Nhóm dịch: QuyVoThuong
Nguồn: truyenfull.vn
Lý Dương hơi sững sốt, thấy Trương Ưng ra hiệu hắn liền lấy lọ thuốc hít ra, Hà lão là người nổi tiếng trong giới đồ cổ, chỉ cần đưa cho ông ta xem thì có thể xác định nó có phải là đồ cổ hay không ngay.
"Để ta xe một chút!" Hà lão cười tủm tỉm tiếp nhận lọ thuốc hít, người phụ nữ trung niên ở phía sau vội vàng đưa cho ông một chiếc kính mắt, sau khi mang kính mắt vào, khuôn mặt vốn đang tươi cười của Hà lão ngay lập tức có biến hóa.
"Thứ tốt, quả thật là thứ tốt, đây là Đại Khai Môn Phỉ Thúy Tị Yên Hồ, cậu thanh niên, ở đâu mà cậu có được thứ này?" Hà lão lật xem khoảng ba phút rồi quay sang hỏi.
"Tìm được trong nhà, có thể là tổ tiên truyền xuống!" Lý Dương cười cười, trước mặt ông lão Lý Dương có chút sợ hãi nên nói rất ngắn gọn.
Ông lão gật gật đầu, nói:
"Thứ này hẳn là tổ tiên lưu lại, đây là một trong những lọ thuốc hít được làm ra sớm nhất, trong thời đại này thì nó quả thật là thứ tốt, xem ra đây hẳn là đồ vật mà hoàng gia sử dụng, những thứ như thế này thường thường đều có ghi chép lại, cậu thanh niên chờ một chút để ta gọi điện hỏi một tí!"
Ông lão nói xong liền đứng dậy, bộ dáng của ông lão nhìn thì như tám mươi nhưng tinh thần vẫn rất tốt, chiếc gậy trong tay ông dường như chỉ dùng để làm đẹp mà thôi.
"Trương quản lý, việc này rốt cuộc là sao?" Sao khi ông lão đi vào trong nhà thì Lý Dương nhỏ giọng hỏi Trương Ưng một câu.
"Cậu thật là, tôi thật ghen tị vận may của cậu rồi đó, thứ này nếu có thể tìm được xuất xứ của nó thì giá cả không thể dùng giá Phỉ Thúy để bàn luận nữa rồi!" Trương Ưng hưng phấn vỗ bả vai Lý Dương, sự hâm mộ và ghanh tị trong mắt lộ ra không chút che dấu.
"Trương quản lý, ý của ông là lọ thuốc hít này là đồ cổ, giá trị so với Phỉ Thúy còn cao hơn nhiều?"
"Không sai, nhưng không phải là như ậu nói, chủ yếu là phải dựa vào nguồn gốc của nó, nếu có xuất xứ thì giá trị sẽ rất cao, đồ mà hoàng gia sử dụng thì giá trị lại càng cao, nhưng mà cho dù chỉ là một vật bị hỏng nhưng có xuất xứ thì cũng đã có giá cao hơn Phỉ Thúy, huống hồ đồ của cậu lại được trạm trổ tinh tế như vậy!" Trương Ưng cười nói, Lý Dương cuối cùng hiểu được một chút.
Đi theo ông lão vào phòng khách, Lý Dương nhất thời bị phong cách cổ điển của phòng khách hấp dẫn, đồ dùng hiện đại trong phóng khách rất ít làm cho Lý Dương có cảm giác mình đang ở thời cổ đại, loại cảm giác này tuyệt đối không giống như những điểm di tích du lịch có thể mang lại.
Ngồi trong phòng khách hai mươi phút, Hà lão mới từ trong phòng đi ra, khuôn mặt bình tĩnh khi nảy cũa ông hiện lên một chút kích động.
"Lý Dương,Trương Ưng, đến đây, tôi kể cho hai người một chuyện xưa!" Hà lão ngồi xuống rồi cười cười nhìn Lý Dương nói, thứ mà ông nói không phải là xuất xứ của lọ thuốc hít mà là một câu chuyện xưa.
