Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Chương : Tác phẩm của tông sư, thế giới hắc bạch.
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: metruyen
Im lặng rất là im lặng.
Ghế cố vấn, ghế khách mời, ghế khán giả tất cả mọi người đều nhìn Lý Dương, đối mặt giám khảo, dám nói lời như thế, Lý Dương chắc chắn là đầu tiên.
Các đại sư chạm ngọc dự thi khác cũng đều sửng sốt một lúc. Bọn họ không ai dám nói như vậy trước ban giám khảo.
Cho dù trình độ của bọn họ rất cao. Thậm chí bằng giám khảo, nhưng giám khảo dù sao là giám khảo hơn nữa trong giám khảo rất nhiều đều là lão tiền bối. Là trưởng bối của bọn họ.
- Lý, Lý Dương, cậu nói gì?
Mặt Hồng Lão mang theo kinh ngạc, cả mặt tràn đầy không thể tư nghị, vẻ mặt các giám khảo khác cũng đều giống ông. Chính Trần Vô Cực cũng sững sờ ở đó.
Lúc này biểu hiện của lý dương rất không giống hắn thường ngày.
Lý Dương nhìn Trần Vô Cực, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn. Hắn trực tiếp từ chỗ ngồi đứng dậy. Gọi Triệu Khuê đến trước, nói nhỏ mấy câu.
Sau khi nói xong, Lý Dương mới đi về phía trước.
- Hồng Lão , cái này tự ta phát biểu, đối với ta mà nói không cần. Một phút đủ rồi, nói nhiều hơn vĩnh viễn không bằng tận mắt nhìn. Tôi để mọi người nhìn thấy là được!
Lý Dương chầm chậm bước đi, nói xong lời này, hắn cũng đến trước mặt các giám khảo.
Bên tay phải của hắn không xa, bày ở đó chính là ngọc khí chạm khắc Phỉ Thúy hắc bạch vô thường. Hiện nay ngọc khí này thoạt nhìn rất bình thường. Giống như một đứa trẻ từ trong núi ra. Cả người mang theo vẻ quê mùa.
Tuy nhiên nhìn kỹ, vẫn có thể từ trong ngọc khí nhìn ra tồn tại cao quý. Nó giống như ngẩng đầu cao cao mà nhìn tất cả xung quanh.
- Lý dương, nếu làm theo cậu, để chúng tôi nhìn thử. Tác phẩm này của cậu rốt cuộc có gì kinh người!
Hồng Lão hít thật sâu, lời này của Lý Dương có thể nói rất bừa bãi. Cho dù là ông, trong lòng không tránh được cũng có tức giận.
Bừa bãi, cảm giác của Hồng Lão không sai, lời này của Lý Dương rất bừa bãi, bình thường hắn quả thật không phải như thế.
Nhưng hôm nay, hắn tư cách bừa bãi, đặc biệt là lúc Trần Vô Cực bị người khác chất vấn. Hắn làm đệ tử, phải vì sư phụ của mình đọi là tôn nghiêm này.
Nụ cười trên mặt Lý Dương vẫn luôn không biến mất. Triệu Khuê lúc này rất nhanh từ chỗ anh ta chạy đến ghế giám khảo, đưa cho Lý Dương một vật.
Anh ta đưa cho Lý Dương là một đèn pin cực sáng.
Đây cũng là vừa nãy Lý Dương nhỏ tiếng dặn anh ta, Để anh ta vì mình chuẩn bị.
- Lão đại đang làm gì?
Sau ghế khán giả, Lý Xán sờ đầu, không hiểu hỏi một câu.
Biểu hiện vừa xong của Lý Dương cũng vượt ra ngoài dự liệu của bọn họ. Tuy nhiên, trong lòng mấy người đều cảm thấy rất sảng khoái. Bọn họ đều là bạn bè của Lý Dương, tất nhiên đặt mình vào góc độ của Lý Dương để suy xét vấn đề.
- Không biết, cậu trực tiếp đi hỏi lão địa không tốt sao?
Liễu Tuấn lắc đầu. Lý Xán lập tức kêu lên:
- Nếu tôi dám đi, còn hỏi thế nữa không. Nếu Tiểu Tuấn cậu chạy một chuyến, đi hỏi Lão đại rốt cuộc như thế nào?
- Hai người các người đừng cãi nhau nữa. Nhìn kỹ đi, lát nữa sẽ biết việc như thế nào?
Tư Mã Lâm đột nhiên trừng mắt, hai người đều không nói gì nữa.
Tư Mã Lâm luôn là hình tượng đại ca, trong lòng bọn Lý Xán và Liễu Tuấn rất có uy vọng. Có thể nói còn hơn uy vọng chủ tịch này của Trịnh Khải Đạt.
Đây có lẽ có liên quan đến xuất thân của anh ta. Dù sao Tư Mã Lâm từ nhỏ lên lên ở quan gia, cha làm quan lớn ở biên giới, cũng xem như là nha nội.
