của hai địa phương được nâng lên đáng kể.
Cuộc thi kết thúc rồi, phóng viên nhà báo vội quay về viết bản thảo, còn khán giả thì tốp năm tốp ba vừa đi vừa bàn luận, họ còn đoán người thắng cuộc ngày mai là ai.
Trận chung kết là vòng thi hấp dẫn nhất, nó diễn ra trong cả một ngày, trong ngày đó đại sư sẽ phát huy hết năng lực của mình, mỗi người chuẩn bị một nguyên thạch riêng, dùng phương pháp sở trường của mình để cho ra những tác phẩm đẹp nhất.
Thứ mà được tự do phát huy như vậy là những thứ mang tính thưởng thức nhất.
Bất kể là người ta có am hiểu về điêu khắc hay không thì rất nhiều người đều mong đợi cuộc thi ngày mai, đây cũng là nhờ công của những ngày thi trước, chúng quá hấp dẫn, cho dù là những người không hiểu cũng có thể thưởng thức được.
-Anh Lý, có điện thoại!
Lý Dương vừa lên xe, Triệu Khuê liền mang điện thoại đến, lúc thi đấu, điện thoại và những thứ khác của Lý Dương đều do Triệu Khuê giữ.
-An Văn Quân!
Cầm điện thoại lên nhìn số gọi đến, hắn hơi ngạc nhiên.
Hắn và An Văn Quân đã mấy tháng không gặp rồi, Lý Dương cũng biết là An Văn Quân đã từng đến Bắc Kinh tìm hắn, nhưng lúc đó hắn bận việc của Viện Bảo Tàng nên không có thời gian để gặp.
Nghĩ một lúc, Lý Dương lại cười lắc đầu rồi nghe điện thoại.
Bây giờ hắn đang ở Yết Dương, Yết Dương cách Quảng Châu không xa, hơn nữa cuộc thi đại sư nay Báo Ngọc khí Bình Châu đã có đưa tin, An Thị chắc chắn là có biết đến chuyện này, nên An Văn Quân gọi điện cho mình cũng không có gì lạ.
-Bộ trưởng An, chào cô!
-Chúc mừng cố vấn Lý, hai ngày thi đều đứng đầu!
An Văn Quân cười nói, Lý Dương hơi ngạc nhiên, hắn chưa kịp nói gì thì bên kia đã lên tiếng:
-Cố vấn Lý, không biết là anh có thời gian không, tôi muốn mời ăn đi ăn cơm?
-Mời tôi ăn cơm, bây giờ cô đang ở Yết Dương sao?
Lý Dương lập tức có phản ứng, An Văn Quân chắc chắn đang ở đây, nếu không thì sẽ không biết được thành tích của hắn sớm như thế, mấy tờ báo ngọc khí kia giờ vẫn chưa kịp đăng tin đâu.
-Không sai, cố vấn Lý nhận lời mời đi!
An Văn Quân cười nói.
Lý Dương liền cười:
-Bộ trưởng An khách sáo rồi. Nếu mời thì phải để tôi mời, tôi cũng coi như là người Yết Dương, Bộ trưởng An, bây giờ cô đang ở đâu?
An Văn Quân không tranh giành ai mời khách với Lý Dương liền nói địa chỉ của mình, thực ra khoảng cách của cô với Lý Dương không hề xa, Lý Dương đang ở chỗ để xe, còn cô thì ở cổng sân vận động.
Đối với cô, gặp được Lý Dương mới là mục đích lớn nhất.
Một năm gần đây, đặc biệt là nữa năm trở lại đây, sự cạnh tranh trong thị trường ngọc khí càng lúc càng lớn, việc thu mua nguyên liệu thực sự đang gặp rất nhiều khó khăn.
Khu mạch khoáng Miến Điện đã càng ngày càng hiếm hàng, đại giao địch năm ngoái đã mua không ít hàng của năm gia tộc ở đây, gia tộc Thorton bây giờ nhờ có khu mạch khoáng lớn nên cũng dễ thở hơn.
Còn tướng quân Cuba và mấy người nữa tuy là chưa đến mức cạn kiệt nhưng tình hình mỗi lúc một khó khăn, An Văn Quân nghe nói bọn họ đã mời Phỉ Thúy Vương đến để đổ quặng, cũng không biết là có phải vì Phỉ Thúy Vương tuổi tác đã cao hoặc đã về vườn lâu rồi hay không mà hiệu quả đố quặng của ông không được tốt lắm.
Tuy là không có lỗ, nhưng số tiến kiếm được cũng không bao nhiêu, hoàn toàn không thể nuôi sống nổi mấy gia tộc họ.