Thấy Lý Dương có chút sững người nên Trương Ưng vội dùng chân đá hắn một cái rồi thay Lý Dương nói:
"Hà lão cứ nói, đã lâu rồi không được nghe chuyện mà Hà lão kể!"
Hà lão nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt hơi khép lại, ông chậm rãi nói:
"Giai đoạn cuối của triều Thanh có một người tên là Tôn Sĩ Nghị, hắn nhậm chức Vân Nam tuần phủ, Lưỡng Quảng tổng đốc, Tôn Sĩ Nghị có một lần đi sứ ngoại bang, lần đó ông đã đem một món bảo vật của hoàng thất ngoại bang trở về hơn nữa còn nói là hoàng đế Càng Long sẽ thích nên Càng Long kiến quyết bảo Tôn Sĩ Nghị đem thứ đó về để cho hắn nhìn thử xem là vật gì!"
Hai mắt Trương Ưng lóe sáng, sự hâm mộ trong mắt khi nhìn Lý Dương càng tăng thêm, Lý Dương còn đang mơ mơ màng màng nhưng Trương Ưng thì lại khác, hắn đã hiểu khá rõ.
Hà lão uống một ngụm nước rồi nói tiếp:
"Lúc Tôn Sĩ Nghị mang bảo bối này tới hậu cung thì vừa lúc gặp quyền thần nổi danh nhất lúc bấy giờ-Hòa Thân, tên kia cũng tiếng lên chào hỏi hắn, lúc Hòa Thân hỏi tới vật trên tay của Tôn Sĩ Nghị thì Tôn Sĩ Nghị nói "đây chỉ là một lọ thuốc hít nho nhỏ mà thôi" rồi đưa cho Hòa Thân xem, lúc đó tên kia quyền thế rất lớn nên Tôn Sĩ Nghị không thể không cho hắn xem qua!"
Nói tới đây, Lý Dương cũng đã có chút hiểu ra, hắn ngơ ngác nhìn Hà lão, câu chuyện mà Hà lão nói chính là có liên quan tới lọ thuốc hít của hắn.
Hà lão cười cười rồi nói tiếp:
"Sau khi Hòa Thân xem xong liền nói với Tôn Sĩ Nghị "thứ này, ngài có thể tặng cho ta chứ" ? Tôn Sĩ Nghị bởi vì trước đó đã bẩm báo lên hoàng đế, lại không muốn đắc tội Hòa Thân nên chỉ còn cách nói ra việc mình đã bẩm báo lên trên nhầm nói cho Hòa Thân biết vật này là hoàng đế muốn. Hòa Thân lúc đó cũng không để ý mà rời đi, vài ngày sao Tôn Sĩ Nghị gặp lại Hòa Thân, Hòa Thân lấy ra một lọ thuốc hít đưa cho Tôn Sĩ Nghị rồi nói, ngài tới nhìn xem thứ này và thứ lần trước có khác nhau không?"
Nói tới đây, Hà lão ngừng lại rồi mỉm cười nhìn đám người Lý Dương.
"Tôn Sĩ Nghị nói như thế nào?" Lý Dương đang nghe tới mê mẫn nên không nhịn được hỏi, lúc hỏi xong thì hắn phát hiện mọi người đang nhìn mình nên hắn có chút ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Hà lão dường như không để ý, ông ta tiếp tục nói:
"Tôn Sĩ Nghị nói"Tôi không biết", nhưng mà ông nhận ra lọ thuốc hít trên tay Hòa Thân chính là lọ mà ông cống nạp lên hoàng đế, về sau Tôn Sĩ Nghị có đi hỏi thăm nhưng hắn cũng không có nghe được là hoàng đế có ban lọ thuốc hít này cho ai, đến lúc này Tôn Sĩ Nghị mới biết được là tầm ảnh hưởng của Hòa Thân đã lớn tới mức có thể lấy đồ trong cung một cách tự do!"