Ghế giám khảo đó, Trần Vô Cực đang nhíu mặt, ông cũng không biết Lý Dương muốn làm gì, tuy nhiên ông hoàn toàn không ngăn cản.
Ông hiểu tính cách của Lý Dương, biết Lý Dương tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ đi làm việc này. Nếu Lý Dương dám nói như vậy, nhất định có căn cứ.
Hiện nay, trong lòng ông cũng tràn đầy hiếu kỳ. Muốn biết Lý Dương tiếp theo sẽ làm gì.
Đèn pin không lớn, Lý Dương nhận đèn pin, mở một lút, vừa lòng gật đầu.
Sân vận động Yết Dương so với các sân vận động khác hoàn toàn không lớn lắm. Là hình thức đóng kín. Lý Dương ngẩng đầu nhìn trời, sắc trời hôm nay rất tuyệt, râm mát không có mưa, tuy nhiên sắc trời hơi âm u.
- Lý Dương, thời gian hai phút của cậu sắp qua rồi!
Cố vấn kia trước đó chất vấn Trần Vô Cực, lúc này đột nhiên lại nói một câu, Hồng Lão , Trần Vô Cực bọn họ đều ngẩng đầu nhìn người này một cái, trong mắt đều mang chút chán ghét.
- Yên tâm, thời gian đối với tôi mà nói đủ rồi!
Lý Dương nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng muốt. Hắn nhận lấy đèn pin trực tiếp bật lên. Sau đó, rọi thẳng vào ngọc khí làm thành từ Phỉ Thúy cực phẩm hắc bạch vô thường.
Ánh sáng lập tức khiến cả ngọc khí trở nên sáng ngời.
Ngọc khí sáng ngời, còn phản xạ một màu sắc mê người. So với dáng vẻ vừa xong đẹp hơn rất nhiều.
- Lý Dương, đây chính là chứng minh của cậu? chỉ là đẹp hơn một chút, so với các tác phẩm của các đại sư khác, còn kém rất nhiều!
Cố vấn kia trước đó nói, lại lớn tiếng nói một câu. Trong mắt còn mang theo một cỗ khinh thường. Y coi đả kích Lý Dương thành một thú vui.
Trên thực tế, ý chính vì nguyên nhân là Từ Trần Vô Cực không thể nhận yêu cầu của y mà hận bọn họ. Nhân tiện cũng hận luôn Lý Dương. Ai bảo Lý Dương là đồ đệ của Trần Vô Cực.
Đáng tiếc chính là, người này không biết việc xảy ra hôm qua. Y là quan chức về hưu. Chức quan trước đây cũng không phải to lắm. tin tức tất nhiên không quá tinh thông. Nếu biết việc hôm qua, hôm nay y không có gan nói lời này.
Hồng Lão quay đầu, trên mặt mang theo chút khó hiểu nói:
- Lý Dương, Đây chính là ….
Lời của ông còn chưa nói xong, vừa quay đầu, cả người ngây ngẩn ở đó, còn Tống lão, Tề lão đám người bên cạnh ông đã nói không ra lời.
Ngọc khí bị Lý Dương dùng đèn pin rọi vào. Từ giữa chầm chậm bay lên một màn sương mỏng mỏng. Màn sương này hoàn toàn không thực chất, hơn nữa khác hẳn sương mù thường thấy, càng giống như là phim hoạt hình, sương động hư vô.
Tuy nhiên sương mù này tồn tại chân thật.
Trông thấy sương trắng này bay lên. Khoé miệng của Lý Dương lại nổi lên ý cười, thành công rồi, hắn thật sự thành công rồi. Tác phẩm này từ lúc bắt đầu làm, chính không coi là tác phẩm bình thường.
Đây là nếm thử lần đầu của Lý Dương, cũng là tác phẩm đầu tay Lý Dương làm ra, thuộc tác phẩm của tông sư.
Tác phẩm của tông sư, đặc điểm lớn nhất chính là không thể phục chế. Tác phẩm này cho dù là chính Lý Dương trong tương lai cũng chưa chắc có thể phục chế ra.
Làm ra tác phẩm này, có mấy nhân tố then chốt, Trời đất con người hợp nhất, còn có lĩnh ngộ được nguyên liệu sinh ra. Cộng thêm tinh thần vừa nãy biết được huyền bí Thái cực. Mấy điểm này đều đủ thành điểm quan trọng của tác phẩm này. Nhân tố này sau này tất nhiên không thể có khả năng cùng tụ lại.
Các giám khảo, cố vấn đều mở to mắt. Ghế khán giả bên đó cũng trở nên yên tĩnh hơn nữa.
Màn hình lớn nhằm thẳng tác phẩm của Lý Dương. Sương trắng kia chầm chậm bay lên như cảnh tiên khiến mỗi người đều cảm thấy không chân thật như vậy, Dường như đặt mình vào cảnh tiên vậy.
Sương trắng, bay ra đại khái nửa m liền dừng lại ở đó, ý cười của khoé miệng của Lý Dương càng rõ hơn.