Như vậy thì gia tộc Thornton với khu mạch khoáng lớn càng ngày càng có uy quyền hơn, đặc biệt là mấy tháng gần đây, những thương gia mua nguyên thạch trong nước hầu như đều liên lạc với gia tộc Thornton, trực tiếp mua nguyên thạch từ họ.
Châu báu An Thị cũng như vậy.
Mối quan hệ giữa gia tộc Thorton và An Thị hiện tại rất tốt, luôn nhận được sự ưu đãi khi mua hàng, tuy nhiên tăng nhiều mà thịt thì ít, gia tộc Thornton có muốn ưu đãi cũng không thể ưu đãi hết được, hơn nữa họ cũng không phải là không hạn chế cung cấp hàng, ngoài bán ra ngoài ra thì bọn họ cũng phải lưu kho nữa.
Vì vậy mà nửa năm trở lại đây, An Thị cũng đang đối mặt với vấn đề nguồn hàng mỗi ngày một khan hiếm, nên đang gấp rút tìm kiếm nhiều nguồn cung cấp hàng hơn.
Có càng nhiều nguyên liệu mới có thể kiếm được càng nhiều tiền. Bây giờ không có nguồn hàng, An Thị đành phải đứng nhìn tiền sắp đến tay mà rời đi, lúc này những người cấp cao mới hiểu được tầm quan trọng của Lý Dương.
Tiếc là khi hiểu ra thì đã hơi muộn, lúc này muốn mượn sức Lý Dương còn khó hớn trước rất nhiều.
An Văn Quân hiểu những điều này, nhưng cô chưa từng từ bỏ, chỉ cần có cơ hội là cô đều cố gắng, đây mới chính là nguyên nhân cô mời Lý Dương ăn cơm sau khi cuộc thi kết thúc.
Cống sân vận động cách bãi đổ xe không xa, vài phút sau, Lý Dương đã nhìn thấy An Văn Quân và Trương Ưng đang đứng đợi ở bên đường.
-Bộ trưởng An, giám đốc Trương!
Lý Dương kéo cửa kính xuống vẫy tay chào họ, mặt tươi cười rạng rỡ.
Hắn không ngờ Trương Ưng cũng ở đây, nhìn thấy Trương Ưng hắn lại nhớ lại lúc hắn còn làm việc ở Châu báu An Thị, lúc đó Lý Dương vô cùng coi trọng công việc hiện tại của hắn.
Hắn lúc đó cũng chưa từng nghĩ là mình sẽ có ngày hôm nay.
An Văn Quân, Trương Ưng bước lên xe, Triệu Khuê trực tiếp lái xe rời đi, cống sân vận động lúc này có rất nhiều học sinh, nếu để chúng nhìn thấy Lý Dương e rằng khó mà đi được.
Những học sinh này là những fan cuồng nhiệt, lúc ở Ma Cao Lý Dương đã biết được điều đó.
-Bộ trưởng An, hai người đến Yết Dương khi nào vậy?
Lý Dương cười hỏi một câu, xe hắn đang đi lúc này là xe thương vụ của xưởng ngọc khí, mấy người bọn họ ngồi đều không thành vấn đề.
-Mới đến hôm nay, cố vấn Lý, anh đến Quảng Đông mà cũng không nói một tiếng, có nên phạt không đây?
An Văn Quân cười nói, Trương Ưng vội tiếp lời:
-Đúng vậy, cố vấn Lý đến Quảng Đông, mà cũng không nói một tiếng, chúng tôi nhờ đọc báo mới biết được đó!
-Ngại quá, lần này tôi đến hơi vội vàng, chỉ là đến để tham gia cuộc thi, tôi chịu phạt, lát nữa sẽ tự phạt ba ly!
Lý Dương vội xua tay, Trương Ưng lại cười nói một câu, hắn biết rõ tửu lượng Lý Dương như thế nào.
Triệu Khuê lái xe, chỉ một lúc sau xe đã đến khách sạn, lúc ở trên xe Lý Dương có gọi cho Trần Vô Cực nói là trưa nay sẽ không về nhà ăn cơm, đồng thời cũng gọi cho Mã Tuấn Đào nhờ hắn đặt phòng.
Cho đến hôm nay quan hệ giữa Mã Tuấn Đào và Trầm Chính Đức rất tốt, xưởng Ngọc khí của Lý Dương có thể nổi tiếng ở Yết Dương như vậy cũng là nhờ công lớn của Trầm Chính Đức, có nghiệp vụ gì Mã Tuấn Đào đều nghĩ đến Trầm Chính Đức trước tiên, khách sạn Yết Dương chính là khách sạn cố định của họ, nên việc đặt phòng rất dễ dàng.