"Nói như vậy, lọ thuốc hít này chính là đồ trong tay Hòa Thân?" Trương Ưng nhìn thoáng qua Lý Dương rồi cười hỏi Hà lão.
"Đúng vậy, sau này Hòa Thân bị xét nhà, món đồ này lại một lần nữa trở lại hoàng cung, cuối cùng nó lưu lạc ra bên ngoài như thế nào thì không ai biết được, nhưng mà tôi có chín phần nắm chắc cái lọ thuốc hít bằng Phỉ Thúy của tiểu Lý là đồ mà Tôn Sĩ Nghị tiến cống, sau đó lại rơi vào tay Hòa Thân!"
Hà lão cười khẽ gật gật đầu, Lý Dương thì ngơ ngác nhìn lọ thuốc hít, hắn không ngờ là vật này lại có ôt chuyện xưa như vậy, không ngờ nó lại có quan hệ với đại tham quan Hòa Thân.
"Tiểu Lý, tổ tiên của cậu trước đây làm gì?" Hà lão đột nhiên hỏi Lý Dương một câu.
"Tôi nghe ba tôi nói là ông cố của tôi trước kia từng làm quan trong Bắc Dương quân, cụ thể là chức quan gì thì tôi cũng không rõ!"
Lý Dương hơi sững sốt, ngay lúc đó hắn trả lời một câu, đây chính là việc mà hắn mới biết hôm nay, hơn nữa việc này rất có thể là sự thật, ba chắc sẽ không lừa hắn đâu.
"Khó trách, xem ra thứ này từ trong cung của triều Thanh lưu lạc ra, cuối cùng dừng lại ở torng nhà cậu, nhưng mà có thể bảo tồn tốt như thế này cũng là khó có rồi!"
Hà lão gật đầu cười cười, tâm trạng của ông rất tốt, một món đồ tốt như vậy ông đã lâu chưa được tiếp xúc rồi.
"Kỳ thật chúng ta cũng là hôm nay mới hiện, ta gây cho trương quản Lý xem cũng chính là muốn biết thứ này có thể giá trị bao nhiêu tiền!" Lý Dương có chút ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, ở đây Hà lão trước mặt nói dối luôn luôn một loại không thoải mái cảm giác.
"Bình thường trong lời nói, hẳn là ở đây năm trăm đến lục trăm vạn nối tiếp nhau, nếu thượng đấu giá hội trong lời nói, cũng có có thể bán được vạn, cụ thể sẽ không đâu có!"
Hà lão nhìn nhìn kia trên bàn Phỉ Thúy lọ thuốc hít, suy nghĩ hội sau khi mới chậm rãi nói.
"Nhiều như vậy!" Lý Dương sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn thoáng qua Lý thành, hiện hắn cũng đang ngơ ngác nhìn chính mình, hai huynh đệ đều bị này giá cả cấp dọa ở.
"Hà lão ý tứ, có thai hoan nhân có thể sẽ chụp cao một ít, nếu ngộ không đến đặc biệt ham này, liền có thể chụp thấp một ít, bất quá mặc kệ nói như thế nào, năm sáu trăm vạn vẫn là đáng giá, đây là nó giá trị thị trường!"
Trương Ưng một bên nhỏ giọng giải thích cho Lý Dương, kỳ thật Trương Ưng cũng là một người ham mê đồ cổ, lúc Lý Dương cầm thứ này đến cho hắn xem thì hắn đã biết được thứ này nhất định là đồ tốt nên mới đến tìm Hà lão.
"Hà lão, ngài biết ai thích thứ này không? Nói thật cả nhà tôi đều không hiểu về thứ này, nếu để lại cho chúng tôi giữ còn không bằng bán nó đi!"
Suy nghĩ một hồi, Lý Dương mới cẩn thận nói, hôm nay là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với Hà lão nên không biết tính tình của ông như thế nào, hắn cũng không biết là bán nó đi thì ông sẽ có cách nghĩ như thế nào.
Sau khi trầm mặt, Hà lão ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Lý Dương:
"Cậu muốn bán nó?"