Dưới ánh đèn, sương trắng này dần dần tán lại tụ lại. Sau đó chầm chậm tụ thành mấy chữ hán, chữ hán giản thể.
- Hắc bạch thế giới.
Đây chính là bốn chữ sương trắng hợp lại. Dưới bốn chữ này còn có hai chữ nhỏ. Hai chữ này, đó là chữ triện tên của Lý Dương. Là tên của Lý Dương.
Nhìn thấy bốn chữ lớn hai chữ nhỏ này tổng cộng sáu chữ. Trong lòng Lý Dương thoáng có chút tiếc nuối. Thời gian hắn lĩnh ngộ phương pháp điểm khắc quá ngắn. Muốn nhiều chữ hơn làm không được, không giống như Lục Tử Cương đều có thể viết ra văn chương.
Tuy nhiên, Lý Dương tin tưởng, chỉ cần hắn còn có cơ hội, làm ra tác phẩm của tông sư thứ hai. Hắn nhất định cũng có thể giống như Lục Tử Cương. Lưu lại chữ mà mình muốn.
- Đây, đây là?
Môi của Hồng Lão rung lên, thanh âm nói chuyện cũng run rẩy. Chỉ nhìn mấy chữ xuất hiện trước mắt, rất nhiều người liền biết, tác phẩm này không còn là vật bình thường.
Vấn đề của ông, hoàn toàn không được trả lời. Lúc này chú ý của mọi người đều ở trên tác phẩm trước mặt.
Thể chữ chầm chậm tan ra, tuy nhiên sương trắng hoàn toàn không biến mất. Nhìn thấy cảnh này, ý cười của Lý Dương càng đậm hơn.
Trong sương trắng, chầm chậm bay lên một vầng thái dương sáng ngời. Dưới ánh đèn pin, vầng thái dương này là rực rỡ như vậy.
Một mặt của ngọc khí bị chiếu rọi, các hoa văn khắc trên mặt từ từ hiện lên. Không nhiều lắm trở thành đại thụ che trời, dưới đại thụ còn có cỏ xanh, hoa cỏ…, Thậm chí còn có mấy con chim nhỏ đang nhảy múa giữa các nhánh cây.
Trên màn hình lớn, lúc này cũng hiện ra không thể bàn luận này, một màn thần kỳ.
Những khán giả còn không ngừng dụi mắt, nghi ngờ có phải mình hoa mắt không, tác phẩm như thế đối với những người này mà nói, đừng nói là thấy rồi, nghe đều chưa nghe qua.
Thái dương chầm chậm chuyển động, hoa cỏ cây cối càng ngày càng nhiều, lại xuất hiện một con suối nhỏ. Ngọc khí Lý Dương vốn chạm khắc giống như không tồn tại, cả bức tranh biến thành lập thể.
Một bức tranh lập thể đen trắng.
Toàn bộ sân vận động, lúc này đều hoàn toàn im lặng. Mọi người đều im lặng nhìn trước mắt. Điều này khiến mọi người không dám tin. Khoảng cách gần trực tiếp nhìn tác phẩm này, cách xa, đều chỉ nhìn màn hình.
Lúc này Trịnh Khải Đạt, Tư Mã Lâm trong lòng bọn họ đều nhanh hối hận đến chết.
Phải biết rằng Lý Dương có thể làm ra tác phẩm như thế. Thế nào đều phải đến trước, thậm chí đến trước đặt vé. Ngồi sau màn hình xem, xe không trực tiếp khoảng cách gần phải tốt hơn.
Những người thông mình mang theo kính viễn vọng. Lúc này đều cầm chặt kính. Mắt không chớp nhìn trước mặt. Lúc này ai muốn từ trong tay bọn họ đoạt kính, bọn họ chắc sẽ liều mạng với người đó.
Thái dương chầm chậm bay lên. Đảo mát đến chính giữa, cả bức tranh cũng cố định ở đó.
- Tác phẩm của tông sư, đây là tác phẩm của tông sư chân chính!
Tống lão thở thật dài, ngẩng đầu nhìn Lý Dương. Ánh mắt của ông rất phức tạp, có hâm mộ có ghen tị, còn có một phiền muộn nói không nên lời.
Quốc bảo thần khí, không chừng đều là tác phẩm của tông sư. Có thần khí trời sinh đất dưỡng này không phải như Tuỳ Hoà Châu, Hoà Thị bích…. Nhưng tác phẩm của tông sư nhất định có thần khí.
Bọn họ ai cũng không ngờ được, trước đây bị bọn họ phê bình, tác phẩm không được coi trọng. không ngờ là tác phẩm của tông sư. Hiện giờ Lý Dương thể hiện ra thần khí trong đó, đối với phẩm chất của tác phẩm không có ai còn hoài nghi.
Tác phẩm của tông sư, cho dù là tác phẩm chưa hoàn thành, đó cũng là tác phẩm hơn hẳn các tác phẩm khác rất nhiều. Tông sư và đại sư, bản thân chính là chênh lệch không thể vượt qua.