"Đúng vậy, nếu như để cho người khác biết được nhà tôi có một món đồ trị giá sáu trăm vạn thì sẽ làm cho kẻ trộm cả ngày nhớ thương mất!" Lý Dương vội vàng cúi đầu rồi nói.
Hà lão gật gật đầu:
"Cũng đúng, thứ này đối với cậu chưa chắc đã là thứ tốt, bán cũng tốt, nếu cậu thật sự muốn bán thì tôi sẽ mua, sáu trăm vạn được không?"
Lý Dương thở phào trong lòng, Hà lão muốn mua thì không còn gì tốt hơn, có thể nhanh chóng đổi lại tiền mặt.
"Hà lão, ngài xem như thế này được không, hôm nay nếu không phải ngài nói cho chúng tôi thì chung tôi cũng không biết được giá trị của nó, ngài chỉ cần trả năm trăm vạn là được, dù sao thì cái giá năm trăm vạn cũng cao hơn dự đoán của tôi lúc đầu rất nhiều rồi!"
Hai mắt Hà lão lóe sáng, hắn kinh ngạc nhìn thoáng qua Lý Dương, sau đó lại nhìn về phía Trương Ưng rồi gật đầu:
"Vậy được rồi, lão già ta hôm nay sẽ chiếm tiện nghi của cậu vậy, món đồ này tôi muốn, cậu đưa số tài khoảng ngân hàng cho ta, ta sẽ chuyển qua cho cậu ngay!"
"Tốt!" Lý Dương vội vàng ghi lại một dãy số rồi dùng hai tay đưa cho Hà lão:
"Hà lão, tôi cùng anh tôi hôm nay muốn trở về nhà nói tin tức này cho bố mẹ, tôi không quấy rầy ngài nữa!"
"Đi, đi ngay bây giờ à?" Hà lão càng kinh ngạc, ông chỉ tay về phía lọ thuốc hít:
"Cậu không sợ sau khi đi tôi sẽ lấy vật này mà không trả tiền cho cậu sao?"
"Hà lão, ngài trong con mắt của tôi là một bác học đa tài, tôi tin tưởng ngài!"
Lý Dương cười ha lắc đầu, Trương Ưng bên cạnh cũng cười cười, hai mắt Hà lão lóe lên một tia tán thưởng.
"Tốt lắm, lão già này cũng không giữ hai người nữa, nếu như không chê ta phiền thì sau này thường xuyên tới thăm lão già ta là được, ta còn có rất nhiều chuyện xưa chưa kể đó!"
Hà lão đứng dậy rồi tự mình đưa hai người Lý Dương ra cửa, đến khi xe của Trương Ưng rời đi thì ông mới quay vào trong.
" Lý Dương, tôi thật không ngờ là cậu còn có lòng rộng rãi như vậy, không tồi, thật sự không tồi!" Vừa lên xe thì Trương Ưng ngay lập tức khen Lý Dương một câu.
"Tròi đã tối rồi, tôi chỉ vì an toàn nên mới muốn về sớm một chút mà thôi!"
Lý Dương cười khổ một tiếng, hắn muốn về là do hắn không dám đứng trước mặt Hà lão nữa, hắn không có thói quen nói láo trước mặt một người già.
"Hắc hắc, cậu nói sao cũng được, nhưng mà Lý Dương này, tôi có thể nói cho cậu biết là hôm nay ậu làm rất đúng, cậu yên tâm, về phần tiền thì chỉ sợ bây giờ đã nằm trong tài khoảng của cậu rồi, hơn nữa cậu còn tạo được giao tình với Hà lão, việc này về sau sẽ giúp cậu rất nhiều đó, tiểu tử cậu không biết sao mà mai mắn như thế cơ chứ?"
Trương Ưng cảm thán, Lý Dương không biết thân phận của Hà lão nên cũng không nghĩ nhiều, sau này khi biết được thân phận của Hà lão thì hắn mới biết là lời của Trương Ưng không hề khoa trương, thậm chí còn có chút thấp nữa.
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